Minh Tinh Chơi Võng Du, Chi Di Hiệp Tình Duyên

Chương 18: Cư nhiên là người chỉ huy






Tần Tinh Hồn nhìn thấy mặt Lăng Thù bắt đầu đỏ lên, khẽ cười một tiếng, xoay người ôm lấy con thỏ ngồi xổm bên người Lăng Thù, đi vào trong phòng ngủ.

Ánh mắt Tiểu Bao theo thân ảnh của Tần Tinh Hồn vào gian phòng, cuối cùng hơi kích động mà đem tầm mắt quay trở lại Lăng Thù.

“A 0, người kia là ai a?”

Trong ánh lấp lánh những ngôi sao đầy tò mò.

Lăng Thù nghĩ nghĩ: “Một người bạn.”

“Người bạn này của cậu rất lợi hại.” thanh âm Quan Hải đột nhiên vang lên.

Lăng Thù nhìn về phía Quan Hải, Quan Hải đã ngồi trên ghế sa lon, nhìn cậu.

“Người của Trịnh Dịch Huy cùng Phương Độc luôn luôn theo dõi hai người chúng tôi, nhưng cậu ta lại có thể đơn giản từ trong sự giám sát của những người này đưa chúng tôi đến chỗ cậu.”

Lăng Thù vò đầu, thấy Quan Hải thủy chung vạn năm duy trì vẻ mặt băng sơn không thay đổi, hơi đỏ mặt.

“Như vậy a……” Lăng Thù lẩm bẩm nói: “Là anh ấy cứu tôi từ trong tay Trịnh Dịch Huy ra.”

“Ngày cậu xảy ra chuyện kia, năm sòng bạc ngầm của Trịnh Dịch Huy bị cảnh đội đồng thời đột kích.” Quan Hải thuận tiện nói: “Lai lịch của bạn cậu thật không nhỏ.”

Lăng Thù trừng mắt nhìn, không nói lời nào.

“Nhưng có cậu ta bên cạnh cậu, cũng coi như an toàn.”

“Anh Quan, tôi……” Lăng Thù há to miệng, muốn nói cái gì.

Ánh mắt Quan Hải nhìn chăm chú trên người Lăng Thù.

Lăng Thù khẽ cau mày, cuối cùng vẫn không nói cái gì.

“Còn có, truyền thông đã biết quan hệ của cậu cùng Phương Lập Lang rồi.” ánh mắt Quan Hải lập loè vài cái.

Lăng Thù bĩu môi.

“Tôi sợ chuyện Phương Văn cũng bị lôi ra.”

Lăng Thù trong lòng căng thẳng.

Quan Hải nhìn Lăng Thù không chớp mắt.

Lăng Thù nội tâm ngàn năm luân chuyển (百转千回), cuối cùng “Hắc” một tiếng, nói: “lôi đi lôi ra đi, cũng không phải chuyện gì ghê gớm.”

Quan Hải im lặng không nói.

Tiểu Bao thấy bầu không khí hơi nghiêm túc, nhìn Quan Hải, nhìn nhìn lại Lăng Thù, đột nhiên con mắt lóe sáng lấp lánh: “A 0, Phương Văn có phải là diễn viên từng diễn truyền kỳ của [Đế Nữ] đúng không a.”

Lăng Thù u ám liếc nhìn Tiểu Bao, Tiểu Bao bị hai đạo ánh mắt đủ để giết người bắn quét, cuống quít lấy tay che miệng lại.

Giữa ngón tay còn truyền ra lời nói.

“Tôi cái gì cũng chưa nói!”

“……” Lăng Thù hơi nản lòng nhìn Tiểu Bao.

Cậu lúc trước làm sao tuyển Tiểu Bao vào để cậu ta đảm nhiệm trợ lý tới ba năm ấy nhỉ. (Tiểu Bao à他 mình dịch theo bản tiếng Trung luôn nhé, tác giả kêu Tiểu Bao thế nào thì mình để vậy luôn)

Tiểu Bao thấy bộ dáng Lăng Thù muốn giết người, vội vàng cười làm lành: “Đại 0, thật ra tôi mang đến một thứ vô cùng quan trọng cho anh nha!”

Lăng Thù cúi đầu xuống lật lật tạp san giải trí cũ, lúc này mới hỏi: “Thứ gì thế.”

Tiểu Bao lập tức bật dậy, chạy đến cửa phòng, dùng sức khiêng một cái thùng vào.

Lăng Thù mắt nhìn cái thùng, ánh mắt lập tức sáng ngời.

“Máy tính!” Lăng Thù không nhịn được kêu lên.

Máy tính là thứ tốt a……

Mắt Lăng Thù biến thành những ngôi sao nhỏ, mấy ngày trước đây tay chân không tốt, suốt ngày nằm trên giường, bây giờ có thể xuống giường……

Cậu liếc mắt nhìn Quan Hải.

“Mấy ngày nay dù sao cậu cũng không có chuyện gì.” Quan Hải hiếm có lên tiếng.

Lăng Thù trong ánh mắt bật ra một tia lửa phấn khích.

“Nhưng không nên mê muội.”

Lăng Thù liên tục gật đầu.

Đây là Quan Hải cho phép a, muốn nắm thật chắc mới được!

Quan Hải, Tiểu Bao cùng Lăng Thù nói chuyện phiếm thêm vài câu, liền đứng dậy cáo từ.

Tần Tinh Hồn ôm con thỏ ra cửa tiễn hai người, Tiểu Bao nắm chặt cơ hội tới gần Tần Tinh Hồn, thấp giọng hỏi: “Anh đẹp trai, anh có phải cùng Đại 0 nhà tôi có……”

Cô cũng cố ý không nói tiếp, nháy mắt cố tình nhìn Tần Tinh Hồn.

Tần Tinh Hồn chăm chăm chú chú nghe xong một nửa, không có câu dưới, y có chút buồn cười nhìn Tiểu Bao, nghĩ nghĩ: “Thù Thù là của nhà tôi.”

“……” Tiểu Bao miệng mở thành hình chữ “O”, cả buổi mới khép lại.

Tần Tinh Hồn sờ sờ bộ lông tròn màu trắng, đi phía trước bọn họ vẻ mặt tươi cười ung dung.

“Uhm vậy vậy……” Tiểu Bao còn muốn nói điều gì, lập tức đuổi theo: “Anh là 0 là 1 a?”

Tần Tinh Hồn khiêu mi: “Cậu cảm thấy thế nào?”

Tiểu Bao như có điều suy nghĩ mắt nhìn Tần Tinh Hồn, tuy người này khá trẻ tuổi, cảm giác khí tràng là mạnh mẽ hơn Đại 0, nhưng dựa vào phán đoán nhiều năm của cô, anh chàng này tuyệt đối là công!

Vì chứng minh phán đoán của mình, Tiểu Bao lại tiếp tục quan sát.

Thân hình thiếu niên, mắt phượng khiêu khiêu, trong tay còn ôm một con thỏ mập màu trắng……

Tiểu Bao miệng lần nữa mở thành hình chữ “O”.

Cô nhanh chóng đuổi kịp lần nữa, cảm thấy mình có phần hưng phấn, cố gắng để bản thân bình tĩnh trở lại, hạ giọng.

“Thật ra nó là một con heo!”

“……”

“Anh là Sát Thủ Hữu Tình!”

Con mắt phượng của Tần Tinh Hồn lườm một cái, trong mắt mang theo ý cười ranh mãnh, cũng không nói chuyện, mang hai người thẳng lên xe.

Vì vậy khi người nào đó lắp đặt xong máy tính, cắm dây mạng vào xong, đổi mới xong khi login trò chơi thấy đầu tiên là tin nhắn của Tiểu Súp Bao phát qua.

[hảo hữu] Tiểu Súp Bao: 000, các người gạo nấu thành cơm rồi sao?

Chiều trước trường đình:……

Tiểu Súp Bao: (⊙o⊙) các người thật sự chạy đến hiện thực luôn sao?

Chiều trước trường đình: Anh ta nói với cậu sao?

Tiểu Súp Bao: Không có (⊙o⊙)

Tiểu Súp Bao: nhưng vừa rồi câu nói kia của anh đã chứng minh suy đoán của tôi rồi (^o^)/

Lăng Thù không nói gì nhìn khung nói chuyện phiếm trên màn hình.

Lúc này khung tin tức hảo hữu lại bay ra.

[hảo hữu] Kim Tinh Hạ Phàm: Tiểu Vãn, cậu rõ ràng login (⊙o⊙)

Lăng Thù mặt mũi tràn đầy hắc tuyến.

[hảo hữu] Chiều trước trường đình: Tôi login rất kỳ lạ sao -_-|||

Kim Tinh Hạ Phàm: Không kỳ lạ (⊙o⊙)

Chiều trước trường đình:-_-|||

Kim Tinh Hạ Phàm: nhưng cậu đang ở đây, Tiểu Tình không ở, rất kỳ lạ (⊙o⊙)

Chiều trước trường đình:……

Sau khi quen biết Sát Thủ Hữu Tình, hình như mỗi lần cậu login Sát Thủ Hữu Tình đều ở, sau đó có lúc Sát Thủ Hữu Tình còn có thể ở nơi cậu login chờ cậu.

Lăng Thù giật mình, nghe được trong phòng bếp truyền đến thanh âm “Đông đông đông”, còn loáng thoáng truyền đến một trận mùi thơm của thức ăn.

[hảo hữu] Kim Tinh Hạ Phàm: Tôi vẫn cho là các người ở cùng một chỗ a %^_^%

Chiều trước trường đình: sao anh cho rằng sẽ như vậy =_=

Kim Tinh Hạ Phàm: cậu không biết sao, Tiểu Tình trước kia rất nhiều người theo đuổi (⊙o⊙)

Lăng Thù nghĩ đến Mèo Ba Tư người cuồng nhiệt theo đuổi Sát Thủ Hữu Tình khi đó, cảm giác trên đầu có quạ đen bay qua.

[hảo hữu] Kim Tinh Hạ Phàm: Tiểu Tình đoán chừng là bác sĩ lực công kích cao nhất trong [Nghịch Hiệp OL], trên diễn đàn rất nhiều người cũng post hình ảnh thuộc tính của cậu ta, rất nhiều em gái cũng tôn sùng cậu ta.

Lăng Thù nhớ tới tình cảnh một người bạch y phiêu phiêu ba chiêu đã miễu chết hào hệ thống của công ty trò chơi sắp xếp, thật có đồng cảm.

Bạo y! (thầy thuốc hung bạo)

Tuyệt đối bạo y!

Tuyệt đối tuyệt đối bạo y!

……

Tuy nhiên cuối cùng trang bị toàn thân bị bạo ……

Vì vậy Lăng Thù lại nghĩ tới tình cảnh Sát Thủ Hữu Tình mặc quần ngắn tứ giác hệ thống tặng chạy nhảy khắp nơi.

Ha ha……

[hảo hữu] Kim Tinh Hạ Phàm: Còn có, cậu ta trước kia là phó chỉ huy của Thính Tuyên Các chúng ta……

Lăng Thù nhíu nhíu mày.

[hảo hữu] Chiều trước trường đình: Anh ta cư nhiên còn là chỉ huy (⊙o⊙)

Kim Tinh Hạ Phàm: Cậu ta không có nói cho cậu biết sao?

Chiều trước trường đình: Tôi luôn xem anh ta là trẻ con -_-|||

Kim Tinh Hạ Phàm: Nhưng từ sau chuyện Mèo Ba Tư, cậu ta cũng rất ít tham gia hoạt động bang phái.

Chiều trước trường đình:-_-|||

Kim Tinh Hạ Phàm: sau này tôi mới biết cậu ta đi tán gái ~~o(>_<)o ~~ Chiều trước trường đình:…… Kim Tinh Hạ Phàm: Nói sai rồi, cậu hình như không phải con gái Chiều trước trường đình:…… Kim Tinh Hạ Phàm: Tôi không phải cố ý ~~o(>_<)o ~~ Chiều trước trường đình:…… Kim Tinh Hạ Phàm: Nói thực ra, các người có chạy đến hiện thực hay không vậy? Chiều trước trường đình: suy nghĩ của anh nhảy thật nhanh -_-||| Kim Tinh Hạ Phàm:…… Tôi không kỳ thị đồng tính luyến ái =_= Lăng Thù tạm ngừng cẩn thận nghĩ nghĩ, cuối cùng mới đem tay để lại trên bàn phím. [đội ngũ] Chiều trước trường đình: Anh ấy đang nấu ăn ^_^ Kim Tinh Hạ Phàm: Không thể nào…… Chiều trước trường đình: ^_^ Kim Tinh Hạ Phàm: Tôi vẫn cho rằng cậu mới là gia đình chủ phu (người đàn ông trụ cột của gia đình)~~o(>_<)o ~~ Lăng Thù thấy bốn chữ gia đình chủ phu, rất có cảm giác thành tựu hừ hừ hai tiếng. [đội ngũ] Chiều trước trường đình: Anh có chuyện gì muốn nói cùng anh ấy? Kim Tinh Hạ Phàm:…… Chiều trước trường đình: Vô sự không lên điện tam bảo, việc này tôi hiểu, huống chi anh là người bận rộn. Lăng Thù hừ lạnh một tiếng, tiểu gia cũng không phải thằng ngốc, nói đi nói lại đều nói đến Sát Thủ Hữu Tình, nói rõ có việc yêu cầu y. [đội ngũ] Kim Tinh Hạ Phàm: Tôi muốn cậu ta trở về làm chỉ huy. Chiều trước trường đình: Vì sao? Kim Tinh Hạ Phàm: Gần đây hợp server, máy chủ chúng ta có thêm một bang phái từ server khác, cùng Tận Thế kết minh, mấy ngày nay cậu cùng Tiểu Tình không ở, khắp nơi chèn ép người của chúng ta. Chiều trước trường đình: Chỉ huy trưởng đâu (⊙o⊙) Kim Tinh Hạ Phàm: Nhục Nhục cậu ấy gần đây ngã bệnh ~~o(>_<)o ~~ Chiều trước trường đình: Ba địa nhục nhục đoàn (⊙o⊙) Kim Tinh Hạ Phàm: Cho nên tôi muốn để Tiểu Tình tới chỉ huy một khoảng thời gian. Lăng Thù trầm mặc một hồi, Kim Tinh cùng Nhục Nhục thường xuyên cùng cậu hạ phó bản, giao tình trong trò chơi cũng coi như không tệ. Cậu đang muốn đánh chữ, một hồi âm thanh truyền đến. “Thù Thù, ăn cơm đi!” Lăng Thù lập tức quay đầu, liền thấy Tần Tinh Hồn tựa ở cửa phòng, trong mắt phượng đầy ý cười. Lăng Thù quay đầu lại nhìn nhìn trò chơi, có chút do dự. “Nghĩ chuyện gì đấy?” Tần Tinh Hồn tới sờ sờ đầu Lăng Thù. Lăng Thù cảm giác có chút không được tự nhiên, giật tay Tần Tinh Hồn từ trên đầu xuống, chỉ chỉ khung nói chuyện phiếm trong trò chơi: “Kim Tinh muốn anh trở về phụ trách chỉ huy.” Tần Tinh Hồn nhíu mày, ánh mắt không theo ngón tay Lăng Thù, ngược lại dừng lại trên mặt Lăng Thù, y cúi người khe khẽ cười bên tai Lăng Thù: “Vậy bà xã em có muốn anh đi không?” Tai Lăng Thù lập tức từ từ biến đỏ, cậu co rúm lại một chút, đẩy Tần Tinh Hồn ra, có chút tức giận: “Đừng quấy rối!” “Chúng ta đi ăn cơm thôi!” Tần Tinh Hồn kéo Lăng Thù bước đi, vừa đi vừa cười nói: “Hôm nay tôi chuẩn bị gà nấm hương em thích ăn.” Trên bàn ăn ba món một canh, đều là đồ ăn Lăng Thù thích. Tài nấu nướng của Tần Tinh Hồn mặc dù không tính là cao siêu, nhưng nấu mấy món ăn lại cực phù hợp khẩu vị của Lăng Thù, Lăng Thù sau khi ăn xong vẫn chưa thỏa mãn. Tần Tinh Hồn bắt đầu dọn dẹp thức ăn. Lăng Thù nhìn y dọn dẹp đồ đạc, nhịn không được hỏi: “Tinh Hồn, tôi vẫn muốn hỏi anh một việc.” Tần Tinh Hồn hai mi cong cong: “Để cho tôi đoán thử, có phải là muốn hỏi tôi vì sao thích em đúng không?” Lăng Thù nhìn mặt Tần Tinh Hồn có chút buồn bực. Tần Tinh Hồn bưng đồ ăn đến phòng bếp, bắt đầu rửa, cách một hồi lâu, y mới nói: “Nói cho em biết cũng không sao, nhưng em cũng phải nói cho tôi biết một chuyện.” Lại là giao dịch! Lăng Thù nhíu mày, nhớ đến lúc trước chuyện kết hôn trong trò chơi, cả bản thân mình cũng bị lừa gạt đi rồi. “Tôi muốn biết rõ giữa em cùng Phương Lập Lang đã phát sinh chuyện gì a.” Tần Tinh Hồn mở vòi nước, truyền đến tiếng nước chảy “ào ào”. “……” Lăng Thù hừ lạnh một tiếng: “Chỉ biết anh có mưu đồ xấu thôi.” Tần Tinh Hồn ở trong phòng bếp cười nhẹ một tiếng, bị tiếng nước chảy bao phủ. Lăng Thù đứng dậy, đi đến phòng bếp, nhìn sau lưng Tần Tinh Hồn. Suy tư trong chốc lát, cậu mới mở miệng. “Phương Văn vì nổi tiếng, theo Phương Lập Lang, sinh ra tôi, kết quả lại bị bỏ mặc.” Lăng Thù dừng một chút, cuối cùng hắc cười cười, tiếng cười có chút trào phúng: “Phương Văn cùng Phương Lập Lang là anh em họ.” Tay Tần Tinh Hồn ngừng lại một chút, nhưng rất nhanh y lấy chén đĩa trong nước lên, đặt trên bàn, cười nói: “Không nghĩ tới.” “Không nghĩ tới cái gì?” Lăng Thù nhìn chằm chằm lưng Tần Tinh Hồn. “Chỉ số thông minh của em cũng không phải quá thấp.” Đối phương cười nói. “……” Lăng Thù thầm nghiến răng nghiến lợi. Tần Tinh Hồn rốt cục rửa xong chén đĩa, xếp chúng vào cùng một chỗ trong tủ chén, quay đầu nhìn về phía Lăng Thù: “Phương Văn hai mươi năm trước đã nhảy lầu tự sát, em năm nay hai mươi lăm, ai nuôi dưỡng em thế?” Lăng Thù hít hít mũi, dửng dưng: “Sau khi Phương Văn chết tôi vẫn không biết chi, ở nhà đói bụng mấy ngày không có cách nào khác chạy trên đường, bị người ta coi như cô nhi ném đến viện phúc lợi a, kết quả tính tình quá xấu không ai nhận nuôi, vừa học vừa làm vài năm, sau đó thì gặp được Quan Hải .” Cậu dừng một chút: “Quan Hải trước kia là trợ lý của Phương Văn, đối với tôi rất quan tâm.” Con mắt phượng của Tần Tinh Hồn khẽ cong, có chút đắc ý: “Ai nói em tính tình hư hỏng không ai nhận nuôi, từ nay tôi nuôi dưỡng em.” Lăng Thù không nể nang nhìn bộ dáng Tần Tinh Hồn từ trên xuống dưới, cuối cùng quay lưng, đô đô thì thào: “Nhìn thế nào cũng là một đứa con nít ranh.” Tần Tinh Hồn nhìn bộ dáng của cậu, không khỏi nở nụ cười, bổ nhào trên người Lăng Thù, hôn một cái bên gò má Lăng Thù. —- Off mấy bữa ^^