Minh Thương Dễ Tránh, Yêu Thầm Khó Phòng

Chương 51




Sự thật đã được chứng minh, chơi rồng lửa nhỏ thật sự dễ dàng trở thành bia ngắm sống, đây là lần đầu tiên Lương Thần và Lục Cảnh chết thê thảm như vậy.

Nhưng cậu vẫn hết sức vui sướng.

Lúc cuối, Lương Thần đột nhiên nhận được điện thoại của Tôn Bân Úc, mời cô ngày mai qua nhà anh ăn cơm.

“Dạo này anh hay mời khách quá nhỉ.” Lương Thần nói, “Không phải nói nghèo muốn chết à?”

“Tiền cho mấy chuyện nhỏ này thì vẫn có, nếu anh đói thì anh sẽ qua nhà em ăn chực.”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Đừng! Em có bạn trai rồi.”

“A, em xác định là bạn trai, không phải bạn trai nhí hả?”

“…………”

“Kiểm tra chưa?”

“…………”

“Ha ha ha ha ha ha ha ha cười chết bố rồi.”

“Câm miệng.”

Tôn Bân Úc hừ hừ hai tiếng, “Nhớ tới, ngày mai tuyết rơi, tới nhà anh uống chút rượu, không phải quá hợp tình à?”

“Ờ, còn có ai nữa không?”

“Lão Đinh nè, Tiểu Quan, à…… Còn có Mã Sơn Sơn.”

“Ai?” Lương Thần nói, “Mã Sơn Sơn? Anh mời cô ấy luôn.”

“Đúng vậy, có ý kiến gì sao?” Tôn Bân Úc hỏi.

“Không có gì.” Lương Thần nói, “Em chỉ thuận miệng hỏi một chút.”

Cúp điện thoại, Lương Thần lại đeo tai nghe vào, nghe thấy giọng Lục Cảnh, liền nói: “Tối mai anh có rảnh không?”

“Có, lúc nào cũng rảnh.”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Tụi mình qua nhà Khoai Môn ăn cơm nha.”

“Không phải đối diện nhà nội anh à.” Lục Cảnh cười hì hì nói, “Chừng nào em qua nhà anh ăn cơm vậy?”

“Không gấp……” Lương Thần nói, “Không phải gần đây rất bận sao.”

“Ừ.” Lục Cảnh nghĩ, cậu hiểu đại khái ý của Lương Thần, “Sắp đến Tết rồi, lúc đó ba mẹ anh về nước, em đến ăn cơm nhé.”

Lương Thần cắn ống hút, ừ một tiếng.

Trừ lần ba mẹ Lương Thần đến thăm đột xuất kia ra, gặp người lớn thì cũng phải chuẩn bị nghiêm túc một chút, nghĩ đến đây, Lương Thần đột nhiên có chút căng thẳng.

Không biết ba mẹ Lục Cảnh có thích con gái xuất thân từ gia đình thư hương không, hay cảm thấy giới giải trí quá phức tạp không.

Lục Cảnh dường như cảm nhận được lo lắng của cô, nói: “Ba mẹ anh tốt lắm.”

Lương Thần thuận miệng ậm ừ một tiếng.

Người tốt thì tốt nhưng cũng không có nghĩa là không có mắt nhìn người kém.

“Hơn nữa, ba mẹ anh tin vào mắt nhìn người của anh.” trong giọng nói Lục Cảnh mang theo sự kiêu ngạo, nghe vậy trong lòng Lương Thần cũng thoải mái hơn.

“Anh im đi, anh cứ khoe khoang.” Lương Thần liếm môi, cười tủm tỉm với cái máy tính, “Mau đi ngủ.”

“Được.” Lục Cảnh thoát khỏi trò chơi, “Ngày mai tuyết rơi, em mặc nhiều chút nha.”

“Ừ, ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

*

Lương Thần không ngờ trưa ngày hôm sau Mã Sơn Sơn thật sự tới phòng tập hát.

Mắt thâm quầng, không trang điểm, sắc mặt không tốt lắm, vừa nhìn là biết đã thức đêm.

Nhưng trong mắt cô lại ánh lên một tia sáng rạng ngời hiếm thấy.

Giống hoa hướng dương thấy ánh mặt trời, giống như hạt mầm bị chôn sâu dưới đất nay có thể hít thở không khí.

Cô bước nhanh đến bên cái bàn trong phòng tập hát, mở cái túi to ra, móc ra một chồng giấy A4 thật dày cùng một cái iPad.

“Mình vẫn còn thói quen dùng giấy, mình cho mọi người xem trước, có đàn ghi-ta không? Mình cần dùng một chút, mình……”

“Đợi, đợi!” Lương Thần dở khóc dở cười nhìn Mã Sơn Sơn, “Cậu đừng vội, nghỉ một lát đi, mình mang cho cậu ly nước.”

Mã Sơn Sơn lập tức có chút ngại ngùng, giữa một đám người vây quanh, tìm một góc ghế ngồi xuống.

Bọn A Kiệt cảm thấy thú vị, lẳng lặng chạy đi tìm Lương Thần: “Chị Thần, Mã Sơn Sơn không phải diễn viên hài hả? Cô ấy có thể làm được hả?”

“Được hay không lát xem sẽ biết ngay thôi mà.” Lương Thần nói A Kiệt nhường đường, cầm ly nước mang đến cho Mã Sơn Sơn.

“Nhưng trong lòng em không yên tâm lắm.” A Kiệt vân vê dây áo, nói, “Em từng xem qua chương trình của cô ấy, lát nữa hy vọng đừng đưa cho mình một bài dân ca hay cũng đừng đưa cho mình bài cổ phong có giai điệu kỳ cục.”

“Em xem thường nhạc dân ca và nhạc cổ phong sao?” Lương Thần quay đầu lại, cười như không cười, “Còn có, lúc ở đại học, Mã Sơn Sơn là sinh viên xuất sắc nhất lớp bọn chị đó.”

Mặc kệ phong ba bão táp, dù là giọng hát hay khả năng sáng tác, Mã Sơn Sơn đều trội hơn một chút.

Thằng nhóc không não A Kiệt lại hỏi thằng: “Vậy sao lúc trước công ty ký hợp đồng với chị mà không ký với cô ấy?”

Nụ cười trên miệng Lương Thần chợt tắt.

A Kiệt che miệng lại, liên tục xin lỗi, “Ối, chị Thần, không phải em có ý gì đâu, em không thể diễn đạt rõ ràng được điều mà em nghĩ, chị cũng biết mà.”

Lương Thần nâng mắt, nhẹ cười.

“Không sao, chị chỉ vừa nhớ đến chuyện khác.”

Lúc trước người mà công ty đánh giá cao đầu tiên thật sự là Mã Sơn Sơn, Lương Thần chỉ là chờ ứng tuyển.

Nhưng lúc ấy Mã Sơn Sơn một hai đâm đầu vào chuyện tình cảm, nghĩ nếu ký hợp đồng với công ty thì sẽ không còn thời gian ở bên bạn trai, không nói hai lời liền từ chối. Người công ty đến ba lần, thậm chí giáo viên cố vấn cũng khuyên Mã Sơn Sơn nhưng cô ấy vẫn khăng khăng với quyết định của mình.

Công ty sớm hay muộn thì cũng có thể ký hợp đồng nhưng thời gian dành riêng cho thế giới hai người đã qua sẽ không lấy lại được, Mã Sơn Sơn đã nói như thế.

Bởi vậy, Lương Thần thường nghĩ nếu vào lúc đó Mã Sơn Sơn sáng suốt một chút, có phải sẽ không có Lương Thần của ngày hôm nay không.

“Sơn Sơn.” Lương Thần mang nước đến cho cô, “Cậu đi gì đến?”

“Bắt taxi.” Mã Sơn Sơn nói.

“Vậy tối nay tụi mình cùng qua nhà Khoai Môn nha.”

“Ừ.”

Mã Sơn Sơn ngồi một bên uống nước, bên cạnh bọn A Kiệt châu đầu vào nhau xem bản thảo của Mã Sơn Sơn.

Càng xem mắt càng mở lớn.

Cuối cùng, bọn họ há hốc mồm, một câu cũng không nói nên lời, nhìn chằm chằm Lương Thần.

“Sao vậy?” Lương Thần chậm rãi bước qua, mở iPad, một đoạn nhạc của “Vũ Điệu Của Nữ Thần” lập tức vang lên.

“Mẹ ơi……” A Kiệt che nửa miệng, “Vừa mới xem bản cải biên, thật không thể tin là từ một nghệ sĩ hài luôn.”

Lương Thần ngước nhìn, trong mắt có một tia đắc ý.

Nhìn về phía Mã Sơn Sơn, cô đang ngồi ở một bên, cầm ly nước, tùy tiện cho mọi người vây xung quanh xem sản phẩm của mình mà không có chút gì lo lắng.

“Trâu bò.” A Kiệt nói, “Thật sự trâu bò.”

Giọng chính của “Vũ Điệu Của Nữ Thần” là giọng nữ cao nhưng chỗ khó nhất không phải nằm ở giọng nữ cao mà là sự chuyển đổi qua lại nhanh chóng giữa giọng bình thường và giọng giả thanh. Trong đó có một đoạn có ba lần phải lên cao 8 độ trong vòng hai giây, nếu không lấy hơi kịp có thể gặp sự cố ngay.

Cho nên những người khác lo lắng cũng không phải là không có lý do gì, đoạn nhạc này nguyên mẫu được tạo ra từ máy tính, được phối lại theo dòng nhạc đang lưu hành, cảnh tượng chiến tranh khốc liệt được tạo thành từ giọng người hát, việc cải biên cũng cực kỳ khó.

Nhưng không nghĩ tới, chỉ trong một đêm Mã Sơn Sơn đã làm được.

Chỉ đạo Lưu liên tục tán thưởng, biểu tình Mã Sơn Sơn không có gì thay đổi, chậm rãi đi tới, nói: “Thấy được không?”

Đương nhiên được, biểu tình của tất cả mọi người ở đây đã thể hiện điều đó.

“Chúng ta tập thử một lần xem.” Lương Thần duỗi cánh tay, ngoắc ngoắc mọi người, “Thời gian không còn nhiều, mấy hôm nay vất vả cho mọi người rồi!”

Mã Sơn Sơn lui sang một bên, lẳng lặng nhìn Lương Thần trình bày tác phẩm của cô.

Có ca khúc cải biên của Mã Sơn Sơn, các thành viên trong ban nhạc cực kỳ phấn khởi, Lương Thần tự nhiên cũng cố gắng hơn, sau một buổi trưa luyện tập, cả người như bị mất đi nửa cái mạng.

Cảm giác tràn ngập vui sướng khi biểu diễn đã lâu rồi Lương Thần chưa cảm nhận được.

Vào lúc kết thúc bài hát, cô hướng về Mã Sơn Sơn cười, Mã Sơn Sơn tựa như nửa ngày không có phản ứng lại, còn đang đắm chìm trong bầu không khí mà Lương Thần tạo ra.

“Đi thôi.” Lương Thần bước qua ôm vai cô, “Khoai Môn gọi điện thoại đến hối rồi.”

“À được.” Mã Sơn Sơn không có đồ gì để thu dọn, cô cầm iPad của mình, sau đó xách túi lên, Lương Thần lại gọi cô.

“Làm sao vậy?” Mã Sơn Sơn hỏi.

Lương Thần đi lên trước, nắm lấy tay cô.

“Cảm ơn cậu nha.”

“Chuyện nhỏ thôi.” Mã Sơn Sơn nói, “Đi thôi.”

“Ừ.”

Ra khỏi phòng tập hát, Lương Thần đang định gọi cho lão Lưu đưa các cô đến nhà Tôn Bân Úc, đảo mắt lại nhận được điện thoại của Đinh Gia Vận.

Anh nói đi ngang qua đây, nghe nói Mã Sơn Sơn cũng ở đây, thuận tiện đón các cô luôn.

Nghĩ đến lão Lưu cũng lâu chưa được nghỉ phép, Lương Thần liền sắp xếp cho ông đưa Viên Kha Kha và Tiểu Vũ về nhà, bản thân và Mã Sơn Sơn đi ra ngoài tìm Đinh Gia Vận.

Quả nhiên anh đang chờ ở bên ngoài, giữa trời tuyết rơi lất phất, anh mặc một cái áo khoác màu xám, đứng cạnh thùng rác hút thuốc.

Thấy Lương Thần và Mã Sơn Sơn ra tới, lập tức dụi tắt thuốc, nhìn các cô cười.

Lương Thần đi phía trước, Đinh Gia Vận liền mở cửa ghế phụ cho cô.

Không hiểu vì sao, Lương Thần lại lùi một bước, “Em có hơi mệt, em ngồi ghế sau ngủ một lát, Sơn Sơn cậu ngồi phía trước với lão Đinh nhé.”

Mã Sơn Sơn cái gì cũng chưa nói liền đi lên ngồi vào, ngược lại Đinh Gia Vận liếc mắt một cái với Lương Thần.

Lương Thần chỉ giả vờ không thấy, ngồi vào ghế sau rồi nhắm mắt chợp mắt.

Trên suốt quãng đường, cô cũng chỉ mở mắt ra một lần.

Lục Cảnh hỏi cô đến đâu rồi.

Hai mươi phút sau, xe Đinh Gia Vận đi vào tiểu khu.

Anh đột nhiên nói: “Các em để ý chút, anh cảm giác có paparazzi.”

Lúc nói lời này, anh nhìn chằm chằm vào kính chiếu hậu quan sát.

Lương Thần ngồi ở ghế sau, lập tức quay đầu lại xem, quả nhiên có một chiếc Minibus đi theo sau bọn họ.

Mấy năm gần đây, Lương Thần đối với loại Minibus này vô cùng mẫn cảm, không phải fan tư sinh thì chính là paparazzi. Loại xe này vừa xuất hiện, cô lập tức chuyển sang trạng thái cảnh giác.

Cũng may hôm nay có Mã Sơn Sơn, nếu không paparazzi phía sau chụp được cô và Đinh Gia Vận ra ngoài không biết lại tạo ra tin đồn nhảm nhí gì.

Sau khi xuống xe, Mã Sơn Sơn vẫn trầm mặc như cũ, đi giữa Lương Thần và Đinh Gia Vận.

Với khoảng cách như vậy, paparazzi cũng không thể nói gì.

Nhưng mà Lương Thần không ngờ tới, Lục Cảnh đã sớm chờ cô ở dưới lầu.

Vào mùa đông trời mau tối, dãy đèn đường thắp sáng, dưới ánh đèn lờ mờ, khuôn mặt Lục Cảnh không quá rõ ràng, nhưng từ xa có thể cảm giác được ý cười trên mặt cậu.

Thiếu niên mặc áo hoodie màu lam nhạt, muốn giấu mình trong vầng sáng, nhưng giống như cũ, vẫn long lanh bắt mắt.

Lương Thần rất muốn chạy đến trước mặt cậu để cảm nhận sự ấm áp, nhưng nghĩ đến việc paparazzi có thể còn đang rình bọn họ, sắc mặt cô liền trầm xuống, ánh mắt dời đi, bước chân vội đuổi theo Đinh Gia Vận và Mã Sơn Sơn.

Khi đi qua Lục Cảnh, Lương Thần mắt nhìn thẳng, nghiêng đầu nói nhỏ với Mã Sơn Sơn, phảng phất giống như không thấy người này.

Độ cong trên khóe miệng Lục Cảnh từ từ đi xuống.

Bông tuyết bay lả tả, so với sáng sớm còn lạnh hơn, cậu đứng thất thần đứng trong chốc lát mới chậm rãi xoay người, vừa lúc thấy cửa thang máy của ba người kia đóng lại.

Còn mang theo giọng đùa giỡn của ba người.

Cậu đi đến cửa thang máy, ấn nút lên, cúi đầu, ánh mắt cô đơn.

Không biết đợi bao lâu, thang máy rốt cuộc “Đinh”, cậu vừa ngẩng đầu, liền thấy khuôn mặt tươi cười của người con gái bên trong kia.

Ánh đèn lờ mờ, nhưng khuôn mặt trắng nõn của cô hơi hơi phiếm hồng, mỉm cười xinh đẹp.

Lương Thần cái gì cũng không nói, Lục Cảnh liền một bước đi vào, trở tay bấm vào nút đóng cửa, nhìn Lương Thần, trong mắt vừa mừng vừa sợ.

Nhìn trong chốc lát, Lục Cảnh lại xoay người, đưa lưng về phía Lương Thần.

“Làm sao vậy?” Lương Thần giữ chặt tay cậu, “Vừa mới có paparazzi ở bên ngoài đấy.”

Lục Cảnh miết mũi chân, không nói chuyện.

“Sao lại không nói gì?” Lương Thần chọc eo cậu, “Chơi trò giận dỗi với đàn chị?”

Lục Cảnh bỗng nhiên xoay người, cúi đầu hướng về phía trước.

Lương Thần phản ứng mau lẹ, lập tức ngửa ra sau, giơ tay chống lên ngực cậu, “Thang máy có camera nha.”

Lục Cảnh nhìn thoáng lên trên, chẳng hề để ý mà nói: “Nhiều năm qua sữa bò chỉ để uống thôi?”

Lương Thần: “Hả?”

Nháy mắt, cậu bước một bước, giơ tay che camera.

Đồng thời, nhẹ nhàng mà hôn lên mặt Lương Thần một cái.

Một chút không đủ, lại một chút.