Đại quân mở rộng bờ cõi, nói ra thì nghe rất hay, viết vào sử sách cũng đẹp mắt.Nhưng ai biết rằng Vân Chiêu, Trương Quốc Trụ vì chuyện này mà lo tới ngủ không nổi, đất đai Đại Minh chiếm giữ đã đủ nhiều rồi, nhiều tới mức vượt khỏi cực hạn chịu đựng của triều đình.Mục dân xung quanh thành Lam Điền vì chế phẩm sữa, thịt, lông cứu bán tới trong nước cực kỳ được ưa chuộng, nên bọn họ muốn nhiều cừu dê hơn, nhiều mục trường hơn, tự phát hướng tới phương bắc.Quân đội là người bảo hộ cũng phải mở rộng phạm vi hoạt động về phía bắc theo mục dân.Cho nên số tiền lương Lý Định Quốc năm nay yêu cầu lớn kinh người.Nam Dương do Hàn Tú Phân quản lý mặc dù luôn đem về lợi nhuận, nhưng từ khi chuyển từ công chiếm sang quản lý, chi phí đủ mọi mặt tăn nhanh, khiến thuế nộp lên triều đình giảm mạnh.Vì thế hoàng đình Lam Điền năm Tân Hoa thứ 5, tình hình kinh tế rất tệ.Trong khi đó trong nước, xã hội tự cấp tự túc cao độ, như cầu bách tính không cao, hàng hóa sản xuất được đã thành dư thừa.Nếu không muốn động lực nghiên cứu sản xuất trong nước đi xuống, vậy phải khai thác thị trường mới, bồi dưỡng thị trường cũ mới có thể khiến đế quốc tiếp tục tiến bộ.Trong nước dư thừa rồi, cướp bóc được bao nhiêu không có ý nghĩa nữa, nên chuyện khai thác thị trường mới này, Vân Chiêu đặt vào tay Hàn Tú Phân.Trên đảo Vi Tư Đặc, chiến hỏa vẫn tưng bừng.Tộc binh Vân thị vốn sợ sệt chiến tranh cũng dần thích ứng, sau khi tiêu diệt hơn ba nghìn bộ binh nước Anh, tự tin nâng cao, dưới tình huống đó đối diện với thủy thủ vũ trang của người Hà Lan, tỏ ra ung dung.Hạm đội của Lại Quốc Nhiêu lại lần nữa bổ xung đạn dược cho quân đoàn Vân Văn, vận chuyển đi ít hoàng kim, ẩn nấp trong đại dương mênh mông.Hàn Tú Phân mãi chưa đến.Hoặc giả nàng đã quên đi tộc binh Vân thị trên hòn đảo này, cho dù là có Lưu Minh Lượng không ngừng nhắc nhở cũng không cách nào đánh thức được người giả vờ ngủ.Vì thế người Hà Lan, người Pháp, người Tây Ban Nha bắt đầu liên hợp với nhau tấn công hải đảo toàn bảo tàng này.Hành vi như vậy được cho phép, theo thông lệ, bọn họ đang tranh đoạt thứ người Anh đã bỏ lại, còn về người Đại Minh vì không tuyên chiến, nên họ coi là hải tặc.Hạm đội của người Bồ Đào Nha đột nhiên biến mất khỏi Ấn Độ Dương, điều này làm Lại Quốc Nhiêu vô cùng ngạc nhiên, khi hắn vội vàng tới duyên hải Ấn Độ Dương chuẩn bị tấn công doanh trại người Bồ Đào Nha, hắn mới phát hiện nơi này đã thành đống đổ nát.Thi thể người Bồ Đào Nha bị thổ dân đương địa treo trên cây dừa ven biển, hôi thối mù trời.Mà tin đồn người Minh tấn công đảo Vi Tư Đặc người Anh, cùng vô sỉ mưu sát lãnh đại Bồ Đào Nha lan truyền trên biển.Nam tước Nạp Nhĩ Tốn lợi dụng sự sợ hại của người Châu Âu khác với Đại Minh, dễ dàng tổ chức liên mình Châu Âu.Đợi tới tháng 1 năm Tân Hoa số sáu, hạm đội của Hàn Tú Phân vẫn chưa rời eo biển Mã Lục Giáp, mà chỉ có hạm nhánh của Lại Quốc Nhiêu quấy nhiễu chiến hạm Châu âu quanh đảo Vi Tư Đặc.Chiến tranh thời khắc đó tạo thành trạng thái đan cài đáng sợ.Trong ba tháng qua, không có người Châu Âu nào có thể sống qua đêm ở trên đảo Vi Tư Đặc, đó là chiến tích của Vân Văn.Không công phá được hải đảo, trên biển cũng không có được ưu thế nào, thêm vào bá tước Lôi Mông Đức còn sống trởi về, đàm phán liền thành đề tài chủ yếu.Trương Truyền Lễ tham gia đàm phán, có điều không nói câu nào, toàn bộ do Lôi Ân nói thay, còn mọi người cố gắng bỏ qua đảo Vi Tư Đặc và người Anh.Một tấm bản đồ Ấn Độ do người Anh chế tác được bốn loại đường màu khác nhau phân chia rõ ràng, những đường này đều thẳng tắp, giống như chia bánh gato, làm người ta nhìn thế nào cũng thấy thoải mái.Sau khi đàm phán kết thúc, Trương Truyền Lễ phát hiện, lượng vải gai tích trữ trong nước đã tiêu thụ hết trên bàn đàm phán rồi, biến thành bông, hương liệu, các loại gỗ.Đồng thời đồ gốm, tơ lụa, giấy, thuốc cũng được mấy công ty kia thu mua.Sau khi những chuyện này đàm phán ổn thoải, Hàn Tú Phân rốt cuộc cũng tới, mọi người cùng nhau uống rượu, mỗi người nhìn có vẻ đều rất cao hứng, chẳng hề giống đối thủ từng chém giết nhau.Làm Trương Truyền Lễ giật mình là, sau khi những người này bỏ hiềm khích cũ, nhất trí cho rằng Áo Tư Mạn thành kẻ địch chung của mọi người.“ Chúng ta luôn cần kẻ địch chung để mọi người bỏ chia rẽ, cuối cùng đoàn kết làm một.
Cuộc chiến này tốt ở chỗ loại Đại Minh khỏi vị trí kẻ địch, thay bằng Áo Tư Mạn.
Trước tiên lập cho mình một kẻ thù chung rõ ràng, đó là thói quen của người Châu Ấu, nếu không bọn họ sẽ đứng ngồi không yên.” Hàn Tú Phân giải thích cho Trương Truyền Lễ:Lôi Áo Ny nói:” Phụ thân ta nói, lần đám phán này nhìn có vẻ Đại Minh ta tổn thất lớn, nhưng ông nói, nếu Đại Minh duy trì cục diện này 10 năm, trao đổi mậu dịch đông tay sẽ thành hiện thực.
Đế quốc Áo Tư Mạn sẽ rơi vào vũng lấy, điều này có lợi cho Đại Minh, vì mậu dịch hai bên không thể mở rộng là do hải tặc chính quyền Áo Tư Mạn không chế biển Ả Rập ...”Tóm lại kết quả đàm phán làm hai bên cùng hài lòng.…..
……….Đảo Vi Tư Đặc nhìn rất sạch sẽ, đáng tiếc hôi thối mù trời.Nước biển có quá nhiều thi thể thối rữa, nên muốn mùi không khí tươi mới là không thể nào.Trong tình cảnh đó, Vân Văn dương dương đắc ý đón Hàn Tú Phân lên đảo, chuyên môn chất đống binh khí thu hoạch được cho nàng xem, hắn hi vọng có thể được đánh giá tốt từ nàng, để hắn được thông qua nhiệm vụ huấn luyện tại Nam Dương.Vậy nhưng Hàn Tú Phân không thèm để ý tới hắn, ngay cả nhìn một cái cũng chẳng hứng thú, một quân tốt nhìn một cái là biết người Nam Dương từ trong đội ngũ đi ra đưa nàng một cuốn sổ, sau đó rời đi không vào đội ngũ.Lão Chu sắc mặt nghiêm trọng cắn răng đi ra:” Khởi bẩm tướng quân, chiến sự cho Chu Khải Lương chỉ huy, nếu có gì không thỏa đáng, xin tướng quân trách phạt.”Nghe vậy Vân Văn bực tức nói:” Con chó già này muốn tranh công.”Vân Trấn ở bên nói nhỏ:” Về rồi xử lý, bây giờ cãi vã chỉ thành trò cười cho người ta.”Hàn Tú Phân xem hết cuốn sổ mới hỏi:” Đại Minh từ khi nào lại có gia nô thế?”Lão Chu không dám đối diện với ánh mắt sắc bén của nàng, cúi đầu xuống:” Mạng của thuộc hạ do bộ trưởng cứu, thuộc hạ không có học vấn, chỉ biết ơn cứu mạng kết cỏ ngậm vành báo đáp.”“ Vân Dương dám nuôi tư binh, hắn muốn gì, tạo phản à? Kéo xuống, đánh 40 quân côn, đuổi ra ngoài, bình dân mà dám vào quân doanh.”“ Tướng quân khai ân, thuộc hạ nhận lệnh bộ trưởng bảo vệ thượng tá Vân Văn, không phải tự ý tiến vào quân doanh.”Vân Văn thấy Lão Chu bị quan quân pháp kéo đi, vội nói:” Dì Hàn, con chó giá này thường ngày làm việc rất chịu khó, dì nể mặt tiểu chất mà tha cho ông ta một lần.”Hàn Tú Phân cười híp mắt: “ Ồ, cha ngươi có nói với ngươi về ta à?”Vân Văn cười nịnh: “ Tất nhiên ạ, cha nói dì Hàn là thống soái vô địch, là người ông ấy kính phục nhất.”“ Chà, đúng là con hơn cha rồi, lời nói dối này mát lòng ghê, nói ra ta và cha ngươi hơn ba năm chưa gặp rồi, lần gần nhất là trong hội nghị mà ông ấy đòi giảm tiền của hải quân ta.
Ta có nói, chớ để ta tóm được sơ hở, nếu không đừng mong ta nể tình.”Hàn Tú Phân miệng thì cười, nhưng ánh mắt thì lạnh băng, nhìn Vân Văn như nhìn con cừu chuẩn bị thịt, Vân Văn co cẳng chạy ngay, nhưng sau lưng truyền tới một lực đạo lớn, làm thân thể hắn bay lên.Mồm gặm một đóng cát, đang định cầu xin, Hàn Tú Phân đã nói:” Ngươi là chủ quản trong quân, liên tục phạm vào 27 sai lầm, trong đó có 3 sai lầm trí mạng, khiến đồng bào vô tội chết 6 người.
Vân Văn, hôm này đừng nói là người cha vô dụng của ngươi tới, dù là thúc phụ của ngươi tới chăng nữa, ta cũng không tha cho ngươi.”.