Từ khi tới Nam Dương, bệnh thấp khớp của Tôn Truyền Đình tựa hồ không thuốc mà lành, không còn vẻ đi lại cũng run lẩy bẩy như ở Đại Minh nữa.Khi ở Đại Minh, Tôn Truyền Đình sống hết sức kín tiếng, trừ khi cần thiết, ông ta không ra ngoài, gần như không ai biết ông ta là trí giá đứng sau lưng thi lang.Tới Nam Dương thì khác hẳn, phối hợp với Thi Lang thì cẩn trọng, phối hợp với Hàn Tú Phân thể hiện dã tâm bừng bừng.Đem đảo Trảo Oa làm nơi cư ngụ di dân Trung Nguyên là do ông ta đề ra trước tiên, sau khi cùng Hàn Tú Phân thảo luận, hai người họ ra sức cổ xúy đế quốc coi trọng Nam Dương.“ Cho nên tiên sinh cho rằng chúng ta nên đánh một trận với các nước Châu Âu và lúc hạm đội một cường thịnh nhất?”Tôn Truyền Đình xua tay nói:” Sớm muộn cũng phải đánh một trận, đợi chúng ta đón di dân trong nước tới mới đánh thì nhiều thứ vướng víu, có đồ quý sẽ không tiện đánh chuột.
Chỉ cần tướng quân có quyết tâm tất thắng, lão phu sẽ toàn lực giúp đỡ, diệt trừ sạch lực lượng người Hà Lan ở phương đông.”Hàn Tú Phân thể hiện ý nguyện của mình:” Dù không chủ động gây chiến thì chúng ta cũng phải để các nước Châu Âu biết, Đại Minh không phải là quốc gia cho bọn họ nhòm ngó.”Tôn Truyền Đình lấy một chiếc chiến hạm đặt lên hòn đảo nhỏ, nơi đó là chỗ đóng quân của tổng đốc Lôi Mông Đức nước Anh:” Nếu tướng quân đã quyết, vậy hãy tiên hạ thủ vi cường, trừ đi Lôi Mông Đức, nước Anh sẽ mất hơn 7 tháng mới cử tổng đốc mới tới được, khi đó tình hình khác lắm rồi.”Hàn Tú Phân hỏi:” Thực lực của Dung Cách mới là cường đại nhất, vì sao không ra tay với hắn.”Tôn Truyền Đình lắc đầu:” Dung Cách vốn đã là kẻ địch của chúng ta, còn Lôi Mông Đức sắp thành kẻ địch của chúng ta, giết hắn mới có sức chấn nhiếp.
Chỉ cần hắn chết, ít nhất người Tây Ban Nha, người Pháp sẽ thành bằng hữu của chúng ta.”“ Vậy ai đi làm chuyện này?”“ Vân Văn.”Hàn Tú Phân nhíu mày:” Vân Văn là con cháu Vân thị.”“ Đám Hắc y nhân trước bị giải tán vì họ không dùng được nữa, sự kiện này suýt nữa làm bệ hạ ôi thôi thương thay, nếu đám Hắc y nhân này vẫn vô dụng, bệ hạ sớm muộn cũng tức chết, như thế chẳng bằng ném chúng lên chiến trường.
Trương Tú muốn lão phu huấn luyện chúng, vậy có cách nào tốt hơn là lên chiến trường đâu, kẻ hèn yếu chết trận là đáng, người dũng mãnh phục vụ bệ hạ.”“ Được rồi, làm thế đi, nếu Vân Văn chết, Vân Dương sinh thêm đứa nữa là được.”Tối hôm đó Hàn Tú Phân gọi Lôi Áo Ny tới ăn cơm với mình.Món chính ngày hôm nay là con cá cờ cực lớn, Hàn Tú Phân xắt từng miếng thịt lớn đặt lên tấm sắt nóng rát, rắc thêm gia vị chăng mấy chốc phát tán mùi thơm ngào ngạt.Hàn Tú Phân chia cá cho Lôi Áo Ny, sau đó xiên miếng cá thật lớn, ăn ngon lành, cách ăn này là thói quen từ lâu của nàng chỉ có nhét thức ăn vào đầy miệng, nàng mới thấy hạnh phúc:” Nói với Lôi Ân, ông ta chỉ còn 10 ngày, sau mười ngày thì không cần ông ta nữa rồi.”Lôi Áo Ny ngẩng đầu, nàng rất thông minh đoán ngay được chuyện gì sắp xảy ra:” Tướng quân muốn tiến vào Ấn Độ sao?”Hàn Tú Phân gật đầu:” Phương Đông không cho chúng xâm phạm.”Lôi Áo Ny buông dao, khom người :” Tướng quân, xin cho phân hạm số ba xuất kích trước.”“ Hôm nay gọi ngươi tới là vì chuyện đó, đây mới là thứ ngươi nên làm chứ không phải theo đuổi thù hận, sống sót trở về, ngươi sẽ thành nữ tướng quân thứ hai của Đại Minh.” Hàn Tú Phân nghiêm mặt:” Khi ngươi thành công, phụ thân ngươi thành gia quyến của ngươi về Ngọc Sơn, thay ngươi trồng trọt trang viên thuộc về ngươi.”Lôi Áo Ny đấu tranh tư tưởng một hồi, quyết định vứt bỏ Lôi Ân sang bên, nàng thấy còn chuyện quan trọng hơn để làm:” Vậy cũng tốt cho ông ấy, ông ấy nên sống để thấy nữ nhi của ông ta sẽ có thành tựu vượt xa cả ông ta, ông ta sẽ hối hận cả đời.”Hàn Tú Phân rất hài lòng:” Tốt lắm, thế mới đúng, nếu như ngươi không qua được chuyện này, chứng tỏ những việc ngươi làm trước kia chỉ với mục đích trả thù cha ngươi.
Mục tiêu quá kém, ta sẽ phải suy nghĩ xem có thể để ngươi đảm nhiệm vị trí cao hơn không? Giờ chuẩn bị cho hạm đội của ngươi đi, việc còn lại giao cho Trương Truyền Lễ là đủ.”Hai ngày sau.“ Lôi Ân đồng ý bỏ thêm 400 vạn ngân tệ nữa.
“ Trương Truyền Lễ hớn hở mang một văn thư tới cho Hàn Tú Phân khoe công:Hàn Tú Phân xem xong nhìn hắn qua kính cận: “ Vì sao chưa thả Lôi Ân?”“ Nếu đã có thể bỏ ra một ngàn vạn ngân tệ, vậy thì chắc chắn có thể bỏ ra một ngàn năm trăm ngân tệ, phải xem chúng ta chèn ép ra sao, thêm ba trăm, thêm hai trăm nữa ...”Chát, Hàn Tú Phân lấy kính xuống đặt lên bàn, sau đó thình lình vung tay tát một cái, cái tát quá mạnh làm đầu Trương Truyền Lễ nghiêng đi, va vào kệ sách, sách ào ào rơi xuống đầu hắn.Bị tập kích bất ngờ, Trương Truyền Lễ theo thói quen co ngay người lại, toàn thân rụt vào thành quả bóng, bảo vệ chỗ yếu hại, chuẩn bị ứng phó đòn tiếp theo.“ Ngươi coi lời ta là đánh rắm đấy à?”Trương Truyền Lễ không dám có lấy chút ý nghĩ phản kháng nào, hai tay ôm đầu la lên cực kỳ mất mặt:” Đừng đánh mặt, đừng đánh mặt.”“ Giờ lập tức, tức thì, thả Lôi Ân ra, do ngươi chậm trễ, Lôi Ân có thể lựa chọn thêm 5 người trong số tù binh đưa đi.
“ Hàn Tú Phân chỉ tay:Trương Truyền Lễ bò dậy, đầu còn kêu ù ù, có điều lời của Hàn Tú Phân thì vẫn nghe rõ ràng, hét lên: “ Cô đánh ta.”Hàn Tú Phan mặt co giật, vừa vung tay lên thì Trương Truyền Lễ tung mình lao qua cửa sổ chạy mất.Chạy thật xa rồi Trương Truyền Lễ thở phào, nay Hàn Tú Phân nắm giữ quốc thổ tương đương một nửa Đại Minh, bọn họ là đồng môn, là tỷ đệ thủa nhỏ, bình thường đã đành, một khi liên quan tới quân lệnh, mình không nên ỷ vào quan hệ cá nhân mà trái ý nguyện của nàng.Nếu như chuyện Lôi Ân chỉ là lệnh miệng của Hàn Tú Phân thôi thì chuyện Vân Văn dẫn 3000 con cháu Vân thịt đột kích đảo Vi Tư Đặc là quân lệnh như núi.Vi Tư Đặc là một hòn đảo trong quần đảo An Đạt Mạn (Andaman), đây là hòn đảo phong cảnh tú lệ, là nơi đóng quân của tổng đốc Lôi Mông Tư.Trước và sau thế kỷ 16, trên toàn cầu phát sinh biến hóa bùng nổ, ghi dấu đậm nét trong lịch sử.Chỉ đáng tiếc huyên náo và vinh quang đều thuộc về phương Tây, các quốc gia phương Đông bế quan tỏa cảng chẳng có ảnh hưởng gì, phong ba bên ngoài tựa mèo con cào cửa, mọi người chìm đắm vào cơn say chúng ta giàu có nhất, chúng ta cường đại nhất, nào biết khách bên ngoài đã mài dao lập kế hoạch cướp bóc lớn.Khi thương thuyền phương Tây tới cửa Nam Á, chẳng ai ý thức được nguy hiểm của sự xâm nhập này, bọn họ còn vui vẻ nhàn mấy quốc gia tranh đoạt hương liệu, vải bông của mình để làm ngư ông đắc lợi.Mới đầu vương triều Mạc Ngọa Nhi đúng là thu được ít lợi nhận.Nhưng về sau các công ty mậu dịch thực dân càng thu lợi kinh người, nhưng mậu dịch viễn dương cũng nguy hiểm lớn, người thường khó mà chịu nổi, vì vậy họ góp vốn, theo tỉ lệ đầu tư chia lợi, công ty cổ phần vì thế ra đời.Trên cơ sở đó sinh ra công ty Đông Ấn Hà Lan, công ty Đông Ấn Anh, công ty Đông Ấn Pháp ...Nói ra thật hổ thẹn chỉ có Đại Minh là chưa thành lập công ty như vậy, đành do Hàn Tú Phân tự mình ra trận.Hàn Tú Phân muốn thông qua trận chiến này để Đại Minh mở công ty tại Ấn Độ, nhân tuyển chính là bá tước Lôi Ân.Tác chiến với Lôi Ân nhiều năm, Hàn Tú Phân biết rõ, đây là người có năng lực, sở dĩ thua Đại Minh chẳng qua vì thực sự quá chênh lệch, không có được hỗ trợ mạnh mẽ như nàng.Nếu người Hà Lan có thể phái hạm đội cường đại lúc mới đầu cuộc chiến, thì giờ đây Hàn Tú Phân chắc chắn vẫn còn sa vào vũng lầy tranh đoạt eo biển Ma Lục Giáp..