Minh Thiên Hạ

Chương 976: 976: Hai Kẻ Địch Một Lòng Nghĩ Cho Đại Minh





Nếu như lật xem lịch sử thế kỷ 17, mọi người sẽ phát hiện ra, đó là giai đoạn lịch sử nhân loại phát triển nhanh nhất, phát triển phồn vinh nhất, giai đoạn này cũng là đem trước khi giai đoạn bắt đầu thực sự hiểu được bản thân, nhận thức được bản thân.Trước đó nhân loại cơ bản thuộc về thần thánh hoặc quốc vương, không có nhận thức rõ ràng về mình.Năm Tân Hoa thứ tư, Cố Viêm Vũ biên soạn ( Triệu vực chí) ( Thiên hạ quận quốc lợi bệnh thư), cũng trong cuốn ( Thiên hạ quận quốc lợi bệnh thư) này, hắn khẳng định sự tiến bộ lịch sử chế độ quận huyện thay cho chế độ phân phong.Mặc dù chế độ quận huyện cũng có tệ nạn, nhưng quay lại thực thi chế độ phân phong là tuyệt đối không được.


Cố Viêm Vũ cũng chỉ ra tệ nạn của chế độ quận huyện là quá mức chuyên chế.Mặc dù văn tự chỉ trích hoàng quyền không nhiều, nhưng khơi lên sóng gió lớn ở thư viện Ngọc Sơn, nhiều người cho rằng những miêu tả đó là đại bất kính với hoàng đế.Nhưng Cố Viêm Vũ chẳng bận tâm, hắn thề không sửa một chữ nào hết, sau khi bị rất nhiều người phê phán, hắn còn tức giận thêm vào rất nhiều sai lầm Vân Chiêu phạm phải sau khi đăng cơ.Phê bình rất cay độc, hơn nữa còn đem hết sai lầm của quan viên trong thiên hạ quy kết cho Vân Chiêu, nếu như chỉ xem cuốn sách này thì Vân Chiêu còn quá cả Kiệt Trụ.Vân Chiêu nổi trận lôi đình, tuyên bố muốn ngũ mã phân thây Cố Viêm Vũ thế nhưng cuốn sách Thiên hạ quận quốc lợi bệnh thư chỉ trích Vân Chiêu rất nhiều ấy vẫn đem xuất bản.Vì Vân Chiêu nổi giận, cuốn sách này mới đầu in 2 vạn bản mà cung vẫn không đủ cầu, cho nên, in thêm tám vạn cuối, thành cuốn sách lượng bản in ấn tượng nhất năm Tân Hoa thứ tư.Cùng lúc đó, Từ Hà Khách đi ngắm núi về dốc lòng biên soạn du ký của mình, cho in Từ Hà Khách du ký.Tiên sinh trẻ của thư viện Ngọc Sơn Phương Dĩ Trí sau nhiều năm nghiên cứu cách vật học cuối cùng cho ra tác phẩm của mình, đặt tên là Vật lý tiểu thức.Vân Chiêu xem xong chửi bới Phương Dĩ Trí, vì thứ hắn viết dùng ngôn ngữ khó hiểu, công tượng không hiểu, người đọc sách không hiểu, vậy thì hắn viết cho ai xem?Cho nên sách của Phương Dĩ Trí còn chưa kịp bán ra đã bị thu hồi tiêu hủy.Tiêu chí một thời đại hưng thịnh chính là các loại nhân tài lớp lớp xuất hiện, các loại ngành nghề phát triển thịnh vượng.Cho nên khi Vân Chiêu từ triển lãm thành quả nghiên cứu của thư viện Ngọc Sơn trở về, tâm tình rất tốt, cho dù ở hội trường có phát sinh tranh luận không vui với Cố Viêm Vũ, nhưng tổng thể vẫn là vui vẻ.Triết học, toán học, cách vật học, hóa học, y học, nông học, thiên văn học, địa lý học đều có tiến bộ dài, làm Vân Chiêu càng thêm hi vọng vào tương lai.Điều tra nhân khẩu Đại Minh đã kết thúc, nay Đại Minh tổng cộng có 164.520.000 người, mỗi ngày có gần 8000 trẻ con ra đời.Đối với mỗi đứa trẻ mới, Vân Chiêu, Tiền Đa Đa, Phùng Anh đều chúc phúc chân thành nhất, mỗi hộ sinh con sẽ được 3 đồng tệ tiền cho con bú.Dược cục trải khắp Đại Minh phải đăng ký mỗi đứa bé sinh ra, phàm là tiền khám chữa bệnh của trẻ sơ sinh đều không tốn tiền, do hoàng tộc cung ứng, tới khi đứa trẻ 3 tuổi mới thôi.Phối hợp với chính sách nam nữ sinh ra đều được cấp ruộng đất, tỉ lệ sinh nữ nhi ở Đại Minh tăng mạnh.Nay Đại Minh căn bản không thiếu đất đai, ngược lại còn quá nhiều đất vô chủ cần người tới trồng trọt.Với một quốc gia, nuôi quân hao phí lượng lớn tiền thuế, nhưng với hoàng triều Lam Đình mà nói, không phải thế.Từ khi quân đội Lam Điền sinh ra tới nay, quân đội là đơn vị doanh lợi, hơn nữa còn nộp tiền lương đứng thứ ba trong số các đơn vị của Đại Minh.Bởi thế, mọi chuyện đều tốt đẹp cả.“ Bệ hạ vẫn còn đang giận Cố Viêm Vũ sao?” Khi Hàn Lăng Sơn tới thì thấy Vân Chiêu một mình nằm trên giường gấm nửa thức nửa ngủ, mỉm cười hỏi:“ Không, trẫm chỉ muốn nghỉ ngơi một chút, trong đầu trẫm lúc này không có cái gì hết.

“ Vân Chiêu lười biếng đáp:“ Bệ hạ có thể nghỉ ngơi rồi, Lý Định Quốc đã hạ Cẩm Châu.

“ Hàn Lăng Sơn đưa quân báo tới:“ Nhanh quá, Ngô Tam Quế không phản kháng sao?”“ Thiết kỵ Quan Ninh chạy nhanh nhất, ngược lại bách tính Cẩm Châu kháng cự vô cùng quyết liệt.


Ngô Tam Quế nói với bách tính trong thành, chúng ta tới sẽ lấy đi đất đai họ khai khẩn, lấy đi gia súc, lấy đi nhà ở, hơn nữa sẽ không phân phối lại, thế nên dù thiết kỵ Quan Ninh có rút rồi, bách tính vẫn kháng cự.”Trước hỏa pháo, bách tính dựa vào đại đao với trường mâu bảo vệ tài phú của mình thì làm gì có cơ hội, Vân Chiêu thở dài: “ Tử thương có nặng không?”Hàn Lăng Sơn biết câu này không hỏi quân sĩ Lam Điền:” Có ạ, vì Tổ Đại Thọ đã cưỡng ép toàn bộ bách tính trong thành cạo đầu, cho nên nhiều người cho rằng không còn đường sống nữa, chống trả dữ dội, không cách nào nói lý được, phải giết.”Vân Chiêu lại hỏi:” Có bắt được Tổ Đại Thọ không?”“ Không ạ, chạy theo Ngô Tam Quế rồi, xem ra bọn chúng quyết không về nữa.” Hàn Lăng Sơn lắc đầu:“ Có về trẫm cũng không nhận, đem đầu người về cho trẫm là được, còn việc gì nữa không?”“ Bệ hạ, sứ giả Đức Xuyên Gia Quang là Tuyên Cưu Sơn Hành Nhất Lang tới rồi, đang ở quảng trường Nhân dân đợi bệ hạ triệu kiến.”“ Bọn chúng có giải thích kiểu gì thì cũng vô dụng mà thôi.” Vân Chiêu hừ khẽ một tiếng, đúng là mất hứng, gần đây lâu rồi ít có ngày nào y vui trọn vẹn, thế nào cũng có vài chuyện phá rối:“ Sứ giả Đức Xuyên Gia Quang nói, bệ hạ cứ trì hoãn triệu kiến một khắc, chúng sẽ chặt đầu một người.” Hàn Lăng Sơn nói:“ Cái gì? Chúng đe dọa trẫm à?” Vân Chiêu ngồi bật dậy:Hàn Lắc Sơn lắc đầu:” À, thần chưa nói rõ, trưởng đoàn sứ giả Cưu Sơn nói, cứ mỗi khắc hắn chém đầu một sứ giả bồi tội.”Vân Chiêu không có hứng thú với cái văn hóa tự sát của đảo quốc, bọn chúng có tự sát trăm người cũng vô nghĩa, y chỉ không muốn để hôm khác khó chịu, ném chiến báo đi, ngáp một cái kiếm tư thế thoải mái nằm xuống: “ Tuyên Cưu Sơn Hành Nhất Lang cận kiến.”Lời Vân Chiêu vừa dứt thì Trương Tú ở ngoài cửa hô lớn: “ Bệ hạ có chỉ, tuyên sứ giả nước Oa Cưu Sơn Hành Nhất Lang cận kiến ....”Giọng vừa to lại vừa dài.Cưu Sơn tới đại điện, nhìn Vân Chiêu lười nhác nằm trên giường như mèo bệnh, không dám có chút xíu bất kính nào, quỳ bái hô: “ Hạ quốc sứ thần Cưu Sơn Hành Nhất Lang bái kiến bệ hạ.”Vân Chiêu mắt nhìn trần nhà:” Nói với Đức Xuyên Gia Quang, hành vi của hắn kiến trẫm vô cùng phẫn nộ, cho các ngươi một tháng để rời Triều Tiên, nếu quá kỳ hạn này thì không cần về nữa.”Cưu Sơn liên tục khấu đầu: “ Bệ hạ ....”Không cho hắn nói ra, Vân Chiêu tức giận quát: “ Đừng cho trẫm lý do giết người, đi đi.”Cưu Sơn thấy Vân Chiêu mặt đầy phẫn nộ, không dám nói thêm gì nữa, kỳ hạn này với nước Oa mà nói là đã vô cùng có lợi rồi, hắn cũng lo mình nói sai điều gì khiến Vân Chiêu đổi ý, vì thế đại lễ quỳ bái xong rời đi.“ Một tháng, thêm vào thời gian sứ giả truyền tin là ba tháng, nếu như sứ giả chậm trễ trên đường, đoán chừng sẽ ở lại còn lâu hơn.

Có điều tổng thể mà nói, giặc Oa có thể ở lại Triều Tiên ba tháng, bệ hạ ghét người Triều Tiên cỡ nào mới cho nhiều thời gian như thế?” Hàn Lăng Sơn chưa đi, hắn tự rót cho mình ly rượu vang đứng bên cửa sổ:Vân Chiêu chép miệng:” Triều Tiên phải thu lại, nếu không phía đông Đại Minh sẽ thiếu đi một tấm lá chắn, cho kẻ có mưu đồ một mảnh đất lợi dụng, người ta trước khi thực thi hành động quân sự này đoán chừng đã tính tới phản ứng tâm lý của trẫm.


Hừ hừ, hai kẻ địch một lòng một dạ nghĩ cho Đại Minh, đúng là ngoài dự liệu của trẫm.”.