Minh Thiên Hạ

Chương 970: 970: Hội Huynh Đệ





Sau khi công thành danh toại cần tách khỏi bằng hữu cũ, điều đó với hoàng đế là đúng.

Sau khi công thành danh toại, bằng hữu cũ trách khỏi hoàng đế cũng là phương thức ứng đối chính xác.

Những người từng lập công lao cái thế không phải là không nhìn rõ tình thế, nhưng mà họ tiếc, một người khi đã nắm quyền lực trong tay rồi họ không nỡ buông tay nữa.

Cho dù biết rõ mình sắp phải đối diện với chuyện thỏ hết chó vào nồi, bọn họ vẫn còn mang tâm lý cầu may cho rằng mình là ngoại lệ.

Vân Chiêu sở dĩ còn tin tưởng bằng hữu ngày trước là vì y còn còn trẻ, gan vẫn còn lớn, y thậm chí cho rằng, chỉ cần mình còn sống, cái quốc gia này sẽ hoàn toàn trong tay mình.

Con người không vì tiếp xúc cuộc sống mà làm vòng tròn ngày càng lớn hơn, kỳ thực là quá trình không ngừng rút gọn, hi vọng một người trưởng thành thổ lộ chân tình với người khác là vớ vẩn.

Quan hệ giữa Bá Nha và Chung Tử Kỳ trong mắt Vân Chiêu càng giống hai bệnh nhân tâm thần.

Những đứa bé mà Vân Chiêu mua về thì có thể coi như đồng bạn, còn người vào thư viện Ngọc Sơn sau đó thì là người bình thường, có thể hi sinh, có thể giết chóc.

Tết Trung Thu, Vân Chiêu tổ chức tửu yến ở Ngọc Sơn, người có tư cách tham gia yến tiệc này không nhiều.

Khi uống rượu ở Ngọc Sơn, mọi người đều thích mặc áo bào trắng, bất kể nam nữ, trong đó Tiền Đa Đa mặc áo bào trắng đẹp nhất, đó là điều tất cả công nhận.

Loại trường hợp này Phùng Anh không tới, cũng không cách nào tới, thấy Vân Hiển muốn đi, nên nàng cũng phái Vân Chương đi.


Sau khi hai đứa bé này tới, sự chú ý của mọi người đặt lên chúng, ai cũng muốn giao lưu với bọn chúng, còn với phu thê Vân Chiêu, Tiền Đa Đa, có gì cần nói đã nói hết rồi, những điều không nên nói thì giờ không ai dám nói nữa.

Nói là giao lưu, kỳ thực là quá trình đánh trẻ con.

Hàn Lăng Sơn muốn tỉ võ với cả Vân Chương, Vân Hiển.

Tiền Đa Đa nhìn trường đao loang loáng trong tay Hàn Lăng Sơn lướt qua cổ Vân Hiển, mắt phượng mở to, tay nắm chuôi kiếm, không phải bị Vân Chiêu giữ lấy thì nàng đã xông ra chém Hàn Lăng Sơn rồi.

Hàn Lăng Sơn luôn nhẹ nhàng gạt trường đao của Vân Chương ra, trọng điểm tấn công Vân Hiển, Vân Hiển rõ ràng cũng có tính ương bướng, dù bị Hàn Lăng Sơn gạt ngã, đẩy ngã, huých mông, hắn cũng ngay lập tức bò dậy đánh.

Thấy đệ đệ bị bắt nạt, Vân Chương nóng lên, tấn công Hàn Lăng Sơn bất chấp lễ nghi, ngày một tàn nhẫn, nhưng dù hắn tấn công thế nào, Hàn Lăng Sơn vẫn dễ dàng hóa giải.

Vân Hiển ngã đủ nhiều rồi, Hàn Lăng Sơn quay sang Vân Chương, tới lượt Vân Chương xui xẻo, lặp lại bi kịch vừa rồi của Vân Hiển.

Vân Hiểu thấy ca ca bị bắt nạt càng phẫn nộ, biết mình đánh không ăn thua, vứt vũ khí lao vào ôm chân Hàn Lăng Sơn, há miệng cắn.

Vân Chiêu lập tức che mắt Tiền Đa Đa, không cho nàng nhìn thảm cảnh tiếp theo ! Hàn Lăng Sơn da thô thịt dày, đừng nói là cắn, dù lấy dao đâm còn tốn sức, cho nên Vân Hiển bị Hàn Lăng Sơn cầm chân xách ngược lên, xoay cho chóng mặt, đá đít một phát ngả nhào lên người Vân Chương, cười ha hả:” Không tệ, không tệ.

”Tiền Đa Đa gạt tay Vân Chiêu ra:” Thiếp muốn giết hắn.

”Vân Chiêu lần nữa ấn nàng xuống:” Cả nhà chúng ta xông vào cũng không phải là đối thủ của người ta đâu.


”Hàn Lăng Sơn đang dương dương đắc ý thì Tiền Đa Đa nghiến răng:” Ngươi đợi đấy, ta sẽ đánh nhi tử của ngươi.

”“ Nương nương, nó mới năm tuổi.

” Hàn Lăng Sơn toát mồ hôi, đây có phải lời hoàng hậu nên nói không:Vân Chiêu tốt bụng khuyên:” Hàn Dã còn nhỏ quá, tha cho nó đi ! Không sao hắn còn đứa nhi tử khác, tên Viên Vô Địch.

”Tiền Đa Đa vỗ tay:” Đúng rồi, đứa này sắp lớn, có thể bắt nạt được rồi.

”Đám người xung quanh ném cho Hàn Lăng Sơn ánh mắt thương hại, đừng nghĩ Tiền Đa Đa chỉ nói cho hả giận, vị đại sư tỷ này từ bé đã thế, thù vặt nhớ lâu, tính tình cổ quái, lại được hoàng đế chống lưng, chẳng có chuyện gì không dám làm.

Vân Chiêu nhìn Vân Chương trốn sau lưng Vân Dương lau nước mắt, lại nhìn Vân Hiên căm tức thì thầm với Tiền Thiểu Thiểu, cảm thấy hôm nay không tệ.

Ai cũng muốn giáo huấn Vân Chương, Vân Hiển, cuối cùng dám ra tay chỉ có Hàn Lăng Sơn.

Đêm khuya cả nhà ngồi tàu hỏa trở về, cả Vân Chương và Vân Hiển đều cúi mặt không nói gì.

Vân Chiêu không quá để ý.

Hàn Lăng Sơn đánh hai đứa nhóc này là phương thức thể hiện sự thân mật của hắn với nhà hoàng đế, mấy năm qua hắn không mấy qua lại với đồng song nữa.

Năm ngoái hắn thậm chí còn từ chối cả huynh đệ khác tới nhà chúc Tết, ngay cả quà cáp cũng không nhận.


Không chỉ một mình hắn, Trương Quốc Trụ cũng làm vậy.

Vốn Vân Chiêu nên trách mắng hai người họ, chiếu trách mắng hai người họ cũng viết rồi, nhưng khi Trương Tú ra ngoài chuẩn bị mang đi thì lại ra lệnh đem đốt.

Cả hai đều không phải người giả dối, làm vậy là có lý của mình.

Tàu hỏa từ trên Ngọc Sơn đi xuống không nhanh, thi thoảng nghe thấy tiếng bánh xe ma sát với đường sắt, truyền rất xa.

Vân Chiêu về tới nhà rồi Vân Dương theo sau đằng xa mới dẫn bộ hạ rời đi.

Khi Vân Dương về tới nhà thì nhận được tin báo bình an của thủ vệ Vân gia đại trạch viện thông qua điện báo.

Ba năm qua, điện báo đã lập thành mạng lưới khắp Quan Trung, cột điện xa nhất dẫn tới trận Lạc Dương, thêm nửa tháng nữa là có thể tới Khai Phong.

Mới đầu điện báo chỉ để dùng để thông báo vị trí của tàu hỏa tới đâu, Trương Quốc Trụ phát hiện ra sự tiện lợi của điện báo, không ngăn cản Vân Chiêu chăng dây khắp nơi như tơ nhện nữa.

Nhưng hắn ngăn cản ý định muốn nhanh chóng đưa đường dây điện báo tới từng châu huyện của Vân Chiêu, hắn cho rằng dùng khoảng 15 năm để hoàn thành công trình này là tốt rồi.

Phùng Anh không để ý tới thương tích trên người Vân Chương, còn Tiền Đa Đa nhìn Vân Hoa chăm sóc thương tích cho Vân Hiển lại rơi nước mắt.

Đuổi hai lão bà đi, ba cha con Vân Chiêu đi ngâm nước nóng, tuy làm thế khiến thương tích trên người hai đứa bé này càng thêm rõ ràng, Vân Chiêu vẫn dân nhi tử đi.

“ Cha, con không đánh được Hàn bá bá.

” Vân Chương nhỏ giọng xin lỗi cha, hắn thấy hôm nay mình làm cha thất vọng:Vân Hiển nghiến răng: “ Không đánh được thì chúng ta lấy súng bắn trộm.


”Vân Chiêu bợp đầu tiểu nhi tử: “ Làm thế con chết càng nhanh, hôm nay người ta dạy các con đạo lý làm người đấy.

”Vân Chương, Vân Hiển gần như cùng nói: “ Huynh đệ bọn con cần gì hắn lắm chuyện.

”Vân Chiêu xoa đầu cả hai: “ Có những người chỉ có thể lung lạc, không thể làm hại.

”Vân Chương ngẫm nghĩ: “ Cha, Hàn bá bá nhiều tiền hơn con, quan chức lớn hơn con, làm sao lung lạc được?”Vân Hiển lại xúi bậy: “ Ca ca học Lưu Bị bện giày cỏ tặng Gia Cát Lượng ấy.

”“ Hừ, đệ biết gì, hảo hán đỉnh thiên lập địa như Hàn bá bá mà bị chút ân huệ nhỏ mua chuộc thì cha đã không coi trọng như thế.

” Vân Chương quay sang phụ thân:” Cha, con thấy trước kia thế nào sau này cũng như vậy, đã không thể lung lạc vậy không cần tốn công lung lạc người ta, với Hàn bá bá cứ làm đúng phép công, đồng thời tôn kính như trưởng bối là đủ, vậy có được không?”Vân Chiêu kinh ngạc trước biểu hiện của nhi tử:” Vậy là con hiểu rồi đấy.

”Vân Hiển bíu môi khinh thường:” Giờ đệ chỉ muốn biết thằng tiểu tử Viên Vô Địch có bắt nạt được không?”Vân Chiêu cười ha hả:” Vậy phải xem bản lĩnh của con thế nào, nếu con dùng bản lĩnh của bản thân bắt nạt được Viên Vô Địch, cha và Hàn bá bá không nói gì, nếu định ỷ thế khinh người thì thôi đi.

”“ Con đang tuyển nhân tài, nếu Viên Vô Địch thực sự không tệ, con mời hắn gia nhập Huynh đệ hội, nếu không nó sẽ bầm dập hơn con hôm nay.

”Vân Chiêu ngớ ra: “ Huynh đệ hội là gì?”Vân Chương giải thích thay: “ Đệ đệ lập chí đi khắp ngóc ngách trên thế giới này, vì thể nó lập Huynh đệ hội cùng mình đi khắp chân trời góc bể, thế nên mỗi người đều phải là nhân tài nổi bật ở phương diện nào đí.

”Vân Chiêu thở dài: “ Khổng Tú đúng là giỏi xúi quẩy.

”Vân Hiển nói: “ Khổng tiên sinh cũng chuẩn bị đi cùng con.

”.