Minh Thiên Hạ

Chương 967: 967: Người Năng Lực Cao





Vân Chương, Vân Hiển rõ ràng đã đi lên hai con đường hoàn toàn khác nhau, vẻn vẹn chỉ nhìn tọa kỵ của chúng đã nhìn ra.Vân Chương thích bảo mã, thích vũ khí, khi ở Ninh Hạ đã sưu tập được không ít bảo mã, vào sinh nhật thứ 12 của hắn, Đoàn Quốc Nhân tặng cho hai con hãn huyết bảo mã.


Còn tên khốn Vân Dương, nếu không phải Vân Chiêu ngăn cản thì hắn đã tặng một khẩu đại pháo, thật không hiểu nghĩ cái quá gì trong đầu nữa.Dù thiếu đi đại pháo của Vân Dương thì Vân Chương vẫn có cả kho vũ khí nhờ chịu khó sưu tầm.Chuyện Vân Chương thích làm nhất là đi săn, hắn từng nghiêm túc nói với Vân Chiêu, sau khi tốt nghiệp thư viện, hắn muốn vào quân đội rèn luyện.Vì thế hắn miệt mài chuẩn bị.Vân Hiểu thì khác hoàn toàn, giờ hắn thích nhất là cái xe đạp, suốt ngày đạp đi khắp nơi, nếu không phải xe hơi chạy bằng hơi nước quá nhiều vấn đề, hắn ắt thích xe hơi bốn bánh hơn.Cái xe đạp của hắn khảm bảo thạch vàng bạc, giá trị vô song.Mỗi khi hắn đạp xe, theo sau có rất nhiều người, chỉ cần một hai viên bảo thạch vô tình trong túi rơi ra, với người bình thường mà nói, đây là khoản tài phú lớn.Đứa bé này theo học Khổng Tú, chẳng thành quân tử như Vân Chiêu hi vọng, mà đang thẳng tiến một đường thành dân hippie.Vân Chương cũng chẳng bị đám Từ Nguyên Thọ dạy dỗ thành hoàng đế tiêu chuẩn, càng không bị hun đúc thành người mưu sâu kế xa, mà thành tên thích dùng võ lực chinh phục người khác.Một người chiếm hữu quá nhiều tài nguyên không thích dùng âm mưu quỷ kế với người khác, thậm chí hắn coi thường sự cẩn thận của Từ Nguyên Thọ, càng không thích cách làm việc tính trước toán sau, hắn thấy có thể dùng đại pháo chinh phục cả thế giới.Vân Hiển rất tò mò, hắn muốn đi khắp thế giới chứng thực những điều phụ thân kể cho nghe từ nhỏ.Vân Chiêu làm một chậu thịt hấp, nói là y làm thực ra là đứng trong bếp chỉ huy trù tử làm, trù tử quá hiểu cách làm, cho nên Vân Chiêu cứ chỉ huy, họ có làm đúng theo hoàng đế chỉ huy không thì trời biết.Tiền Đa Đa đích thân bê chậu thịt hấp, Tiền Đa Đa bê đ ĩa bánh mềm ra đặt trên bàn.Vân Hiển đang giảng cho ca ca nghe nguyên lý của xe đạp, ngửi thấy vội vàng chạy tới, nửa chừng nghi hoặc nhìn cha mẹ quay đầu bảo Vân Chương:” Cha đang đào hố chúng ta đấy, cẩn thận.”Vân Chương thì đi tới gắp thịt kẹp vào bánh mềm, làm liền 5 cái, sau đó ngoan ngoãn đứng một bên.Vân Chiêu thở dài nới với hai lão bà:” Chúng bị người ta dạy hư rồi.”Sau đó chắp tay đi.Tiền Đa Đa và Phùng Anh cũng nối nhau đi theo.Vân Hiển gãi đầu: “ Rốt cuộc chúng ta làm sai cái gì nhỉ?”Vân Chương không đáp, xoay người bế muội tử từ trên ghế đu xuống, sau đó đứa muội tử bị cả nhà sủng ái tới vô pháp vô thiên tấn công món thịt hấp không biết để ý tới ai.“ Đệ không ăn sao?”“ Dù đệ rất thích ăn, nhưng mà cứ có cảm giác ăn vào hậu quả nghiêm trọng.

“ Vân Hiển cổ xoay qua xoay lại, nhìn thịt lại nhìn phụ thân đi xa: “ Hay là chúng ta trả thịt cho cha nhé?”“ Đệ không thấy cha cho chúng ta thịt hấp là có hàm nghĩa khác à?”“ Không đâu, nếu mà cha bất mãn với chúng ta thì ra tay đánh luôn rồi, không cần đánh đố đâu.”Vân Chương gật gù:” Ta cũng thấy thế, hai chúng ta nghĩ nhiều rồi.”Vân Xước cho dù tham ăn, nhưng dù sao tuổi còn nhỏ, ăn chẳng được bao lâu đã no, ngang nhiên chùi mép vào y phục sạch sẽ của Vân Chương, sau đó lại quay về chơi xích đu, gọi Vân Xuân đẩy mình thật cao.Vân Hoa đi tới, thấy cả một bàn thịt mừng rỡ:” Đại công tử, Nhị công tử ăn chưa?”Vân Hiểu lắc đầu:” Bọn ta không ăn ....!Ê, khoan ...”Cho dù Vân Hiển nhanh chóng phát hiện chỗ không ổn, đồng thời lên tiếng ngăn cản, rốt cuộc vẫn chậm một bước, bị Vân Hoa bê đi mất còn lớn tiếng gọi Vân Xuân cùng ăn thịt thừa của hai vị công tử.Nhìn cả chậu thịt mau chóng biến mất trong hai cái động không đáy, Vân Chương nói:” Thế này chúng ta thiệt lớn rồi.”Chập tối Vân Chiêu đốc thúc hai nhi tử viết chữ, hỏi tung tích chậu thịt buổi trưa, sau đó thở dài thêm lần nữa bỏ đi.Lần này cả hai huynh đệ đều lo lắng, chúng không hiểu vì sao cha thở dài những hai lần, chuyện nghiêm trọng rồi.Hậu trạch, Vân Chiêu nhìn Phùng Anh và Tiền Đa Đa: “ Các nàng đoán xem, hai đứa chúng nó sẽ làm thế nào?”Tiền Đa Đa nói: “ Từ Nguyên Thọ, Trương Hiền Lượng, Khổng Tú sẽ thông qua lời kể của Chương Nhi, Hiển Nhi suy ra các loại giải thích, phu quân, chàng trêu chọc chúng thế có thích hợp không?”Vân Chiêu thoải mái nói: “ Muốn bồi dưỡng cách tư duy chính xác cho chúng thì chuyền rất quan trọng.”Phùng Anh cười khổ: “ Hai đứa bé ngốc, bọn chúng căn bản không biết chuyện này vốn không có đáp án, nhưng bọn chúng lại cấp bách tìm đáp án, hỏi tiên sinh rồi, đáp án sẽ đủ loại, khi đó chàng phủ quyết đáp án của chúng, sẽ là đả kích lớn đến tự tin của chúng.”Vân Chiêu lắc đầu: “ Tự tin của chúng tới từ các tiên sinh, chứ không phải là chúng, cho nên không thể nói tới tổn thương.”Tiền Đa Đa thắc mắc: “ Nếu chúng ăn luôn thịt thì sao?”Vân Chiêu bực mình: “ Hai thằng tiểu vương bát đản, thịt cha cho con, vốn là nên ăn, nhà ta đã bao giờ lắm trò vòng vèo như thế chứ?”Tiền Đa Đa ôm tay cánh tay Vân Chiêu:” Nói vậy là hai đứa nó chọn kết quả tệ nhất rồi.”Vân Chiêu thở dài:” Điều ấy chứng tỏ bất kể là tân học Từ Nguyên Thọ hay nho học Khổng Tú đều nói với con của chúng ta, ta là quân chủ, là hoàng đế, chứ không phải là cha chúng.

Chứng tỏ họ thay đổi cách giáo dục, tâm của họ vẫn không thay đổi, vẫn theo quy củ cũ.


Ta rất lo lắng giáo dục toàn dân đã thực hiện ba năm rốt cuộc có phá bỏ được cái cũ, đạt mục đích ta muốn không?”Đây là điều Vân Chiêu lo nhất.Trở về đại thư phòng, bất ngờ gặp Vân Dương.“ 200 gian phòng học mà ngươi quyên tặng thế nào rồi?” Vì trong lòng nghĩ tới chuyện giáo dục con cái, cho nên Vân Chiêu gặp Vân Dương, ngay lập tức hỏi chuyện mình muốn biết nhất:Vân Dương vô trách nhiệm đáp:” Không biết, dù sao thì thần bỏ tiền, đám người đọc sách kia dạy học, nghe nói cũng coi như chăm chỉ.Vân Chiêu vừa hỏi ra một cái là biết mình hỏi nhầm người rồi: “ Bọn họ lại thúc giục ngươi?”Vân Dương biết không qua được mắt Vân Chiêu, thật thà khai:” Lý Hồng Cơ đi Bắc Hải, không bị cái lạnh tiêu diệt, bọn chúng kiên cường sống sót, vòng qua chúng ta đi về phía tây, vì chúng hành quân ở cực bắc, chúng ta không ngăn cản được.”“ Ngô Tam Quế ở Cẩm Châu thực hiện kế sách vườn không nhà trống, Đa Nhĩ Cổn ở Triều Tiên thanh trừ lực lượng cuối cùng trung thành với Triều Tiên vương, hoàn thành khống chế hoàn toàn Triều Tiên.”“ Binh bộ, tham mưu bộ cũng với các lộ tướng lĩnh đều thúc giục thần mau mau xuất binh đánh một trận diệt người Kiến Châu.


Áp lực chỗ thần lớn lắm, cảm giác nếu còn không xuất binh, chúng ta phải đối diện với cục diện giống Tùy Đường và Cao Ly.”Vân Chiêu mỉm cười không để ý:” Chúng ta tấn công Triều Tiên hơn nghìn năm, đã bao giờ thực sự sở hữu mảnh đất đó chưa?”“ Chưa, Lý Đường năm xưa từng công phá Triều Tiên, Mông Cổ cũng từng chiếm đóng Triều Tiên, đều là chuyện cũ rồi.”“ Công chiếm không tính là sở hữu, chuyện đó không có ý nghĩa gì, ta muốn bình an lâu dài kìa, xâm chiếm một mảnh đất khi nơi đó đã có ý thức quốc gia dân tộc là chuyện gần như không thể.”Vân Dương lấy làm lạ: “ Không tấn công thì càng khó đạt được tâm nguyện của bệ hạ.”“ Chỉ có khi nào toàn tâm toàn ý muốn quy thuận mới thực sự có bình an.”Hàn Lăng Sơn vừa mới đi vào, ở sân nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, không chịu nổi bộ dạng ngu xuẩn của Vân Dương nói: “ Vai trò bọn chúng giống như đám Lý Hồng Cơ, Trương Bỉnh Trung trước kia ở Đại Minh, đợi người Triều Tiên tuyệt vọng rồi, chúng ta ra tay chưa muộn.”.