Thôn Mã Đề huyện Tích Xuyên phủ Nam Dương, từ khai xuân tới giờ chỉ có một trận mưa, mưa rất to nhưng rất ngắn, chỉ nửa canh giờ đã mây tan mưa tạnh.Đằng Văn Hổ đứng trong ruộng, nhìn đồng ruộng khắp nơi là nước đọng, mặt lại chẳng có lấy nửa phần vui vẻ.Trận mưa này tới quá muộn rồi, trừ làm cây chết khô ướt một chút ra thì chẳng ích gì.Nước mưa chảy xuống mặt đất nứt nẻ, tối đa tới ngày mai là sẽ biến mất, vết nứt sẽ khép lại, cây mùa này thì hết cứu rồi.“ Đương gia, về thôi, ngọc mễ không cứu được nữa.
“ Lão bà Đằng Văn Hổ thấy hắn đứng ngoài ruộng đã quá lâu rồi, đi ra khuyên nhủ:Đằng Văn Hổ nhổ một bãi nước bọt về phía mặt trời: “ Lão trời già chó má.”Nói rồi dẫm trên bờ ruộng bùn nhão, vác cuốc theo lão bà về nhà.Về tới nhà đại khuê nữ đã nấu cháo xong, vừa mới bê lên thì Đằng Văn Hổ chỉ bát cháo mắng: “ Thời nào rồi mà còn nấu cháo đặc như thế hả?”Lão bà thấy khuê nữ bị ủy khuất, đẩy Đằng Văn Hổ một cái: “ Khuê nữ thấy chàng gần đây vất vả, chuyên môn vớt cháo đặc cho chàng, còn mắng nó.”Đằng Văn Hổ mới thấy cháo cảu lão bà, khuê nữ, nhi tử chỉ có nước không, đỏ hết cả mấy bát cháo vào nồi, nguấy vài cái, múc lại, cúi đầu húp.“ Nhà ta ở đất bằng còn đỡ, mấy huynh đệ của huynh đều ở trên núi e còn gian nan hơn.” Lão bà thở dài:“ Chưa chắc, đất ở bình nguyên tuy tốt, nhưng có hạn, đất ở trên núi tuy không tốt, nhưng vô hạn, chỉ cần có sứ lực, khai khẩn bao nhiêu quan gia cũng kệ.
Năm ngoài mưa nhiều, nhà họ có khi tích trữ được nhiều lương thực hơn chúng ta.” Đằng Văn Hổ đặt bát cháo xuống:” Lấy quả khô năm ngoái ra, hái nhiều hạnh vào, ta lên thảo nguyên đổi ít lương thực.”“ Chàng đi một mình được không, năm nay thiên tai, trên đường không bình yên.”“ Không bình yên cũng phải đi.”Trong cháo có thả khoai lang khô, nhưng mà Đằng Văn Hổ không thích thứ này, thà húp cháo loãng chứ không muốn nấu khoai lang khô như nhà khác.Hắn chưa bao giờ cho rằng khoai lang khô là lương thực, nếu cháo mà không có gáo thì chẳng phải cháo.Hai bát cháo khô với tráng hán mà nói chẳng thể no bụng, cho nên hắn vẫn đói, chỉ có bụng to lên.Lão bà nhìn đại khuê nữ mang bát đi rửa, nói nhỏ:” Hay gả khuê nữ đi, lấy ít tiền sính lễ bù ...”Đằng Văn Hổ không đợi lão bà nói hết lửa không tên đã bốc lên trong lòng, đá lão bà ngã lăn quay, chỉ mặt mắng:” Đợi lão tử chết rồi hẵng nói chuyện mang khuê nữ đi đổi lương thực.”Lão bà tuy bị đá một cái, nhưng không dám phản ứng, ngoan ngoãn bò lên, len lén lau nước mắt:” Đệ đệ của lý trưởng mà, đây là hôn sự tốt, người khác mong mà chẳng có, tới chỗ chàng lại thành bán khuê nữ, dù có bán khuê nữ, bây giờ còn bán được cho nhà tốt, chứ mười năm trước thôi muốn bán cũng chẳng có chỗ mà bán.”“ Câm, dám nói một câu bán khuê nữ nữa, xem lão tử có đá chết không, đệ đệ của lý trưởng thì sao, vô dụng thì vẫn là quân vô dụng, sính lễ có nhiều cũng không gả, đó là cái hố lửa.”“ Thiếp thấy rất tốt, trắng trẻo còn biết chữ.”Đằng Văn Hổ vỗ bàn:” Biết chữ càng khốn kiếp, đi học trêu ghẹo nữ đồng song bị thư viện khai trừ, thanh danh thối hoắc, chưa bao giờ xuống ruộng, vai chẳng thể gánh, tay chẳng thể nâng, không làm được việc khổ cực, lại suốt ngày ăn ngon mặc đẹp.
Nếu không phải có huynh trưởng hắn tiếp tế thì hắn chết đói rồi.”“ Khuê nữ mà gả qua đó, chỉ có phận làm trâu làm ngựa cho hắn, lão tử nuôi khuê nữ lớn lên từng chút từng chút một, nó lại ngoan ngoãn nghe lời như vậy, không gả cho thứ khốn kiếp.
Nói cho nàng biết, đừng có nhắc tới chuyện này nữa, nếu nhà lý trưởng có hỏi, cứ nói là khuê nữ còn nhỏ, muốn nuôi hai năm nữa.”Lão bà lẩm bẩm:” Đã 16 rồi, nuôi thêm hai năm nữa là mười tám, chàng nghĩ kỹ chưa.”“ Ta tự có cách.”Đằng Văn Hổ đừng dậy, đeo cái ruột tượng, đem quả khô và hạnh chất vào hai cái sọt, đặt lên xe đẩy, rời nhà.Thôn Mã Đề nói là bình nguyên, kỳ thực là so với Phục Ngưu Sơn thôi, đất ở đây đa phần là đất cứng, vì nguyên nhân địa hình, nước tưới ít.Từ xưa tới nay Phục Ngưu Sơn không phải là chốn bình an, từ năm Thành Hòa, Lưu Thông dẫn mấy vạn người Tây Hoa tạo phản, từ đó tới này nơi này cường đạo nhiều như lông trâu.Vân Chiêu, Lý Hồng Cơ, Trương Bình Trung, Nhất Tuyến Vương, Mạc Trứ Thiên đều từng lập sơn trại ở đây, đây là mảnh đất hỗn loạn, khi Vân Chiêu thống nhất thiên hạ, nơi này mới coi như yên bình.Năm Sùng Trinh 15, hoàng hậu Phùng Anh bây giờ rút về Lam Điền, giao nông điền nơi này cho huyện lệnh Tích Xuyên dùng an bài lưu dân.Đằng Văn Hổ lần này mục tiêu là trấn Phục Ngưu, dùng đặc sản bình nguyên đối lương thực trên cao nguyên, đây vốn là chuyện rất bình thường.Năm nay huyện Tích Xuyên hạn nặng, lương thực thiếu thốn, chuyện dùng quả khô đổi lấy lương thực không còn dễ dàng nữa, cho nên Đằng Văn Hổ đi chuyến này cũng không chắc đổi được bao nhiêu lương thực.Đằng Văn Hổ khi còn trẻ là một đao khách, có một số huynh đệ ở huyện Tích Xuyên, từ khi thiên hạ thái bình, đao khách hết thời, phải về nhà lấy cầy cấy làm nghề.Trưa húp hai bát cháo loãng thôi, không cầm cự được lâu, nên Đằng Văn Hổ đi rất nhanh, 30 dặm đường đi nửa canh giờ là tới rồi.Trấn Phục Ngưu là trấn lớn nhất trên cao nguyên, ngày mai sẽ có tập thị.Sau khi tới nơi, Đằng Văn Hổ đến thẳng nhà huynh đệ cũ là Tương Thiên Sinh, định nghỉ ở nhà hắn một tối, mai đi tập thị thật sớm.Sau khi bà nương sinh khó mà mất, Tương Thiên Sinh sống một mình, nhà lúc nào cũng bừa bộn.Vào nhà Tương Thiên Sinh, Đằng Văn Hổ mới ngớ ra, thấy huynh đệ nằm trên giường đất rên hừ hừ, tới gần một chút phát hiện mông tên này be bét, nhìn là biết bị quan phủ phạt.Chỉ có bị quan phủ đánh đòn thì mới thành hậu quả thê thảm này.“ Sao vậy?”“ Cẩu quan đánh.”“ Ngươi làm gì?”“ Còn làm gì nữa? Năm nay hạn nặng, triều đình miễn thuế, còn trợ cấp một ít, khi ta đi lĩnh trợ cấp, Hà lý trưởng chó má chẳng những không cho, còn chửi mắng ta trước mặt mọi người, ta chửi lại, liền đánh ta 20 gậy.
Đợi vết thương lành rồi, lão tử tìm hắn tính sổ.”Đằng Văn Hổ cau mày:” Triều đình phát trợ cấp, vì sao lý trưởng không cho ngươi?”Tương Thiên Sinh cử động thân thể tê đi:” Tên cẩu quan đó nói, người mùa xuân trồng cấy vì bị hạn mất mùa mới được lĩnh trợ cấp, ta không trồng cấy nên không có trợ cấp.”Sao Đằng Văn Hổ cảm giác lý tưởng nói không sai, triều đình trợ cấp cho bách tính mất mùa, ngươi không trồng trọt thì trợ cấp cái rắm:” Ngươi làm cái gì mà không trồng cấy?”Tương Thiên Sơn thò cổ nhìn ra ngoài, thấy bốn phía không có ai mới nói nhỏ:” Lưu Xuân Ba tụ tập mười mấy người, chuẩn bị vào Phục Ngưu Sơn.”Đằng Văn Hổ thất kinh:” Các ngươi muốn làm cường đạo à?”“ Không giấu gì ca ca, thời buổi này làm cường đạo khác gì đi tìm cái chết? Bọn ta vào núi vì nhìn trúng một con đường.”“ Đường gì?”“ Lưu Xuân Ba đi săn trong núi vô tình phát hiện, có một số thương cổ không đi đường lớn, tìm ra con đường nhỏ, qua lại Quan Trung có thể né được thuế.
Ca ca, huynh võ nghệ siêu quần, lợi hại hơn cả Lưu Xuân Ba, hay là dẫn các huynh đệ làm việc này, mọi người cùng cướp của đám thương cổ đó, không cần lâu dài, làm thành vài vụ là đủ ăn sung mặc sướng.”“ Câm mồm, đây là tội chặt đầu.”Tương Thiên Sinh bò dậy, nhìn cái xe đẩy ngoài sân, biết ngay Đằng Văn Hổ tới đây làm việc gì:” Ca ca, năm nay đại hạn, không dễ đổi được lương thực đâu.”“ Đổi được thì đổi, không thì cũng phải đổi ít khoai lang, khoai tây về ăn lót dạ.”“ Ca ca, trong nhà có lương thực, không cần đổi nữa, để hạnh lại đây cho ta, huynh cần bao nhiêu lương thực cứ lấy.”Đằng Văn Hổ quen thuộc nhà hắn đá cánh cửa gian phòng nhỏ vốn hay dùng chưa lương thực, tức thì thất kinh, trong toàn là bao tải, thừ bóp một cái rồi cởi thừng ra, đều là lúa mạch.Tương Thiên Sinh cười khà khà:” Ca ca thấy sao, vụ làm ăn này được chứ?”.