Người có thể thoát khỏi hạn chế giai cấp của mình phục vụ cho giai cấp thấp kém hơn, trong mắt Vân Chiêu đó là thánh nhân, y không cách nào làm thánh nhân xuất hiện ở triều đường của mình, vậy biến toàn bộ người Đại Minh thành một giai cấp.Nhận thức này của Vân Chiêu có từ rất lâu rồi, khi còn là viên quan nhỏ xíu, y từng ngây thơ nghĩ rằng nâng đỡ một số nông dân làm giàu, sau đó họ sẽ thúc đẩy người khác làm giàu, đó là sai lầm.Những người đã thoát ly khỏi giai cấp của mình kia, sau khi leo lên cao ra sức chia nhiều phần bánh hơn, việc họ làm là dựa vào ưu thế đang có cướp lấy miếng bánh to hơn nữa.Y nhận ra, khi bộ máy quốc gia chuyên môn ngả chính sách vào nhóm người nào đó, sẽ là sự bất công với nhóm người khác, là tổn hại lớn nhất.Vân Chiêu biết vào lúc này, đến y cũng không quan tâm tới bách tính, vậy chẳng ai quan tâm tới bách tính nữa.Đêm nay trăng vừa sáng lại vừa tròn.Ngắm trăng từ đại trạch Vân thị, lại thêm rượu ngon món ngon, Hằng Nga tựa hồ đang nhảy múa.
Đó đáng lẽ phải là một buổi tối đầu mùa hạ hoàn mỹ khoan khoái, nhưng từ thôn nhỏ huyện Cảnh Lăng phủ Miện Dương Hồ Bắc thì chẳng đẹp như thế.Từng người bụng to như trống tuyệt vọng nằm dưới trăng sáng, tắm ánh trăng, nghe nói làm thế có thể đuổi đi bệnh tật trên người.Những người đó trừ bụng trương lên thì tứ chi như que củi, lỗ đít không ngừng có nước vàng chảy ra.Vân Chiêu nâng chén mời trăng, sắc rượu đỏ như máu.“ Dịch kinh nói đúng, cô âm bất sinh, cô dương bất trường.
Không có âm thì dương cũng không thể phát triển, âm dương tuần hoàn mới có thể sinh sôi không ngừng, đối với ta mà nói, thư viện Ngọc Sơn là âm, còn đệ tử Nho gia dựa theo sách vở chúng ta chế định đi dạy học là dương.”“ Không có thư viện Ngọc Sơn, đệ tử Nho gia sẽ sinh ra rất nhiều ý nghĩ kỳ quái, không có Nho gia thì thư viện Ngọc Sơn trở nên lười nhác,”“ Nay cả hai hỗ trợ nhau đối đầu nhau mới có thể hoàn thành kỳ vọng của trẫm.”Tiền Đa Đa bề Vân Xước bùi ngùi nói:” Từ tiên sinh thật đáng thương.”Phùng Anh lắc đầu:” Đế vương không thân tình mới đúng.”“ Cô thích ôm một người vô tình vô nghĩa ngủ lắm à?”“ Này, cô nói lý không hả?”Tiền Đa Đa cười nhạt:” Nếu ta mà không nói lý thì đã hạ độc chết cô ngàn lần rồi.”Phùng Anh vươn tay nắm cổ Tiền Đa Đa:” Còn ta đánh chết cô cả nghìn lần rồi.”Vân Chiêu xen vào tách hai lão bà ra: “ Đang ở trước mặt con đấy, đánh đánh giết giết cái gì, có còn để người ta sống yên ổn nữa không?”Phùng Anh chưa chịu thôi:” Phu quân là hoàng đế, không cần nói lý với người khác.”Tiền Đa Đa gườm gườm nhìn lại:” Không ở đại thư phòng thì chàng chỉ là phu quân của ta, phải có tình nghĩa mới đúng.”Thấy hai bà nương này càng lúc càng chẳng ra gì, Vân Chiêu bế Vân Xước chả biết gì còn vỗ tay cười đi tới thư phòng, con còn nhỏ ở cùng hai bà điên này, hậu quả khó lường.Trên bàn còn đặt một văn thư đang mở của Triệu Quốc Tú.Huyện Cảnh Lăng Hồ Bắc bùng phát bệnh bụng to cấp tính, hai tháng qua chết hơn 1300 người, Triệu Quốc Tú tới đó phòng dịch thông qua kính hiển vi phát hiện một thứ làm Vân Chiêu kinh khiếp ...!Sán lá máu.Vân Chiêu biết rõ bệnh này lắm, khi y ở quê, trên sách vở thì bệnh này biến mất mấy chục năm rồi, nhưng trong thực tế nó vẫn tồn tại.Đối với loại bệnh này, dự phòng tốt hơn bất kỳ loại trị liệu nào.Nếu như trước kia có cái chết bất thường lên tới hơn một nghìn thì Vân Chiêu nhất định đau đớn vô cùng, dốc toàn lực ứng phó.Giờ thì khác rồi, nhân số tử vong bất thường ở khắp các nơi trên Đại Minh vẫn là con số khiến người ta câm nín.Vẻn vẹn bị hổ tha đi hơn nghìn người, bị gấu mèo tát chết cũng mấy trăm.Cho nên bệnh sán lá máu này so với vô số văn thư y đọc mỗi ngày không có gì nổi bật, xảy ra chuyện thì giải quyết, lúc này y phải là đế vương vô tình mới ứng phó được với quốc sự phức tạp, nên phái người đi rồi, lúc này chơi đùa với khuê nữ ....Từ Nguyên Thọ sau khi rời khỏi đại thư phòng liền đi tìm Tiền Khiêm Ích.Đó là báo cáo được đặt lên trên cùng.Trương Tú biết hoàng đế hiện giờ quan tâm nhất tới vấn đề gì, cho nên để văn thư viết tay màu trắng này đặt bên văn thư khác rất bắt mắt, đảm bảo Vân Chiêu sẽ nhìn thấy ngay.Vân Chiêu nhìn thấy nhưng y không thèm để ý, thuận tay vo viên lại ném vào sọt rác, tới mai sẽ có người chuyên môn đem đống rác đó đi đốt.Y không muốn nghi kỵ Từ Nguyên Thọ.Nghi ngờ một người sẽ sinh ra nghi ngờ vô số người, cuối cùng là không tin ai hết, biến bản thân thành bi3n thái như Chu Nguyên Chương thích dò xét chuyện đời tư của đại thần.Trên trời trăng sáng vằng vặc, ngồi ngoài sân không cần thắp đèn vẫn nhìn rõ người đối diện.“ Nếu như bệ hạ đã quyết định như thế thì ông cứ yên tâm lớn gan mà làm, không cần tới tìm ta báo danh nữa.” Từ Nguyên Thọ không nhìn Tiền Khiêm Ích mà nhìn Liễu Như Thị bế đứa bé ngồi dưới cây thạch lựu:“ Đó là thiếp thất của lão phu, Từ công nhìn không chớp mắt như thế, ít nhiều thất lễ đấy.” Tiền Khiêm Ích không giận, nhưng miệng không tha người:Từ Nguyên Thọ chuyển ánh mắt qua:” Đó chẳng phải là chuyện ông muốn à, giờ sao lại làm cao rồi?”Tiền Khiêm Ích cười khà khà:” Lão phu không ngờ bệ hạ rộng lượng, tiến bộ như thế, càng không ngờ Từ công lại đồng ý với bệ hạ dễ dàng như thế.”“ Đến ông cũng xưng là bệ hạ rồi, vì sao ta còn phản đối?” Từ Nguyên Thọ vạch trần Tiền Khiêm Ích, kỳ thực Nho gia cũng không phải thích việc Vân Chiêu làm, nhưng bất kỳ ai nhảy ra phản đối, chắc chắn bị Vân Chiêu và phe kia nhảy vào tiêu diệt, nhưng không ai phản đối, Vân Chiêu hưởng lợi:Tiền Khiêm Ích tiếp tục hỏi:” Từ khi chiếu thư đó đăng báo, thế giới này không còn như trước nữa, sau này có người đọc sách làm ruộng, kinh doanh, đánh xe, khuân vác, làm bất kỳ chuyện gì trên đời.
Từ công thấy cảnh đó ra sao?”Từ Nguyên Thọ không để ý tới mấy lời khiêu khích đó:” Đó là điều bệ hạ muốn, nông phu có học sẽ tiếp nhận thứ tốt do quan viên nông học nghiên cứu ra hơn, thương nhân có học nói không chừng thay đổi được bản tính tham lam vô sỉ, người đánh xe có học nhất định là am hiểu quy định đường xá của Đại Minh nhất, có gì không hay.”Tiền Khiêm Ích cười lớn:” Nhưng không khéo câu nói đúng là người đọc sách từ lời khen lại thành câu chửi đấy.”Từ Nguyên Thọ điềm nhiên nói:” Đó là chuyện của ông mà, nếu học sinh ông dạy ra vẫn là thứ thư sinh phế vật chẳng được việc gì, thế thì đừng trách tổng học chính như lão phu đây ra tay với ông.”Tiền Khiêm Ích lấy ra từ trong lòng một cuốn sách, đẩy về phía Từ Nguyên Thọ:” Đây là cách dạy học do Khổng Tú dốc hết tâm huyết nghiên cứu ra, lão phu thấy đã chu toàn lắm rồi, nhờ Từ công tiến cử với bệ hạ.”Từ Nguyên Thọ không buồn nhìn một cái:” Sách học đã được xác định rồi, mặc dù chỉ là sách mang tính thí nghiệm, nhưng thiên biến vạn hóa không rời gốc, các ông không cần phía tâm tư cải chính ý đồ bệ hạ.”Từ Khiêm Ích sững người, sách vở của mình cũng không được dùng thì chẳng phải luân lạc thành thứ công cụ sao?Từ Nguyên Thọ uống hết ngụm rượu cuối cùng, đứng dậy nói:” Tiểu thiếp của ông không tệ, rất đẹp, xem chừng ông không định tặng nàng cho lão phu, vậy ta đi đây, trước khi đi nói thêm với ông câu nữa.”“ Chớ có ngỗ nghịch bệ hạ, bệ hạ một khi hạ quyết tâm rồi thì mọi chướng ngại trước mắt sẽ bị dẹp bỏ một cách không nương tay.
Ông đừng cho rằng đây là cơ hội để mình báo thù chính trị.
Nhớ, đưa bệ hạ thứ bệ hạ muốn, không phải thứ các ông muốn, bệ hạ không thích bất ngờ đâu.”.