Minh Thiên Hạ

Chương 948: 948: Cơ Hội Cuối Cùng 2





Hai chủ phó cứ ngơ ngơ ngác ngác như nông dân lên phố, đi xuyên qua quảng trường bao la, bước lên ga đợi tàu, đợi một người mặc thứ y phục trên dưới chia hai phần khác nhau thổi còi, sau đó dựa theo số vé chuẩn bị lên tàu.Con quái vật đen xì ở trước mắt rồi, nó bốc ra mùi dầu rất đậm, phun ra từng luồng hơi trắng, hơi rơi xuống phủ lên người, không nóng, mát mát là.“ Công tử, đó là tàu hỏa đấy à?” Tiểu Thanh vẫn có chút sợ hãi, cả đời hắn đừng nói tới nhìn, đến mơ cũng chẳng thể tưởng tượng ra thứ này:Khổng Tú có chút kích động:” Ừ, chính nó đấy.”Người đang đần mặt nhìn tàu hỏa không chỉ có hai người họ, rất đông người kinh sợ nhìn con quái vật sắt nằm im ở đó, người phát ra đủ thứ âm thanh kỳ quái, người quỳ xuống bái lạy, có cả đứa bé khóc ầm ĩ dứt khoát không chịu vào bụng quái vật.Lái tàu đã chẳng còn lạ gì cảnh này nữa, lấy cái bình bạc ra, mở nút uống bụm trà đặc, sau đó kéo còi hơi, thúc giục đám nhà quê thiếu hiểu biết mau lên tàu, đến giờ xuất phát rồi.Tu tu tu ....Đầu tàu cực lớn, hơi nước đầy đủ, âm thanh phát ra cũng lớn, to gan như Tiểu Thanh còn sợ nhảy dựng phắt lên lưng lão công tử nhà mình.Thế còn khá đấy, cả đám đông ngả rạp ra sau, người khóc gọi cha gọi mẹ, người đái ra quần, liên tục lùi về tránh xa con quái vật sắt.Khổng Tú dùng toàn bộ định lực ổn định tinh thần, sắc mặt vẫn vô cùng khó coi:” Đây là đòn dằn mặt.”Tiểu Thanh dần trấn tĩnh lại, tuột khỏi người lão công tử, gườm gườm nhìn tàu hỏa đề phòng, bị Khổng Tú kéo đi tìm đúng số toa, sau đó lên tàu, ngồi xuống chỗ của mình.Toa tàu rất lớn, rất vững chắc, đi không hề thấy rung lắc gì cả, chỉ là ồn hơn ngồi xe ngựa.Lúc này đám người sợ hãi chuyển dần sang hiếu kỳ tranh nhau thò đầu ra ngoài cửa sổ, nhìn con quái vật lao ầm ầm trên hai thanh sắt.Ngồi đối diện với Khổng Tú là một truyền giáo sĩ trẻ mặc hắc bào, đang kinh hoàng nhìn cảnh vật trôi vèo vèo qua cửa sổ, liên tục làm dấu thánh.“ Tiên sinh là truyền giáo sĩ Da Tô à?”Nam Hoài Nhân nghe thấy người hỏi mình kinh ngạc nhìn Khổng Tú:” Tiên sinh, không ngờ ngài biết tiếng Lạp Đinh, thật là hạnh phúc quá, xin ngài nói thêm vài câu, từ khi ta rời quê hương lưu lạc tới đây đã không được nghe rồi.”Tuy thế Nam Hoài Nhân lại dùng khẩu âm kinh thành rất lưu loát.“ Trên Ngọc Sơn có điện Quang Minh, tiên sinh là tăng lữ trong đó?” Khổng Tú vẫn dùng tiếng Lạp Đinh nói:Nam Hoài Nhân lại làm dấu thánh:” Vâng, ta là thần phụ thực tập ở chỗ thần phụ Thang Nhược Vọng, tiên sinh là bác sĩ trong thư viện Ngọc Sơn phải không?”“ Ta không phải là người thư viện Ngọc Sơn, ta học tiếng Lạp Đinh từ thần phụ Mã Nhĩ Đế Ni, ông ấy từng sống trong nhà ta hai năm.”“ Ôi chúa ơi, ta cũng được thần phụ Mã Nhĩ Đế Ni đưa từ Ý Đại Lợi tới, nhất định là chúa hiển linh, giúp chúng ta gặp nhau.”Khổng Tú cũng bất ngờ:” Truyền giáo sĩ tới Đại Minh có nhiều không?”“ Rất nhiều, nơi này nhân khẩu đông, bách tính hiền hòa, là nơi truyền giáo rất tốt.

Những người đi theo Cơ Đốc bọn ta sao có thể không đem vinh quang Cơ Đốc tới nơi này.”“ Mong tiên sinh được như nguyện.”Một canh giờ sau tàu hỏa dừng lại trạm tàu hỏa Ngọc Sơn.Khổng Tú lịch sự cáo từ Nam Hoài Nhân, được phó nhân thanh y dẫn lên chiếc xe ngựa màu đen đợi sẵn.Vân Kỳ đứng bên xe ngựa cung kính đưa tay mời Khổng Tú.Xe ngựa có thể vào thẳng sân ga gần như không có, một khi xuất hiện thì chắc chắn đón nhân vật lớn, vì điểm đến của Nam Hoài Nhân là thư viện, nên hắn phải chuyển tàu đi tiếp.Đứng trên sân ga nhìn Khổng Tú được đón đi, đoán đó là một vị tước gia tôn quý.Trong nội trạch Vân thị, Vân Chiêu lười nhác nằm trên ghế, Vân Xước cưỡi trên bụng y nói cười vui vẻ, Tiền Đa Đa nóng ruột đi qua đi lại bên cửa sổ.“ Nàng sốt ruột gì chứ, Khổng Tú lần này đến làm nô phó cho nhà ta.” Vân Chiêu nhả tay Vân Xước ra, an ủi lão bà:“ Thật sao, nếu đã thế ông ta nói chuyện với Hàn Lăng Sơn còn kiêu ngạo như vậy?”“ Ha ha ha, nàng nghe thế nào ra kiêu ngạo vậy? Trẫm chỉ nghe thấy lời cầu khẩn vô tận trong lời ông ta.”Tiền Đa Đa đứng bước quay sang nhìn trượng phu:” Cầu khẩn sao?”Vân Chiêu vừa cùng khuê nữ chơi trò cắn nhau vừa trả lời:” Đúng, chính vì thế mà Hàn Lăng Sơn xưa nay mồm mép cay nghiệt mới không thèm chấp ông ta nữa, ông ta đem hết tình cảnh bản thân, Khổng thị, Nho gia nói ra.


Vì sợ chúng ta còn nghi kỵ.”“ Khổng Tú biết đây là cơ hội cuối cùng của Khổng thị bọn họ rồi, nếu như không nắm chặt lấy, bọn họ nhanh chóng suy bại, thành gia tộc hạng hai, hạng ba, rồi hòa vào chúng sinh đông đảo.”Tiền Đa Đa trầm tư:” Sao thiếp cứ thấy mùi gì đó không đúng.”Vân Chiêu nhìn cánh tay trắng trẻo sạch sẽ của khuê nữ nhe răng ngoạm một cái, Vân Xước cười khanh khách rụt lại, sau đó lại đưa ra như cha mình cắn:” Có mùi gì đâu, thơm lắm.”Tiền Đa Đa ngồi xuống bên Vân Chiêu, mắt gần như dí sát vào mắt y:” Chàng từ bao giờ dễ dãi như thế, người ta muốn gì chàng đồng ý cái đó à? Hàn Lăng Sơn cũng chẳng tốt đẹp như vậy, thế chế của chúng ta bây giờ với Khổng thị mà nói rất có lợi.

Như Khổng Tú nói, đợi vài năm nữa, còn cháu Khổng thị quen tân học rồi, học sinh nhà thường sao so được, thiếp không tin chàng vẫn tạo điều kiện cho Không thị.”Vân Xước ghen tị đẩy cha mẹ ra, đặt cái mông mình ngồi giữa.Vân Chiêu chỉ tay một tập văn thư trên bàn.Tiền Đa Đa đi tới lấy xem:” Luật nghĩa vụ giáo dục sáu năm?”“ Đúng, vốn ta muốn 9 năm, nhưng mà nhà bình thường không nuôi nổi một đứa bé chỉ ăn không làm 9 năm, hết cách đành đổi thành 6 năm.

Đây chính là bộ luật cưỡng chế đầu tiên của Đại Minh, từ nay về sau, phàm là trẻ con 7 tuổi là toàn bộ phải đi học đúng 6 năm.” Vân Chiêu có chút tiếc nuối nói:“ Phu quân, không làm vậy được đâu .” Tiền Đa Đa kinh sợ hét lên, sau đó đoán ra trượng phu muốn làm gì, tim đập thình thịch: “ Không thể nào, ý chàng là .”“ Vân Hiển sẽ có 40 đồng song, 160 bạn cùng trường.”“ Vậy con thiếp chỉ là một trong số 200 đứa học sinh mà 16 vị tiên sinh sẽ dạy?”“ Đúng vậy.

“ Vân Chiêu mỉm cười: “ 200 đứa học sinh này học hoàn toàn giống với học sinh ở hạ viên, nếu đám tiên sinh này có bản lĩnh, đưa 200 đứa học sinh này từ vỡ lòng lên đại học.


Nếu bọn chúng đạt được thành tựu như ở thư viện Ngọc Sơn, trẫm lập một cái thư viện hoàng gia khác.”Tiền Đa Đa nhũn người ngồi xuống giường: “ Trời ạ, chàng làm thế này là muốn bức tử đám Từ tiên sinh sao?”Vân Chiêu đặt khuê nữ vào lòng Tiền Đa Đa cho nàng bế:” Thái độ nhất quán của Nho gia với người thống trị là phục tùng, dù trẫm có áp bức tàn khốc, bọn họ vẫn ngoan ngoãn vâng lời.

Cho nên không vương triều nào không lợi dụng họ, chẳng qua tới chỗ trẫm, họ không chịu thay đổi trẫm không dùng.


Giờ trẫm cho họ cơ hội cuối cùng chứng minh bản thân, chỉ có toàn thể bọn họ gia nhập, trẫm mới có thể hoàn thành kế hoạch khai sáng Đại Minh.”“ Nhưng mà …”“ Không thể nhưng nữa, tệ nạn ở Đại Minh bây giờ không phải thiếu cái ăn cái mặc, không phải ở giặc ngoại xâm, mà do dân trí ngu dốt.Trẫm đã cho Từ tiên sinh ba năm rồi, bọn họ chỉ khư khư cố thủ thư viện Ngọc Sơn, xưa nay không hề hứng thú với việc khuếch trương ra ngoài.

Bọn họ chỉ chìm đắm trong giáo dục tinh anh, giữ ôm chặt địa bàn của mình, không muốn tiến thủ ...!Trẫm vô cùng thất vọng.”“ Trẫm muốn mở mang dân trí cho toàn dân, nếu để số ít tinh anh thống trị quốc gia, quý tộc sớm muộn cũng quay lại, dù bọn họ có xuất thân thư viện Ngọc Sơn có khác gì? Tân học lại thành Nho giáo khác ...”....Hôm nay dừng ở đây..