Minh Thiên Hạ

Chương 931: 931: Cơ Sở Thống Trị 2





Nhìn thấy hai cha con Trần Vũ mặt mày bặm trợn như đồ tể, Vân Chiêu hơi thất vọng, vì người thế này khó lấy ra tuyên truyền được.

Song không ảnh hưởng việc Vân Chiêu nâng chén lớn mời cha con họ.

Trần Vũ vốn có chút thiếu tự nhiên, sau khi uống ba chén lớn thì rượu vào lời ra, xách cổ tiểu nhi tử gầy gò lên, ra sức tiến cử với Vân Chiêu đây là hạt giống làm lính rất tốt.

Thấy Vân Chiêu không tin lắm, sai nhi tử gầy gò cởi áo, khiêng con sư tử đá ngoài cửa đi hai vòng cho hoàng đế xem.

Vân Chiêu trố mắt, đôi sư tử đá đó cao một trượng, nặng tới ba vạn cân, làm bằng đá bạch ngọc, thằng bé đó làm sao nâng nổi.

Hán tử Quan Trung mà nốc rượu vào thì cái gì cũng dám nói, chết người nhất là họ còn tin là mình thực sự làm được những việc ấy.

Thế nên mới có chuyện Tần Vũ Vương nâng đỉnh nhà Chu, kết quả bị đỉnh rơi vào người, vết thương quá nặng mà chết khi mới trên hai mươi, thành trò cười thiên cổ.

Thằng bé này không so được với Tần Vũ Vương nổi tiếng sức khỏe hơn người, đừng tạo nghiệt thì hơn.

Thế là Vân Chiêu đổi chủ đề, hỏi chuyện vinh quang năm xưa Trần Vũ dịch chuyển bia Lam Điền.

Nhắc tới chuyện này Trần Vũ cười như sấm rền, Vân Chiêu ù hết tai, căn bản không nghe rõ cái tên đồ tể nói văng nước bọt này đang khoe khoang cái gì.

Song hắn đủ tư cách khoe khoang.


Trước kia hắn dẫn năm đứa con giúp huyện Lam Điền chuyển bia địa giới mở rộng bờ cõi, nay bốn đứa lại chinh chiến khắp nơi vì nước, có thể gọi là lòng son không đổi.

Cho dù hắn th ô tục hơn nữa, Vân Chiêu chẳng để bụng, Vân thị là cường đạo họa hại Quan Trung nghìn năm, cao quý hơn ai chứ?Một người đem toàn bộ con cái trong nhà hiến cho quốc gia, để hắn có được binh quang, tôn sùng là điều nên làm, quốc gia còn cần dựa vào những người như hắn để bảo vệ mà.

Trần Vũ về tới quê, chỉ cần hắn vỗ cái ngực lông lá nói một câu, bệ hạ uống rượu với ta, thế là đủ rồi, tác dụng hơn bất kỳ sự tuyên truyền nào.

Hai cha con này uống hết ba vò rượu cung đình của Vân Chiêu, khi đi Vân Chiêu còn tặng một vò rượu cao cấp, thế là một ôm vò rượu, một vác biển "vũ dũng thế gia" hớn hở ra về.

Hai thứ này đủ cho tên đồ tể Quan Trung khoe tới chết.

Nhìn họ vui, Vân Chiêu cũng vui.

Gặp văn võ rồi, tiếp theo sẽ là thần tài, mà ai là thần tài có sắc thái truyền kỳ nhất Đại Minh?Tất nhiên là Lưu Như.

Tiền trang bị thu hồi, phụ nhân này lại lấy được quyền tham gia kiến thiết đường sắt, từ ngân hàng nhảy qua đại gia đường sắt, nữ nhân này chuyển đổi thân phận nhanh tới mức làm Vân Chiêu á khẩu.

Lưu Như là người lên tiếng trước:” Được gặp bệ hạ, Lưu Như hoan hỉ vô cùng.

”Vân Chiêu nhìn Lưu Như cảm khái muôn phần, hoàn toàn không cách nào liên tưởng nàng với phụ nhân mười năm trước vì hai lượng bạc của y mà mừng rơi nước mắt nữa:” Trẫm không thể yêu cầu ngươi phải cúi đầu nghe lời, chỉ mong ngươi hoàn thành mộng tưởng trong giới hạn luật pháp, đó là kỳ vọng cao nhất của trẫm với ngươi.


”“ Thần thiếp tuân lệnh.

” Lưu Như thi lễ:” Dám hỏi bệ hạ cho thương cổ dân gian phát triển tới mức nào?”Vân Chiêu trầm ngâm, Lưu Như lo xa như vậy cũng rất thỏa đáng, chứng tỏ nàng còn chưa bị tiền tài làm mờ mắt, nhưng cũng cho thấy thành tựu bây giờ còn xa mới khiến nàng thỏa mãn:” Lưu Như, câu này ngươi không nên hỏi trẫm, mà hỏi bản thân mới đúng, khi tiền của ngươi nhiều tới mức độ nhất định, ngươi sẽ làm gì?”“ Nếu tiền trong tay ngươi thành thứ hại bách tính, trở ngại quốc kế dân sinh, trẫm tất nhiên sẽ dùng thủ đoạn sấm sét diệt trừ, giống diệt trừ Chu Minh.

Trẫm làm hoàng đế là để tạo phúc bách tính, giống chuyện trẫm đang làm bây giờ.

”“ Nếu thương cổ các ngươi không biết dùng tiền trong tay làm việc có lợi cho thiên hạ, mà chỉ để vơ vét nhiều hơn nữa, trẫm giơ đồ đao lên sau lưng các ngươi, khi đó chớ trách trẫm tàn nhẫn.

”“ Thế giới này tuyệt đại đa số là kẻ yếu, thân là kẻ mạnh, nếu chỉ biết ỷ mình mạnh mà cướp của kẻ yếu, không có chút lòng thương xót nào thì không còn ý nghĩa tồn tại nữa.

Cướp bóc của kẻ yếu ớt hơn mình, ngốc nghếch hơn mình cũng chẳng phải chuyện vẻ vang gì.

”“ Đặc tính của thương cổ là tham lam.

Lưu Như, ngươi hãy nhớ, hãy giảm chút lòng tham, thêm vào chút cảm giác vinh diệu, lấy đi hết tiền tài của kẻ yếu thế trong thiên hạ cũng không khiến ngươi hưởng thụ nhiều hơn, ngược lại, đó là con đường chuốc lấy diệt vong.

”Lưu Như nghe vậy dùng đại lễ tham bái:” Những lời bệ hạ nói hôm nay, Lưu Như ghi nhớ trong lòng, đời này đi theo bệ hạ, lấy tạo phúc vạn dân, nâng đỡ kẻ yếu là tôn chỉ.

”Đối với phụ nhân xuất thân cùng khổ này, Vân Chiêu ít nhiều vẫn tín nhiệm, y bỏ không tặng nàng tấm biển "cân quắc anh hào" như dự định nữa, mà sai Trương Tú lấy ra một tờ giấy vuông vức, đích thân viết lên đó chữ "phúc" thật lớn tặng nàng.


Trương Tú rất thông minh, hiểu hàm ý của hoàng đế muốn nói, họa là chỗ dựa của phúc, phúc là chỗ họa rình rập, tiễn Lưu Như xong quay về nói:” Hi vọng nữ nhân này có thể hiểu nỗi khổ tâm của bệ hạ.

”Vân Chiêu lạnh giọng:” Nàng ta nhất định sẽ hiểu, cũng phải hiểu, nếu không trẫm nói là làm, nếu họa hại bách tính, đao trong tay trẫm có chém bao nhiêu kẻ như thế cũng không cùn đâu.

”Cả buổi sáng tiếp kiến ba người, lúc này đã là trưa, Trương Tú thấy hoàng đế có chút mệt mỏi, nói:” Bệ hạ cũng không cần bỏ quá nhiều tinh thần vào những người này, phái một hai vị tiên sinh đức cao vọng trọng thư viện làm là đủ.

”Vân Chiêu lắc đầu:” Đừng nghĩ đã tới đích, đại nghiệp của chúng ta mới bắt đầu, trẫm không dám có chút lơi lỏng nào.

”Buổi chiều Vân Chiêu gặp thêm ba người nữa.

Một nông phu 15 năm qua có tới 7 lần là trạng nguyên Lam Điền, không phải trạng nguyên khoa cử, mà là người trồng được lương thực sản lượng trên một mẫu cao nhất.

Người khác là phụ nhân, nàng là người có công lớn nhất trong việc cải thiện máy dệt lông cừu, còn thu nhận hơn 30 phụ nữ cô quả.

Cuối cùng ba ông già, đều trên 70 rồi, năm xưa Chu Minh bỏ rơi Thiểm Tây, tặc khấu khắp nơi, ba ông già tổ chức dân tráng trong ngôi làng nhỏ vài trăm người, ngoan cường chống trả tặc khấu bảo vệ thôn làng.

Về sau tuy quan viên Lam Điền tới gặp chút khó khăn, nhưng sau khi nói rõ chính sách Lam Điền, ba ông già lại phát động người làng làm thủy lợi, phổ biến lương thực mới, thực xứng bốn chữ “lão đương ích tráng”.

Chính những người này là viên gạch nhỏ củng cố nền thống trị của Vân Chiêu.

Tiếp kiến xong sáu nhân vật điển hình, hôm sau Vân Chiêu ngồi tàu hỏa rời thành Ngọc Sơn, tới Phượng Hoàng Sơn, Trường An, thử nghiệm tuyến đường sắt mời.

Kỳ thực tàu chạy gần một tháng rồi, chỉ là Vân Chiêu mới có thời gian đi thử.


Ngày 05 tháng 3, Hạ Hoàn Thuần đã hoàn thành tuyến đường sắt này.

Con đường dài 80 dặm từ thành Ngọc Sơn tới Phượng Hoàng Sơn, đi nửa canh giờ là tới, Vân Chiêu cực kỳ thất vọng với tuyến đường được Nhật báo Lam Điền ca ngợi hết lời này.

Vì tốc độ này chiến mã cũng có thể đạt tới, con mạnh mẽ chút thậm chí có thể vượt tốc độ này.

Ưu điểm duy nhất là chở được nhiều, giống như bây giờ, kéo được 1000 người từ thành Ngọc Sơn tới Phượng Hoàng Sơn trong nửa canh giờ.

Trương Quốc Trụ thấy thế này đã là kinh khủng lắm rồi, dù sao người già trẻ nhỏ làm sao có thể cưỡi ngựa nhanh như vậy.

Nguyên do là vì nhiều đoạn lên dốc, tốc độ mới chậm, cứ từ Phượng Hoàng Sơn tới Trường An hơn 150 dặm, cũng chỉ đi hơn một canh giờ mà thôi.

“ Bệ hạ, vậy là tốt rồi.

” Trương Quốc Trụ thấy Vân Chiêu không hài lòng thì khuyên giải:Đô thành không thể đóng quân, nhưng quân đội cũng không thể cách quá xa đo thành, Trương Quốc Trụ cho rằng khoảng cách 80 dặm tới 150 dặm này rất vừa vặn.

Khi có cảnh báo từ thành Ngọc Sơn, binh mã ở Phượng Hoàng Sơn có thể tới được trong vòng một canh giờ, bất kể thế nào không tính là muộn:“ Một tuần hương mới là tốt nhất.

” Vân Chiêu bất giác lẩm bẩm:Trương Quốc Trù nhìn cảnh sắc trôi vèo vèo qua cửa sổ, chẳng nói gì, cho rằng hoàng đế dùng lời than phiền để khoe khoang thành tựu của mình.

Chỉ Vân Chiêu thực sự biết, 15 phút chạy 30 dặm thực sự chẳng hề khoa trương.

.