Đạo lý ở lục địa không thể dùng ở ngoài biển, Hàn Tú Phân hiểu rất rõ điều này, xưa nay chính luận của nàng luôn xuất sắc, nhưng ở Mã Lục Giáp, nàng không dùng bất kỳ sách lược chính luận nào mà nàng từng biết.
Không dùng là vì không cách nào dùng, người dân đương địa không hiểu, làm cũng vô ích.
Trên biển vũ lực là hàng đầu, ai thuyền to, ai pháo mạnh, người đó là vương.
Đó là một vùng đất dã man thực sự, ai muốn đốt lên ngọn lửa văn minh ở đây, người đó sẽ là kẻ thất bại.
Văn mình là tiêu chí của thế giới tiến bộ, buồn cười là văn minh lại bị phá hủy bởi sự dã man.
Cho nên tới giờ Hàn Tú Phân vẫn rất dã man.
Không phải nàng tự nhận như thế mà tất cả người hoạt động ở trên vùng đất và vùng biển này đều cho rằng Hàn Tú Phân là người dã man.
Từ khi nàng nhận năm thuyền bọc sắt từ Thi Lang, nàng càng thêm dã man.
Vì nàng bắt đầu thu thuế ở eo biển Mã Lục Giáp, quy tắc đơn giản, thuyền từ ngoài Mã Lục Giáp vào nam hải phải nộp thế, thuyền từ nam hải muốn qua Mã Lục Giáp tới Ấn Độ Dương cũng phải nộp thuế.
Người khổ nhất vì quy củ này là công ty Đông Ấn Hà Lan có lượng giao dịch trên biển lớn nhất.
Tình hình ở Mã Lục Giáp bây giờ thay đổi nhiều rồi.
Sau khi Hàn Tú Phân ném nam tước Khắc Lý Tư Đế Á Nặc của Bồ Đào Nha vào miệng núi lửa, nam tước An Đông Ni Áo của Tây Ban Nha cùng với hạm đội của hắn cũng biến mất.
Hàn Tú Phân biết nam trước Khắc Lý Tư ở đâu, nhưng nàng thực sự không rõ tung tích của nam tước An Đông Ni Áo.
Một hạm đội do một chiến hạm cấp hai, hai chiến hạm cấp ba, bốn thuyền buồm lớn tạo thành mà biến mất không tung tích, đó là điều vô lý.
Phải biết Hàn Tú Phân giế t chết Khắc Lý Tư, nhưng hạm đội Bồ Đào Nha vẫn còn ba chiếc thuyền theo nam tước Ba Mông Tư nước Anh.
Mà hạm đội của Tây Ban Nha lại hoàn toàn biến mất như bốc hơi khỏi nhân gian.
Hai tháng sau, một số nhà thám hiểm phát hiện ra ít mảnh vụn trên một hải đảo, trong đó có tám gỗ viết, Mã Lệ Hồ Điệp, đó chính là tên kỳ hạm của nam tước An Đông Ni Áo đáng thương.
Chiến hạm biến thành mảnh vụn, vậy người không cần nói nữa.
Thiếu đi hai hạm đội nhưng chiến hạm ở khu vực này lại tăng lên, nhất là khi chiến hạm buồm cao của đế quốc Áo Tư Mạn xuất hiện, Hàn Tú Phân và Ba Mông Tư liền thành bằng hữu, quan hệ rất tốt.
Lúc thì Hàn Tú Phân mời Ba Mông Tư tới đảo thiên đường làm khách, khi thì Ba Mông Tư mời Hàn Tú Phân tới đảo Quốc Vương của hắn làm khách.
Hai bên nhanh chóng đạt thành hiệp ước bí mật.
Cả hai nhất chí cho rằng, Khắc Lý Tư và An Đông Ni Áo biến mất có liên quan tới tổng đốc Dịch Bặc Lạp Hân của Áo Tư Mạn.
Vì thế hắn thành kẻ địch chung của hai người, cũng chẳng cần chứng cứ, chỉ cần Dịch Bặc Lạp Hân không hữu hảo với bọn họ thì là kẻ địch của họ.
Người Anh mong Hàn Tú Phân lý giải chuyện họ làm ở Ấn Độ.
Giống như thế, Hàn Tú Phân mong người Anh hiểu hành động phong tỏa eo biển Mã Lục Giáp của nàng.
Xét tình huống bây giờ mọi người đều hài lòng.
Bởi thế Hàn Tú Phân bắt đầu xây dựng pháo đài ở nơi hẹp nhất của eo biển Mã Lục Giáp, chặt cây cối, san phẳng đất, chuẩn bị xây dựng thành phố ở cửa sông Mã Lục Giáp.
Dù sao đảo Thiên Đường quá nhỏ.
Chiến hạm của Dịch Bặc Lạp Hân không dám tiến vào eo biển Mã Lục Giáp, nhưng thường xuyên va chạm với hạm đội anh ở Ấn Độ Dương và biển A Lạp Bá.
Hàn Tú Phân kệ bọn họ.
Cả biển A Lạp Bá và Hồng Hải đều quá xa, thực lực của Hàn Tú Phân giờ chưa vươn tới được, nên nàng chủ yếu đối phó với người Hà Lan đang cố thủ ở Đảo Trảo Oa.
Lôi Áo Ny bê hũ nước sạch, tựa như nữ thần từ dưới thác nước đi ra, nước làm ướt trường ào gai của nàng, khiến thân hình mỹ diệu lộ hết ra ngoài, nàng chẳng hề để ý, tự tin bước đi, nàng thích những ánh mắt đói khát của kẻ khác chiếu vào người mình.
Hàn Tú Phân ngồi bên bàn, tay cầm sách nhưng chẳng có tâm trạng xem, mắt nhìn ra đại dương xanh thẳm, lúc này là rạng sáng, bọn hải âu trên bãi biển ồn dễ sợ.
Lôi Áo Ny mang nước sạch tới, đun nước nấu trà, động tác hết sức thuần thục mà ưu nhã.
Từ khi tới huyện Lam Điền một chuyến, nàng thay đổi rất nhiều, nàng tin mình đã thấy thành phố trên trời, thấy nơi thần linh mới có thể ở, thư viện Ngọc Sơn trong mắt nàng là cung điện trí tuệ.
Vân Chiêu trong mắt nàng là ma vương anh tuấn, đang phái quân đi bốn phía, biến tất cả mọi người trên mảnh đất mỹ lệ kia thành nô lệ của ma vương.
Hàn Tú Phân là kỵ sĩ thiện chiến nhất dưới quyền ma vương, còn nàng may mắn thành chiến tướng hàng đầu của vị kỵ sĩ nữa.
Còn về Nhị đương gia Trương Minh Lượng, Tam đương gia Lưu Truyền Lễ không là gì trong mắt nàng nữa rồi.
Khi ra tới biển nàng có gặp một kỵ sĩ trên biển khác của ma vương là tên Thi Lang, tên đó cũng có khí chất như Hàn lão đại, đôi khi nàng nghĩ, hai người họ đánh nhau sẽ thế nào.
Trương Minh Lượng và Lưu Truyền Lễ có lòng tin tuyệt đối vào Hàn lão đại, vì Hàn lão đại chỉ huy hạm đội một, Thi Lang chỉ huy hạm đội hai, thế là đủ nói lên vấn đề.
Hơn nữa Lôi Áo Ny còn biết Hàn lão đại là một trong số ủy viên đầu tiên của ủy viên hội, Thi Lang chẳng qua mới có tư cách này.
Nước sôi rồi, Lôi Áo Ny động tác đẹp đẽ pha trà.
Đẩy một chén cho Hàn lão đại.
Hàn Tú Phân cầm quai chén, ngửi qua hương trà rồi uống một ngụm hết luôn: “ Thuyền thăm dò về chưa?”“ Có về hay không khó nói, gió mùa đã kết thúc, nếu ai còn sống thì sẽ về thôi.
”“ Nếu có người về thì báo ngay cho ta biết.
”Mỗi năm khi gió mùa nổi lên, Hàn Tú Phần đều phái ra 15 chiếc thuyền thám hiểm, tiến vào đại dương mênh mông, đấu tranh với gió bão tìm hải đảo ẩn chứa vô số kho báu.
Chỉ có mượn gió mùa mạnh mẽ, bọn họ mới có thể tới được những nơi xa nhất trong thời gian ngắn nhất, mới có phát hiện mới mẻ, đồng thời đủ thức ăn nước uống trở về.
Hàn Tú Phân treo thưởng rất cao, nên chưa bao giờ thiếu người bán mạng cho nàng.
Đại đa số họ là người Hán đã sống ở Nam Dương rất lâu, cùng với ít thủy thủ da đen, thậm chí có cả nhà thám hiểm Châu Âu cùng với hải tặc A Lạp Bá cũng sẵn sàng nhận nhiệm vụ.
Người bản địa Nam Dương thì không tham dự, bọn họ thà làm việc khổ nhất dưới đòn roi hơn là mạo hiểm theo đuổi tài phú.
Mỗi lần đoàn thám hiểm ra đi khi gió mùa, lúc về chẳng còn một phần mười.
Chết thì tất nhiên là hết rồi, còn người sống luôn mang về những phát hiện vĩ đại, sau đó có được phần thưởng đúng với kỳ vọng của họ từ chỗ Hàn Tú Phân.
Trong phòng Hàn Tú Phân có một tấm bản đồ cực lớn, trên đó vẫn còn nhiều khoảng trống, mỗi khi khoảng trống ít đi là đại biểu có thêm một nơi lọt vào tầm mắt nhân loại.
Ba Mông Tư gọi hành vi khảng khái của Hàn Tú Phân là ánh sáng nhân loại, cho rằng đó là cống hiến với văn minh thế giới, phải viết vào sử sách, viết một bức thư giới thiệu nhiệt tình cho vương triều Tư Á Đồ Đặc của mình.
Hàn Tú Phân không biết hắn viết gì trong thư, nhưng viết gì cũng là điều tốt.
Để báo đáp, Hàn Tú Phân cũng báo cáo cho Vân Chiêu quá trình qua lại với Ba Mông Tư, đồng thời nói người Anh, người Tây Ban Nha, Bồ Đào Nha đang mưu tính chiếm lĩnh Ấn Đồ, nàng tha thiết hi vọng Lam Điền cũng nhúng tay vào, vì Ân Độ rất lớn, có thể dụng nạp tất cả kẻ dã tâm.
Nếu không thì mọi người dùng một trận hải chiến tàn khốc xác định điều này, nàng có đủ lòng tin.
.