Minh Thiên Hạ

Chương 873: 873: Sống Thành Loại Người Mình Ghét Nhất 2





Máu tươi trên mặt Từ Ngũ Tưởng chảy vào miệng hắn, nhuộm đỏ hàm răng, khiến nụ cười của hắn trở nên hết sức ghê rợn:” Ta biết đám người các ngươi đã có triều đình ngầm của mình, tổ chức nghiêm ngặt, có lợi ích của mình, lại có vũ trang, cực kỳ cường đại.


Hừ, các ngươi không thử đi hỏi xem, bọn ta xuất thân thế nào, cho ngươi biết, ta chưa lên mười đã theo thiếu gia đi đánh cướp rồi, đã biết đâm dao vào cổ người ta, nhiều năm qua ta luôn cố quên đi thân phận này, giờ các ngươi thành công khơi nó lên rồi đấy.”“ Tắc nghẽn lòng sông, cấu kết với hiệu buôn đông nam, ý đồ nâng cao giá lương thực kinh thành, khống chế tào vận, để các ngươi duy trì phú quý, đó là đường tự tìm lấy cái chết đấy.”Đường Thông Thiên nhìn thi thể không đầu của nhi tử ngừng co giật, giọng nhạt nhẽo: “ Phủ tôn mà có thể giết hết mười vạn tào công thì đâu cần nói nhiều như thế?”Từ Ngũ Tưởng thở dài: “ Lam Điền ta vừa lấy được thiên hạ, nếu giết liền mười vạn người thì đúng là không tốt, có điều từ nay về sau các ngươi lên sa mạc tiếp tục chơi trò tào vận của các ngươi đi.”Sắc mặt Đường Thông Thiên dần biến đổi, ông ta nhìn Từ Ngũ Tưởng: “ Phủ tôn làm thế sẽ gây ra đại loạn đấy.”Từ Ngũ Tưởng cười khẩy: “ Vẻn vẹn có chục vạn người, đã là gì so với đám người Lý Hồng Cơ, loạn tới đâu được chứ?”Đường Thông Thiên ngẫm nghĩ một lúc rồi ngồi xuống nhặt đầu lâu nhi tử ôm vào lòng:” Cho lão phu thương lượng với các đường khẩu một chút.”Từ Ngũ Tưởng lắc đầu: “ Cả nhà ngươi sẽ bị đưa tới Tây Vực làm tào vận, ta chỉ thương lượng với nhị đương gia của ngươi, nếu hắn không đồng ý thì cũng đi cùng ngươi luôn.

Cứ thế mà loại trừ, cho tới có kẻ vô điều kiện tào vận quy củ cho quan phủ.”“ Đường Thông Thiên, hôm nay ta tới đây không phải để thương lượng với ngươi, mà là ra lệnh.


Cùng lúc này ta đã phái người đi tới tào khẩu của các ngươi, kẻ không theo ...!Giết.”Đường Thông Thiên cả kinh: “ Phủ tôn, oan uổng quá.”Từ Ngũ Tưởng kệ ông ta, đi tới trước mặt nhị đương gia Kha Đại Sơn: “ Bắt đầu đi.”Kha Đại Sơn nhìn Đường Thông Thiên bị ném vào xe tù, run giọng ra lềnh: “Mở… Mở tào khẩu.”Đường Thông Thiên rúm ró trong xe tù thấy Kha Đại Sơn đã thỏa hiệp, hét lên: “ Đại nhân, tiểu nhận đảm bảo hai tháng sau có lương thực mới tiến kinh, không một hạt lép, giá lên không quá hai thành.”Từ Ngũ Tưởng lạnh lùng: “ Ngươi thì tới sa mạc mà làm tào vận, ngươi không làm được, con cháu ngươi tiếp tục.”Khai Đại Sơn chạy tới trước mặt Từ Ngũ Tưởng cúi đầu rối rít nói: “ Đại nhân, chỉ cần có bạc, tiểu nhân nhất định mang lương thực ngài cần về.”Từ Ngũ Tưởng xoa đầu hắn: “ Được, được, nếu làm tốt, bản quan cho ngươi phát tài, nếu không cả nhà tới Trảo Oa trồng mía.”“Vâng, tiểu nhân nhất định không làm đại nhân thất vọng.” Khai Đại Sơn chạy ngay:Từ Ngũ Tưởng quay trở về phủ nha thì người của Mật điệp ti còn về nhanh hơn hắn, bọn họ không lắm lời, tới các đường khẩu khác liền giết người ngay, giết tới khi đám người kia sợ vỡ mật rồi mới kiếm người nói chuyện.Dưới cục diện đó, cuộc đàm thoại diễn ra thường rất thuận lợi.Từ Ngũ Tưởng luôn cho rằng thủ đoạn chính trị của mình đã thuần thục lắm rồi, không ngờ rằng cuối cùng vẫn phải dùng tới thủ đoạn cường đạo.Với hắn như thế kỳ thực đã thất bại rồi.Kinh thành to lớn chẳng có lấy chút sức sống nào, người trong tòa thành này chỉ còn dựa vào bản năng sinh tồn.Đường phố trông tấp nập đấy, nhưng đó là do con người vô hồn đi qua đi lại mà thành.Lý Định Quốc cần 5 vạn dân phu đào kênh rõ ràng là giúp Từ Ngũ Tưởng, cho nên hắn nhanh chóng chọn ra năm vạn dân phu, lệnh cho họ tới Sơn Hải Quan làm công.Những người này rời kinh, khó tránh khỏi một phen sinh ly tử biệt với người nhà.Nhìn những người đó vật vã thống khổ, ngay cả Từ Ngũ Tưởng cũng hoài nghi, mình làm vậy có đúng hay không.Thế nhưng lương thực ở kinh thành không nuôi được nhiều người như thế, cuối cùng Từ Ngũ Tưởng vẫn cắn răng áp tải những người đó đi Sơn Hải Quan.Trải qua việc này quyền uy của hắn ở kinh thành tăng mạnh, khi an bài người đi làm ông tác khôi phục thành thị, bọn họ rõ ràng tích cực lơn.Mặt trời bình thường đã mọc lên ở Chính Dương Môn.Trên quan tinh đài, những thiết bị thiên văn bị mất đi lần nữa tắm trong ánh mặt trời.Chuông đồng trên chung cổ lâu được đúc mới, chiếc trống lớn cũng được thay da, khi ngày đầu tiên tháng bảy tới, kinh thành lần đầu tiên sau bốn tháng lần nữa xuất hiện tiếng chuông buổi sáng.Tiếng chuông như đánh vào tâm linh người kinh thành, kéo bọn họ ra khỏi sự lạc lối.Nó đại biểu cho trật tự, đại biểu cho ngày mới bắt đầu, chỉ dẫn cho con người biết phải làm việc rồi, thế là Từ Ngũ Tưởng kinh ngạc phát hiện, kinh thành ồn ào hơn rất nhiều, một tiếng chuông thôi mà có hiệu quả hơn toàn bộ công tác của hắn.Thế rồi lương thực từ các nơi vận chuyển tới kinh thành, mỗi sáng sớm cùng với tiếng chuông, cổng thành mở ra, theo đó là từng đoàn lương thực đi vào 227 hiệu lương được tri phủ đại nhân chỉ định.Không chỉ có vải mà còn lượng lớn muối, trà, vải.Có những thứ này con người mới sống được.Lương Anh tới kinh thành đã bốn tháng rồi, nàng là đợt quan an dân đầu tiên theo đại quân vào kinh thành.Ở bên công chúa thời gian dài, nàng không hợp làm mật điệp nữa, điều này cũng phù hợp với tính cách sảng khoái của Lương Anh, nàng thích dùng con người thật tiếp xúc với người ta, không thích âm mưu thủ đoạn.Lừa người khác đôi khi cũng là tổn thương chính mình.Hôm nay nàng tới nhà một nhà nho già ở Chính Dương Môn, khuyên bảo ông ta mở lại trường tư thục, Lam Điền có trợ cấp với loại trường tư thục này, cho dù là hiện giờ không có học sinh nào nộp được tiền học, vẻn vẹn bằng trợ cấp cũng đủ ông ta đảm bảo cuộc sống.Đây không phải lần đầu tiên nàng tới nhà ông ta khuyên nhủ, mỗi lần vị lão tiên sinh này chỉ ngẩng đầu nhìn trời, chẳng nói chẳng rằng, mái tóc bạc xác xơ, thân thể gầy quắt dưới trời xanh mây trắng trông vô cùng nhỏ bé.Ông ta chẳng nhỏ bé tí nào mà tấm thân lom khom, cái cổ rụt lại, chẳng làm sao cao lớn nổi.Nhà lão tiên sinh chỉ có một lão thái bà và một đứa bé trai trông rất thông minh.Lão tiên sinh lại thấy Lương Anh đi vào nhà mình, hiếm một lần lên tiếng:” Thời buổi này còn ai đọc sách nữa sao?”Lương Anh lấy từ trong ống tay áo một quả trứng gà đưa cho đứa bé đợi nàng đã lâu:” Nhịn thêm chút nữa, tào vận đã mở rồi, rất nhiều vật tư lương thực sẽ tới kinh, ta sẽ mời đệ ăn bánh trứng.”Đứa bé hỏi:” Bánh trứng là gì?”Lương Anh hít nước bọt:” Đó là món ăn ngon nhất trên đời, cắn một cái giống như cắn vào mây, vị ngọt thơm bao phủ mấy ngày.


Không nói nữa, ta ch ảy nước bọt này.”Thấy tiểu tôn tử thèm khát, lão tiên sinh bớt đau khổ vài phần, nghiêm mặt hỏi Lương Anh:” Bệ hạ mới thực sự cho rằng người đọc sách có tác dụng à?”Lương Anh cười hì hì:” Bệ hạ coi trọng người đọc sách còn quá tiền triều, người nói, con người không đọc sách là một loại bệnh, bệnh này cần chữa, không những thế phải cưỡng ép chữa trị.

Như tiểu nữ mà nói, tám tuổi vào thư viện học, học liền tám năm, rèn luyện hai năm, sau đó mới đi làm quan.”Lão tiên sinh lắc đầu:” Nữ tử không thể làm quan.”Lương Anh chẳng buồn giải thích cho đám nhà quê kinh thành:” Đúng vậy, vốn không nên làm quan, nhưng người đọc sách ở Quan Trung quá thiếu, cho nên tiểu nữ mới đành xuất đầu lộ diện làm quan.


Ít nhất thì cũng tốt hơn là dùng bạch đinh với võ phu làm quan an dân.”“ Kiếp nạn, đúng là kiếp nạn mà ...” Lão tiên sinh gật đầu, coi như cực kỳ đồng ý với Lương Anh, làm sao để đám chân bùn với võ phu làm quan cho được, nhưng không đủ người đọc sách phải làm sao? Thế là lão tiên sinh rưng rưng nước mắt.Tất cả do thiên hạ loạn lạc, văn hoa bị phá hủy, giờ đến nữ tử cũng phải ra ngoài làm việc.Đau, thật là đau.Hôm nay dừng ở đây..