Vân Chiêu cười nhạt trong lòng, từ đầu tới cuối chỉ lắng nghe quan viên các bộ tranh cãi tưng bằng về việc xây dựng đường sắt, thứ mà trước kia bọn họ sống chết ngăn cản y, còn gán nó với từ ngữ đáng sợ, như món đồ chơi mất nước, ngăn cản y quyết liệt nhất là người thư viện Ngọc Sơn, vừa rồi còn muốn thành lập một khoa chuyên về tàu hỏa đường sắt.Lợi ích lớn như vậy, làm gì có ai chịu bỏ qua chứ.Ài quả nhiên chẳng còn ai thuần túy nữa, làm hoàng đế đúng là cái vị trí đối đầu với toàn bộ quần thần.Bởi vậy Vân Chiêu mới thông qua miệng con chó già của mình đi nhả khúc xương cho đám thương cổ, tìm cho đám quan viên một đối trọng, hiệu quả đúng là rất tốt, đường sắt thành miếng bánh thơm phưng phức rồi.Cuối cùng hội nghị đưa ra kết luận, chuyện xây dựng đường sắt có thể mượn tài lực của diêm thương, song diêm thương chỉ có thể tham gia bằng hình thức đầu tư tiền, đồng thời được chia hai thành lợi ích.Đối với với các trạm men theo tuyến đường sắt có thể đầu tư toàn phần, đồng thời được quyền kinh doanh các cửa hiệu ở trạm đường sắt, nhưng phải có trách nhiệm duy tu đường sắt.
Những quyền lợi này sẽ viết vào văn thư chính thức, trải qua biểu quyết của hội đồng ủy viên đại biểu nhân dân, viết vào văn bản chính thức.Trương Quốc Trụ cho rằng thế này là quá khảng khái với thương nhân rồi, vì họ muốn khơi lên nhiệt tình đầu tư đường sắt của thương nhân nên mới cho ít mật ngọt, đây là giới hạ phủ quốc tướng có thể chấp nhận.Giờ đây nhân khẩu Trung Nguyên suy giảm cực mạnh, cần dẫn dắt bách tính trốn sâu trong rừng núi ra ngoài sống, mà xây dựng đường sắt chính là công trình phù hợp cho những người đã hoàn toàn mất đi tư liệu sản xuất này.Khi các quan viên khác vừa bàn tán vừa rời đi, trong phòng chỉ còn lại Vân Chiêu và Trương Quốc Trụ.Trương Quốc Trụ phát hiện Vân Chiêu nãy giờ cứ nhìn mình với ánh mắt quái lạ, rất không thoải mái: “ Sao bệ hạ nhìn thần như thế?”Vân Chiêu cười mỉa: “ À, ánh mắt nhìn tên ngốc của ta sẽ như thế đấy.”Trương Quốc Trụ mặt đen xì: “ Thần ngốc chỗ nào?”“ Muốn biết ngươi ngốc chỗ nào thì phải để trẫm tiếp tục làm điện báo.
“ Vân Chiêu không đợi câu trả lời, chắp tay sau lưng thong thả rời đi:Trương Quốc Trụ đứng đó suy nghĩ hồi lâu cuối cùng chỉ liên tục thở dài lắc đầu.Thế giới thuộc về người thông minh, có khứu giác nhạy bén.Nói thật Trương Quốc Trụ luận trí tuệ không bằng đám Từ Ngũ Tưởng, Hàn Lăng Sơn, Tiền Thiểu Thiểu ...!Hắn chỉ là loại gia súc cần cù, không lý giải được tư duy nhảy cóc của Vân Chiêu.Đường sắt mà không có điện báo thì không hoàn mỹ, hai thứ này vốn là hỗ trợ cho nhau.Đừng thấy Trương Quốc Trụ học một bụng học vấn đời sau, luận bản chất hắn vẫn là tên nhà quê Đại Minh.Đương nhiên, hắn vẫn là quốc tướng thích hợp nhất.Dù sao chuyện dẫn đầu trào lưu không phải là trách nhiệm của quan viên, càng không phải việc của hoàng đế, mà đó là của người đọc sách mới đúng.Mấy vị đại lão của thư viện lại rất không thích Vân Chiêu chìm đắm trong những ý tưởng kỳ diệu của mình, đồng thời họ cũng rất mâu thuẫn đồng thời không muốn Vân Chiêu không can dự chính sự, họ sẵn sàng giơ hai chân hai tay ủng hộ Vân Chiêu nghiên cứu kỹ thuật, lại không muốn y tiêu pha hoang phí.Nghe tưởng chừng khó hiểu, nói thẳng ra không hề gì, họ muốn Vân Chiêu ngồi đó như pho tượng bồ tát, ngồi đó cho người ta cúng bái là được rồi, đừng có làm gì hết là tốt nhất.Từ khi lật đổ được Đại Minh, Vân Chiêu chính thức làm hoàng đế, đồng thời Lam Điền nắm chắc thiên hạ trong tay, quan hệ giữa y và quần thần bắt đầu sản sinh biến hóa vi diệu, trước kia bọn họ cùng chí hướng, giờ thì mỗi bên theo đuổi mục đích khác nhau.Quyền lực quốc tướng của Trương Quốc Trụ bị ước thúc, nhiệm kỳ của hắn chỉ có năm năm, sau đó nếu đại bộ phận không hài lòng, hắn phải nhường chỗ.Chế độ quốc tướng như vậy có lợi cho thiên hạ.Hoàng đế Vân Chiêu thì khác, trong mắt đám lão già cố chấp, y chỉnh là sơ hở lớn nhất trong hệ thống Lam Điền, là người duy nhất trong toàn thiên hạ không bị luật pháp ước thúc.Loại người này tốt nhất là nên chìm đắm trong mỹ sắc, đêm đêm truy hoan, sớm làm sức khỏe suy sụp, sống chưa tới 30 là chết sẽ tốt nhất.Còn loại hoàng đế chỉ cưới hai lão bà, không chìm đắm vào thói xấu nào, lại quá thông minh là kẻ địch của chế độ Lam Điền.Xưa nay các vị hoàng đế quá kiệt xuất cuối cùng lại là những người gây hại cho quốc gia nhiều nhất.Dưới đủ các loại mâu thuẫn trùng trùng như thế nên cuộc đàm thoại với Vân Chương tiên sinh kết thúc không vui vẻ gì.Vị lão tiên sinh này toàn nói thật, không biết uyển chuyển gì cả, cứ dùng lời lẽ gay gắt nhất mà không hề sợ bị chặt đầu.Vân Chiêu nói ngon nói ngọt, thậm chí đe dọa mà ông ta chẳng nể mặt chút nào.“ Đó là chuyện tốt mà, quốc gia không có thần tử dám can ngăn, ắt làm chướng khí khắp nơi, nhà không có con dám can ngăn cha ắt suy bại, có thần tử như thế, con phải trân trọng.” Buổi tối khi Vân Chiêu ăn cơm với mẹ, được mẹ khuyên một câu như thế, xem ra mẹ bị đám lão già kia dụ dỗ vào đội ngũ của họ rồi.Thế nhưng mẹ mang thánh nhân ra nói, Vân Chiêu chẳng phản bác lại được.Ăn cơm xong Vân Chiêu một mình buồn chán ngồi trong thư phòng quay cái máy phát điện qu@y tay, thứ này to bằng cái gối, do Vân Chiêu mày mò làm ra.Nhìn đầu dây không ngừng bắ n ra tia lửa điện màu xanh cùng tiếng lách tách nho nhỏ, Vân Chiêu thở dài không quay nữa.Trong thư viện Ngọc Sơn còn có một cái máy phát điện con to hơn dùng sức nước, điện sản sinh ra tất nhiên là mạnh hơn qu@y tay, đáng tiếc hiện giờ chỉ nghiên cứu tới đây thôi.
Hai mươi sáu cái máy điện báo mặc dù đã có thể dùng để truyền tin, thế nhưng sai sót quá nhiều, chưa thể đi vào sử dụng.Vân Chiêu rất muốn biết Hàn Tú Phân, Thi Lang đang làm gì, muốn biết Đoàn Quốc Nhân tiến sâu vào Tây Vực có khỏe không, muốn biết phòng tuyến Lý Định Quốc xây dựng thế nào, cũng muốn biết tiến độ công tác của Vân Mãnh và Thanh Long ở Vân Nam.Lúc nào cũng phải xem tin tức lỗi thời, với người thời đại này không sao, nhưng với Vân Chiêu mà nói vô cùng khó chịu, đôi khi vốn có thể chỉ đạo họ, giờ chỉ biết trơ mắt nhìn họ sai lầm hoặc là tiến lên theo phía mình không hiểu.Tướng quân ở ngoài có thể không nghe vương mệnh.Đây là câu mà hoàng đế nào cũng ghét, Vân Chiêu sao có thể ngoại lệ.“ Oa, Oa, bệ hạ lại làm ra sấm chớp rồi.” Vân Hoa nhìn thấy tia sét màu xanh lam rất hưng phấn:Vân Chiêu quay sang mỉm cười rất hiền hòa:” Ngươi sờ thử đi, như thế ngươi sẽ thành người đầu tiên trong thiên hạ sờ vào sấm sét đấy.”Vân Hoa nhìn thứ màu xanh không giống thứ lành đó, lắc đầu: “ Sẽ bị Lôi công đánh chết.”“ Lôi công chỉ đánh kẻ xấu, kẻ ác, không đánh người tốt, ngươi thử xem.
“ Vân Chiêu tiếp tục dụ dỗ, mấy ngày trước nữ nhân ngốc này dùng nước với xà phòng kỳ cọ máy phát điện của y, làm y khóc không ra nước mắt, y muốn cho Vân Hoa bài học nhớ đời:“ Không đâu, Lôi công không đánh người tốt, nhưng thiếu gia thì có.” Vân Hoa không bị lừa, cẩn thận nhìn hoàng đế thiếu gia đề phòng, lui nhanh khỏi phòng trước khi gặp phải tai họa:“ Ài, giờ ai cũng thông minh rồi.” Vân Chiêu thở dài cất máy phát điện đi, ngồi sau bàn sách:Xem hết các loại sách trên giá, không có cái nào liên quan tới máy phát điện, nếu như ở đời sau, có sách, có tư liệu, nói không chừng y làm ra cả bom nguyên tử chứ chả đùa.Giữa ngày tháng u ám đó, rốt cuộc có tin tốt, nhóm người đầu tiên thay thế Hàn Tú Phân đi Châu Âu đã trở về..