Hạ Hoàn Thuần bao cáo xong chuyện ở Giang Nam thì nhìn thấy văn thư từ kinh thành gửi về trên bàn Vân Chiêu, hắn cũng rất muốn biết tình hình nơi đó như thế nào rồi, sau khi được Vân Chiêu cho phép, cầm lấy đọc.Đó là báo cáo rất dày tới tận 30 trang, tin tức tất nhiên cũng rất nhiều.Trước tiên Lý Hồng Cơ và Ngô Tam Quế đã hợp quân với nhau.Lý Hồng Cơ sau khi dẫn đại quân tới Sơn Hải Quan, trước tiến toàn lực tấn công Tào Biến Giao ở thành Tây La, mà Ngô Tam Quế cũng tấn công Vương Phác trấn thủ thành Đông La.Nội ứng ngoại hợp, Tào Biến Giao và Vương Phác lần lượt chiến tử, đại quân Lý Hồng Cơ thừa thế chiếm hai thành bên cánh Sơn Hải Quan.Ngô Tam Quế và Lý Hồng Cơ cắt máu ăn thề, từ kẻ thù nước lửa thành huynh đệ thân mật.Hạ Hoàn Thuần có thể hiểu được điều này, dưới áp lực của Lam Điền và Kiến Nô, hai tên đồng sàng dị mộng này kết thành đồng minh đều chân thành.Đối với Lý Hồng Cơ mà nói, Ngô Tam Quế là lựa chọn tốt nhất.Nếu Lý Hồng Cơ bị quân Lam Điền bắt được thì chỉ còn đường chết, đầu hắn sẽ bị Vân Chiêu làm thành chén rượu hoặc chén trà, sau đó khảm vào vài viên ngọc quý.Còn với Ngô Tam Quế, xung quanh Sơn Hải Quan đã thành sản nghiệp Ngô thị từ lâu, nếu có thể ở đó cầy cấy sinh sống, cơ bản đều là tộc đinh của Ngô thị.
Một khi quân Lam Điền tới nơi, hắn biết đất đai nhà mình sẽ thành đất đai của bách tính Đại Minh.Loại tướng môn thăm căn cố đế ở bản địa như hắn, nhất định bị hạ lệnh di cư.Với Ngô thị mà nói đó là chuyện không chấp nhận được, không còn đất đai thì lấy đâu ra tộc đinh, không có tộc đinh thì làm gì còn Ngô thị.Hai tên này chẳng bên nào có vốn liếng độc chiếm Sơn Hải Quan tự lập, đành liên hợp với nhau, mới có thể cẩn thận mở rộng về phía Kiến Nô, mở ra không gian sinh tồn cho mình.Hạ Hoàn Thuần từng suy đoán, Lý Hồng Cơ sở dĩ có thể tiến quân kinh thành mà không cố kỵ gì, khả năng là đã đạt thành hiệp ước gì đó với người Kiến Châu.Xem tình hình phản hồi ở văn thư, hắn có thể đoán ra rồi, cơ sở đạt thành hiệp ước này chính là Kiến Châu không muốn làm láng giềng với Lam Điền.“ Giờ đã hiểu chưa? “ Vân Chiêu thấy Hạ Hoàn Thuần đọc xong văn thư, dừng bút lông hỏi:“ Đại Minh có sáu thành hỏa pháo nằm ở Sơn Hải Quan, đội kỵ binh thiện chiến cuối cùng của Đại Minh cũng ở đó, giờ lại thêm đám lưu khấu lớn nhất, hung hãn nhất cũng tới ...!“ Hạ Hoàn Thuần thắc mắc: “ Đúng là đám người không còn đường lui đó nhất định bộc phát sức chiến đấu cường đại, đó là ý đồ của Đa Nhĩ Cổn.
Có điều bằng vào cái gì hắn nghĩ Ngô Tam Quế, Lý Hồng Cơ sẽ ngoan ngoãn giúp hắn trông giữ Sơn Hải Quan chứ.”Vân Chiêu lấy lại văn thư từ tay Hạ Hoàn Thuần: “ Vì hắn có thể đàm phán với hai kẻ đó, chỉ cần chịu ngồi xuống đàm phán, vấn đề chỉ là cái giá mà thôi.
Còn nữa, Đa Nhĩ Cổn đang toàn lực gây dựng Triều Tiên, muốn lợi dụng sông Áp Lục và Trường Bạch Sơn hình thành phòng tuyến mới, cát cứ xưng vương ở Triều Tiên.”“ Ngươi cũng thấy rồi, người ta đang xây dựng trường thành, Lý Hồng Cơ và Ngô Tam Quế chẳng qua là bị lợi dụng giúp hắn kéo dài thời gian thôi.”Hạ Hoàn Thuần kích động xoa xoa tay:” Sư phụ, chúng ta sẽ tấn công Sơn Hải Quan bây giờ sao?”“ Bên ngoài Sơn Hải Quan đất đai ngàn dặm, cần người khai phát, trước kia Đại Minh và Kiến Nô không ngừng tác chiến, bách tính không cách nào sinh sống.
Giờ Kiến Nô yên ổn rồi, lại có trăm vạn lưu dân kéo tới, Lý Hồng Cơ kiếm được mấy nghìn vạn lượng bạc, đợi chúng tiêu hết tiền vào khai phát đất đai, chúng ta ra tay không muộn.”“ Làm thế sẽ khiến Kiến Nô lớn mạnh.”“ Kiến Nô muốn phát triển ở Triều Tiên à, phải xem Đức Xuyên Gia Khang có chịu hay không đã chứ, người Oa luôn muốn có một điểm đặt chân trên lụa địa, nhắm vào Triều Tiên bao năm rồi.
“Vân Chiêu thấy Hạ Hoàn Thuần vẫn chưa hiểu, xoa cái đầu hắn:” Chúng ta cần chuyên tâm phát triển, quản lý thiên hạ, vỗ về bách tính.
Quốc gia quá lớn, binh lực chúng ta quá ít, quan viên có thể dùng quá ít, bách tính lại vất vả thời gian dài.”“ Thiên hạ cần ba tới năm năm nghỉ ngơi dưỡng sức, Giang Nam đang bắt đầu cải cách ruộng đất, tây nam đang đánh trận, ngoài biển Thi Lang thanh trừng tàn dư Trịnh thị, lại còn tranh đoạt Đài Loan với người Hà Lan.”“ Vì thế không phải ta không muốn nhanh chóng tiêu diệt Lý Hồng Cơ, Ngô Tam Quế, mà tiêu diệt chúng rồi thì chuyện đánh Kiến Nô sẽ phải đưa vào kế hoạch, rất phiền toái.
Mà ở những nơi khác chúng ta không thể làm như ở Quan Trung, những nơi đó lòng người bất ổn, quân đội mà đi, những nơi vừa chiếm được sẽ bị tàn dư tặc khấu quấy phá, bách tính sống không yên, lần này người bị chửi là chúng ta, không phải Chu Minh nữa.”“ Vì thế, cứ để chúng khoái hoạt một thời gian đi.”Giải thích xong cục diện hiện tại của Lam Điền, Vân Chiêu đá đít Hạ Hoàn Thuần ra ngoài.Hạ Hoàn Thuần hai lần trốn học rồi, giờ về thư viện chắc là bị các tiên sinh chửi cho thối mặt, nghĩ tới cha mẹ đoàn tụ, không khí trong nhà chắc là tốt lắm, cưỡi ngựa chạy tám chục dặm tới Phượng Hoàng Sơn, về nhà xem ra sao.Rón rén về tới nhà, không ngờ thấy một mình mẹ ngồi dưới mái hiên lau nước mắt, Hạ Hoàn Thuần vội vàng hỏi:” Mẹ, làm sao thế?”Mẹ hắn bật khóc:” Cha con về Nam Kinh rồi.”Hạ Hoàn Thuần nghe một cái máu nóng dồn lên đầu, không nhịn được rống lên:” Cha về Nam Kinh làm cái gì? Để bị Trương Phong, Đàm Bá Minh chơi đùa như khỉ, bị Tiền Thiểu Thiểu lấy làm lá chắn chịu phẫn nộ của kẻ mất ruộng đất à? Cha làm quan bao nhiêu năm rồi mà không nhìn ra quan viên lớn nhỏ Nam Kinh từ trên xuống dưới chỉ có vài người bọn họ là quan Đại Minh, tất cả đều là người Lam Điền chứ.”“ Nếu là quan viên Đại Minh, lấy đâu ra người thuần thục công tác, đâu ra người thanh liêm như thế.”“ Quan viên Đại Minh đa phần ngàn dặm làm quan vì tiền, cha cả đời mới kiếm được hai vị tri kỷ như Sử Khả Pháp, Trần Tử Long, bỗng nhiên nhảy ra hơn hai nghìn tri kỷ liêm khiết thanh chính mà cha không nhìn ra còn làm quan cái nỗi gì mà về Nam Kinh.”Còn đang quát tháo động đình chợt nghe tiếng uỵch một cái, hình như có ai ngã.Hạ Hoàn Thuần quay đầu lại, thấy cha mình ngã dưới đất, không ngừng co giật.Khi Hạ Duẫn Di lờ đờ tỉnh lại thì trời đã tối rồi, ngước mắt nhìn lão bà ở bên vừa trông chừng vừa khóc, yếu ớt hỏi:” Thẳng nghiệt chướng đâu rồi?”Hạ phu nhân giật mình: “ Đang, đang quỳ ngoài cửa.”“ Bảo nó vào đây.”“ Phu quân, nếu chàng muốn xử phạt nó thì nên nhẹ thôi, giờ đứa bé này địa vị đã khác rồi, xử phạt quá nặng không tốt, sẽ bị người ta chê cười.”Hạ Duẫn Di cố gắng ngồi dậy, vẫn cảm thấy đầu choáng mắt hoa, mất một lúc mới nói được: “ Ta nào dám xử phạt nó, ta muốn khấu đầu với nó, để nó tha cho người cha đáng thương này.”Hạ phu nhân hết hồn hết vía: “ Thế, thế không được ...!Đại, đại bất kính.”“ Có gì mà không được, nó có còn chút cung kính nào với người cha này đâu.”“ Chuyện này không tính, thiên địa quân thân sư, bệ hạ vừa là quân vừa là sư của con chúng ta, nó che giấu chàng là có lý do.”“ Ý nàng, ta là phế vật không cả bằng con mình à? “ Hạ Duẫn Di không biết diễn đạt tâm trạng mình thế nào, ông chỉ thấy tất cả mọi thứ, niềm tin, lý tưởng, kiêu ngạo của mình đang ầm ầm sụp đổ:Hạ phu nhân ra sức khuyên bảo:” Phu quân lại sai rồi, trên đời này người không bằng con mình chở bằng xe bằng đấu, ai ai cũng nói con hơn cha là nhà có phúc, có người cha nào không mong con cái vượt qua mình? Chàng không thể vì nhi tử hơn mình mà trách nó.”.