Chu Mỹ Sác suy nghĩ rất lâu rồi gửi thư cho thận hình ti thuốc bộ tư pháp Trường An, tố cáo Tả Mậu Đệ.
Nguyên nhân là người này có hành vi vô phép, nhóm ngó phụ nhân nhà lành.Thế là bộ khoái mời Tả Mậu Đệ tới thận hình ti hỏi chuyện.Đối diện với lời cáo trạng của Chu Mỹ Sác, Tả Mậu Đệ thừa nhận hoàn toàn, cho nên ông ta bị giam ba ngày để cảnh cáo.Hôm sau Hoàng Tông Hi nghe Tả Mậu Đệ bị giam thì lập tức chạy tới thăm, phát hiện ông ta đang cùng đám phạm nhân đánh bài tưng bừng trong phòng giam.Thấy bạn cũ tới, Tả Mậu Đệ giao bài cho người khác, rút cọng cỏ trong tai ra, tới bên cửa phòng giam: “ Sao lại tới đây?”Hoàng Tông Hi đùng đùng nổi giận: “ Nghe nói huynh ngày đêm nhòm ngó gia trạch nhà lành, ta hiếu kỳ tới xem thử, có phải là huynh bị người ta mạo danh không?”“ Đệ làm sao không nghĩ là ta bị hàm oan?”“ Nếu như là nhà khác, ta sẽ nghi ngờ như thế, nhưng mà nghe nói huynh ngày đêm rình mò Chu phủ thì ta thấy huynh đúng là có thể làm chuyện đó.”Tả Mậu Đệ cười nhạt: “ Đám người các ngươi quên thiên hạ Đại Minh rồi, ta chưa quên đâu.”“ Giờ Chu thị đã cáo trạng huynh, huynh có biết lời đồn truyền đi thối cỡ nào không?”“ Lòng ta như trăng soi đáy nước.”Hoàng Tông Hi thở dài: “ Giờ người ta nói huynh có ý đồ với đám quả phụ xinh đẹp như hoa của Chu phủ kia kìa.”“ Cái gì? “ Tả Mậu Đệ cũng nổi giận, chuyện này người đời thường thường sẽ chửi bới hai bên, ông ta tất nhiên là kẻ háo sắc vô sỉ rồi, nhưng Chu thị thế nào cũng bị nói là lẳng lơ mới chiêu ong dẫn bườm tới nhà : “ Chu phủ vì giữ mạng mà phải tự bôi bẩn bản thân rồi, Hoàng Tông Hi, các ngươi thực sự không có nửa tình cố cựu với Chu Minh à?”“ Huynh còn nói nữa, bọn họ vốn đang sống bình yên, huynh tới làm ầm lên làm gì? Nếu cứ lặng lẽ thế này hai ba năm, người đời quên Chu Minh, họ có thể sống như người thường rồi.
Huynh bỗng nhiên xuất hiện, không phải giúp họ mà là hại họ.
“ Hoàng Tông Hi vốn là người rất điềm đạm trầm tính, lần này cũng không nhịn được tóm cổ áo Tả Mậu Đệ kéo sát tới chấn song, rít nho nhỏ:” Ta không tin với nhãn quang của huynh không nhìn ra hoàng đình Lam Điền muốn dùng phương thức xử lý ngó lơ họ, cho bọn họ sống, nhưng họ phải quên đi thân phận tôn vinh ngày xưa, đây là hành vi nhân văn nhất rồi.
Nếu không qua được ải này, người khoan dung đến mấy cũng không bỏ qua được.”“ Bệ hạ đã rất nhân từ, Chu Mỹ Sác cũng làm rất tốt, chỉ huynh là phá hoại.
Huynh được gì nào, hai bên đều bị tiếng xấu, quan phủ cũng chú ý rồi.”Tả Mậu Đệ nghiêm mặt: “ Ta không có sức khởi binh đấu với Vân Chiêu, cũng không muốn làm loạn thiên hạ đang yên bình lại, ta chỉ muốn tận tâm tận lực với Chu Minh, trả ơn tri ngộ ngày nào.”“ Huynh giờ là giới bạch y, chỉ một bộ khoái cũng có thể đưa huynh vào ngục, huynh lấy gì giúp họ?”“ Lần này vào ngục không oan chút nào, ta đúng là nhòm ngó Chu phủ, hơn nữa chỉ bị giam ba ngày, không ghi lại tội.”Hoàng Tông Hi không biết biết phải nói gì với người bạn cũ này nữa, ở Lam Điền luôn có cách nói văn nhân cũ, hắn vốn không thoải mái, nhưng giờ đối diện với minh chứng rõ ràng, thực sự thấy hai bên gần như không có tiếng nói chung nào.Chỉ là không đành lòng nhìn bạn cũ đi vào con đường bế tắc như vậy, dằn lòng nói: “ Trước kia huynh ở Hàn Thành làm huyện lệnh, tới nay bách tính nơi đó vẫn còn cảm tạ ơn đức.”“ Rồi sao?”“ Chỉ cần huynh muốn, ta có thể đảm bảo cho huynh tiếp tục làm quan ở Lam Điền, tạo phúc cho dân.”“ Rồi sao?”“ Nếu huynh làm quan đủ lớn, có đủ tiếng nói, phát biểu trên hội nghị nhân dân phát biểu ý kiến của mình được mọi người thừa nhận, có quá nửa tán thành, ngay cả bệ hạ cũng không thể hủy bỏ quyết định của đại hội đại biểu.”Tả Mậu Đệ cười phá lên:” Hoàng quyền, hoàng quyền, đó là quyền chặt đầu.
Đại hội đại biểu gì đó phản đối Vân Chiêu chỉ khiến nhiều cái đầu rơi xuống đất.”Hoàng Tông Hi tức giận: “ Chó Kiệt sủa vua Nghiêu, chó Kiệt sủa vua Nghiêu, chính là câu để nói huynh đấy.”Tả Mậu Đệ đỏ mặt hùng hổ: “ Cái gì, ngươi nói mỗ là chó Kiệt à?”“ Chu Do Kiểm tàn bạo khác gì Kiệt Trụ? Bọn họ là thứ vua vong quốc, nói huynh là chó Kiệt có gì sai à?” Hoàng Tông Hi nhìn Tả Mậu Đệ chằm chằm: “ Bệ hạ muốn làm thiên cổ nhất đế, một đám phụ nhân trẻ nhỏ vong quốc, giết hay không có lẽ chẳng để trong lòng bệ hạ, ta nghĩ trừ mấy người của giám sát bộ còn chú ý ra.
Bệ hạ sớm quên những người đó tồn tại rồi.”Tả Mậu Đệ cười khẩy: “ Làm gì có chuyện như thế, y nhất định mất ăn mất ngủ, ngày hỏi ba lần, sợ người ta vùng lên lật đổ thứ bất nghĩa!”“ Sao lại không? Huynh thì biết cái gì hả, giờ chuyện thảo luận nhiều nhất ở hoàng đình Lam Điền, nha môn quan phủ tới thư viện chỉ có chuyện xảy ra ở biên cảnh Lam Điền, cùng lắm là chuyện biên cảnh Đại Minh.
“ Hoàng Tông Hi lần nữa túm cổ Tả Mậu Đệ kéo sát chấn song cửa phòng giam: “ Không ai nói ra nói vào về người Chu phủ nữa, cho tới khi huynh xuất hiện bày ra trò hề xấu mặt này, biết không hả?”“ Gần đây bệ hạ đề xuất khái niệm người Trung Hoa, trong đó người Hán là con trưởng, người dân tộc khác là những huynh đệ trong nhà, chỉ cần ai thừa nhận khái niệm này sẽ là người Trung Hoa, là người Đại Minh, sẽ được pháp luật, quân đội Đại Minh bảo hộ.”“ Điều đó có nghĩa là bất kể Hán, Mông, Hồi, Tạng thậm chí là Kiến Nô cũng có thể là huynh đệ chúng ta, tương thân tương ái sống trong đại gia đình.”“ Một người lòng dạ lớn như thế, cả dị tộc như nước lửa bao năm cũng bao dung rồi, huynh nghĩ y lại đi suốt ngày để ý tìm cách hãm hại đám phụ nhân trẻ nhỏ à? Nói huynh là chó Kiệt đấy, còn cãi nữa thôi.”“ Trọng Cập huynh, đó mới là nhật nguyệt sinh huy, chiếu rọi Đại Minh, tân thế giới rất huy hoàng song không dễ thực hiện, cũng không phải của riêng ai mà cần tất cả mọi người chung sức đồng lòng nỗ lực.
Huynh là người có tài hoa có năng lực, lại vì mấy phụ nhân trẻ nhỏ mà vứt bỏ cả đời, thật quá hồ đồ, quá ngu xuẩn.
Tư dư hạn hẹp, đầu óc bảo thủ, không đáng bàn chuyện.”Nói xong đẩy mạnh Tả Mậu Đệ ngã lăn ra đất, phất tay áo bỏ đi, dáng vẻ thất vọng vô cùng.Từ lúc Hoàng Tông Hi đi rồi, Tả Mậu Đệ chẳng hứng thú đánh bài gì nữa, cho dù ông ta rất thích trò chơi này, giờ chẳng thấy trò chơi này còn gì vui.Ngồi nhà lao ở đâu cũng thế, tất nhiên chẳng có gì ngon để ăn, mỗi người một ngày được ba cái bánh kê lớn, mà trù tử chẳng chịu làm tử tế, đôi khi ăn phát hiện lá cây hoặc phân chuột cũng không có gì lạ.Tả Mậu Đệ ăn bánh, đột nhiên phun phì cái móng tay, ông ta tiếp tục ăn, kỳ thực trong đầu đangkhơi lên giông tố đùng đùng.Thái tổ Đại Minh trải qua muôn ngàn gian khổ mới có thể đuổi Nguyên Mông đi, trả lại càn khôn lồ ng lộng cho người Hán.Thành tổ Đại Minh chinh chiến cả đời mới có thể đuổi Nguyên Mông lên mạc bắc, không dám tùy tiện nam hạ chăn ngựa.Đáng lẽ Đại Minh tiếp đó phải có tương lai huy hoàng sáng lạn hơn, đáng tiếc tất cả đến đó là ngừng.Bất kể là Vương Dương Minh, hay là Trương Cư Chính, họ đều là hào kiệt vô song, dốc hết tâm huyết cũng chỉ giúp Đại Minh xuất hiện ánh sáng le lói, sau đó bị bóng đêm nuốt chửng.Tả Mậu Đệ không phải không biết tệ nạn Đại Minh ở đâu, ông ta từng muốn sửa lại, từng vô số lần thẳng thắn dâng thư chỉ chích tệ nạn trong triều, nhưng mỗi lần ông ta mang đầy kỳ vọng dâng thư đều bị mắng mỏ.Tim ông ta đập thình thịch, cái cảm giác này giống như lần đầu tiên ông ta làm cấp sự trung dâng thư lên triều, huyết mạch căng phồng, không sao kiềm chế được.“ Thả ta ra, thả ra ra! “ Tả Mậu Đệ vứt cái bánh kê đi, chạy ra nắm chặt lấy chấn song nhà lao giật đùng đùng là hét:.