Khi hai thiếu niên đang ở trong gian phòng nhỏ mưu tính làm sao để thực hiện vụ trộm chưa từng có thì Lý Hồng Cơ rốt cuộc phát hiện ra việc làm của Lý Quả, Lý Mưu, Lưu Tông Mẫn đang triệt để phá hoại căn cơ hoàng đế của hắn.
Lúc này Lưu Tông Mẫn vẫn không thỏa mãn, không ngừng mở rộng phạm vi "trợ lương", bốn phía kinh thành vang lên tiếng gào thét thảm thiết của quan viên Đại Minh.
Đồng thời không ít nhà giàu trong thành cũng bị nhắm tới.
Đến khi tin tức đại quân Lý Định Quốc tới Mật Vân truyền về kinh thành, đến gạo của bách tính bình dân cũng bị tặc khấu cướp làm quân lương.
Trong thành chết đói khắp nơi.
Lý Hồng Cơ nghe báo thấy rất quá đáng, nhân lục tụ tập nói với đám Lưu Tông Mẫn: “ Các ngươi vì sao không giúp cô vương làm hoàng đế tốt?”Lưu Tông Mẫn đáp lại: “ Quyền hoàng đế thuộc về ngài, uy tra khảo thuộc về ta, đại vương đừng nói nhiều.
”Lý Hồng Cơ im lặng.
Tới ngay Lưu Tông Mẫn cũng không ngờ rằng mình lại kiếm được nhiều bạc như thế trong kinh thành.
Mộc Thiên Đào đang ngày đêm tính toán làm sao để biến số bạc này thành miếng bạc dễ vận chuyển nhất thì Lưu Tông Mẫn cũng ý thức được vấn đề này.
Đại quân của Lý Định Quốc cắm trại cách kinh thành không tới 100 dặm, sở dĩ không vội tiến công là đợi Vân Dương từ Sơn Đông tới.
Dù sao đại quân Sấm vương tới sáu bảy mươi vạn, dù quân Lam Điền trang bị rất tốt cũng không thể đối phó với lực lượng đông đảo như thế.
Đó là nhận thức của Lưu Tông Mẫn với cục diện.
Hắn đã chứng kiến phương thức tác chiến của quân Lam Điền, nếu là trước kia thì hắn còn dám đánh, bây giờ bản thân phú quý cùng cực rồi, hắn không muốn mạo hiểm mạng sống nữa, làm sao giữ được phú quý trong tay mới là chuyện quan trong nhất của Lưu Tông Mẫn.
Lòng lo lắng, Lưu Tông Mẫn đi tuần thị kho bạc, lần nữa nhìn thấy tên tiểu tử Quan Trung kia.
Lần này tên tiểu tử đó được một đám thân vệ vây quanh, đặt một thứ hình yên ngựa lên lưng ngựa, đám thân vệ tấm tắc tán thưởng, xem chừng không phải trộm bạc.
Khi thứ hình yên ngựa buộc xong, một thân vệ nhảy lên lưng chiến mã, thúc đi quanh sân.
“ Làm cái gì thế hả?” Lưu Tông Mẫn không nén được tò mò quát một tiếng:Cả đám quay đầu lại, thấy là tướng quân nhà mình thì cười hì hì chạy tới trước mặt Lưu Tông Mẫn chỉ thứ hình yên ngựa: “ Tướng quân, xem thứ kìa đi.
”Lưu Tông Mẫn sờ thứ đen xì xì hình yên ngựa: “ Cái gì đây? Í, là bạc!”Đầu lĩnh thân vệ cười híp mắt, kéo Mộc Thiên Đào nấp sau lưng thân vệ khác tới: “ Nói cho rõ ràng với tướng quân, cơ hội thăng quan phát tài của ngươi ở ngay trước mắt rồi.
”“ Đem đ ĩnh bạc đúc thành hình yên ngựa, mỗi kỵ binh có thể mang tám trăm lượng bạc, mà chúng ta có bốn vạn ba nghìn kỵ binh, vẻn vẹn kỵ binh thôi đã mang đi được một nửa.
“ Mộc Thiên Đào gỡ khối bạc từ trên lưng ngựa xuống, thao thao bất tuyệt giảng giải cái lợi của việc đúc bạc thành hình yên ngựa: “ Mỗi còn ngựa thồ lại có thể mang ba tấm bạc nặng 50 cân, tức là 150 cân, vậy chỉ cần một vạn rưỡi ngựa thồ là có thể đem hết số bạc còn lại theo mà không ảnh hưởng tới đại quân hành quân.
”Lưu Tông Mẫn dùng một tay nhấc khối bạc lên ước chừng cân nặng, sau đó lại đặt lên lưng ngựa, lấy tay ấn mạnh lưng ngựa, thấy con ngựa không thể tỏ ra thiếu thoải mái liền hài lòng gật đầu: “ Đúng là từng đọc sách có khác, nghĩ được cách hay lắm, ngươi đã có kế hoạch gì chưa?”Mộc Thiên Đào chỉ tương tác giám phía tây kinh thành: “ Thuộc hạ hỏi người ta rồi, ở đó có sáu lò luyện kim, mỗi lò có thể luyện 1000 cân một lần, nếu luyện ngày đêm ! ”Lưu Tông Mẫn xuất thân là thiết tượng, nghe thế là hiểu: “ Ngày đêm có luyện sáu vạn cân.
”“ Vâng, tính thêm các lò luyện vàng của các hiệu bạc lớn thì thuộc hạ cho rằng 10 ngày là luyện xong hết.
”“ Chúng ta không cần luyện nhiều như thế, trước tiên hãy đảm bảo toàn bộ nhân mã của chúng ta có loại yên ngựa này mà không ảnh hưởng tới tải trọng đi.
”Lưu Tông Mẫn cười lớn rời kho bạc, khi hắn đi thì Mộc Thiên Đào thì tên tiểu tốt trông kho đã thành bả tổng thống lĩnh 1000 người.
Đợi Lưu Tông Mẫn đi rồi, tên đầu lĩnh thân vệ khoác vai Mộc Thiên Đào kéo tuột vào phòng mình, bắt đầu tỉ tê than nghèo kể khổ: “ Huynh đệ bọn ta bao năm qua khổ cực, có nhiều bạc thế này, mang đi cũng không phải tốt !.
”Mộc Thiên Đào hiểu ý hắn, hiến kế: “ Thời gian qua ở kinh thành chết bao người như thế, kiếm một cái nhà nam nhân chết sạch, cứ thế đảm nhận vai trò nam nhân trong nhà, cho phụ nhân trẻ nhỏ cái ăn cái mặc, sau đó ! ”“ Không thể kiếm đại hộ à?”“ Không được, đợi binh mã Vân Chiêu vào thành, đại hộ sẽ ! ”“ Hiểu hiểu.
” Đầu lĩnh thân vệ gật gù, đại hộ tất nhiên sẽ bị vơ vét sạch chứ sao nữa:Đám người bọn họ bao năm qua theo Lưu Tông Mẫn chinh chiến khắp nơi, khổ cực không kể siết, vô số lần phải tranh giành sinh tử, khi đó hô hào lật đổ hoàng đế, giờ hoàng đế chết rồi, đột nhiên cả đám mất luôn đi mục tiêu, bỗng nhiên cực kỳ chán ghét chiến tranh.
Huống hồ bây giờ có nhiều bạc như thế, ai mà muốn bán mạng cho Sấm vương nữa chứ.
Dù sao lúc tay trắng thì chỉ có cái mạng nát này đáng tiền, vì miếng ăn nên ai muốn cái mạng này sẽ cho người đó, sống thì ra sức ăn chơi gian dâm cướp bóc.
Giờ thì khác.
Đám một nghèo hai trắng giờ đã nhét cả đống bạc trong lòng, tất nhiên cái nhìn về sinh mệnh cũng khác đi.
Trước đó là bán mạng, giờ là lúc hưởng thụ sinh mạng.
Chỉ cần là một người bình thường, có ai là không muốn hưởng thụ? Nhất là những người đi theo Lưu Tông Mẫn suốt từ ngày tháng gian khổ nhất khi "nghĩa quân" còn bị quan binh đuổi giết khắp nơi càng như thế.
Đặc biệt là người Quan Trung, nay Quan Trung đã thành thiên đường nhân gian rồi, bọn họ qua miệng của thương đội Quan Trung tỏa khắp thiên hạ biết được chuyện ở quê hương.
Lúc này Quan Trung không có người chết khắp nơi, châu chấu che trời, không có đạo tặc chiếm núi, không có địa chủ khắc bạc, càng không có quan phủ thích cướp đoạt tăng thuế vô tội vạ.
Người ở phủ Duyên An thì chuyển hết tới trấn Ninh Hạ trồng gạo, người ở huyện Tĩnh Biên nay không cần làm ruộng nữa, họ chuyển sang chăn thả rồi, hán tử Tuy Đức đều ra ngoài khẩu làm ăn, muốn cười bà nương Mễ Chi xinh đẹp tốn nhiều tiền lắm.
Đao khách Quan Trung phiên bạt khắp thiên hạ đều quay về, có người chạy ra vùng ngoài làm đạo phỉ thà về quê ngồi tù vài năm, sau khi ra làm lại cuộc đời còn hơn sống không ra người.
Nhưng những người hồi hương đó không thể là bọn họ.
Bao năm chinh chiến đôi tay này đã nhuốm không biết máu bao người, lúc giết người còn nghĩ đối phương rốt cuộc là người tốt hay không được, nên về Lam Điền sẽ không qua được thẩm vấn.
Không hồi hương cũng là vấn đề, khi chết phải chôn thây xứ người, chẳng thể lá rụng về cội.
Đáng sợ nhất là đại quân sắp rời kinh rồi, tới Liêu Đông, nghe nói đó là nơi có thể lạnh chết người.
Đại Minh đánh nhau với Kiến Nô ở Liêu Đông bao năm, Liêu thuế kéo sụp cái quốc gia này, bao nhiêu người không chịu nổi sưu cao thuế nặng nên bỏ đi làm tặc khấu, nên ai lạ gì Liêu Đông nữa.
Cái nơi đó sáu tháng là mùa đông giá lạnh, ở đó chỉ có đồng tuyết mênh mông, rừng sâu thăm thẳm, Kiến Nô hung tàn, cùng dã thú lớn ăn thịt người.
Người Quan Trung tới nay còn hát "Vô hướng Liêu Đông lãng tử ca" kìa, mấy trăm năm qua Liêu Đông là vùng đất để lại nhiều đau thương cho quân Tần.
Mộc Thiên Đào nhạy bén nắm bắt được tâm lý này, hắn cố gắng hết mức giữ bạc lại kinh thành.
(*) Thực tế lịch sử đúng là vậy, Lý Hồng Cơ trước khi đánh được vào kinh thành là người rất hào hùng nghĩa khí, sau khi vào kinh thì gần như biến thành tiểu nhân luôn, quân Đại Thuận cũng tương tự, trước đó đánh đấm rất khí thế, bị quan binh đánh tan bao nhiều lần vẫn tụ lại đánh tiếp, khi vào kinh cái thì nát luôn, địch chưa tới đã chạy.
Hôm nay dừng ở đây.
.