Minh Thiên Hạ

Chương 840: 840: Thiên Tử Họ Chu Không Phải Họ Vân





Vân Chiêu là người vô hại, đó là cái nhìn chung của rất nhiều bách tính Lam Điền, đồng Vân Chiêu cũng là người bảo hộ tất cả mọi người, đó là nhận thức chung của họ.Chỉ cần mỗi ngày còn nhìn thấy Vân Chiêu thảnh thơi tản bộ trong thành Ngọc Sơn, trò chuyện với mọi người, người Quan Trung sẽ nghĩ thiên hạ không có đại sự gì xảy ra, bọn họ cũng yên tâm thong thả làm ăn, thong thả sống.Rất nhiều hiệu bạc ngày nào cũng ở thành Ngọc Sơn đợi Vân Chiêu rời nhà, chỉ cần còn thấy Vân Chiêu là yên tâm rồi, mai tỉ giá bạc với đồng vẫn bình ổn.Mọi chuyện vẫn diễn ra theo nhịp điệu quen thuộc cho dù Quan Trung nay đã trống rỗng rồi.Tất cả vì Vân Chiêu vẫn ở đó, vậy là đủ.Trong đại doanh Phượng Hoàng Sơn chỉ có ít quân binh đang huấn luyện, toàn bộ thành thị Quan Trung dựa vào bộ khoái và thuế lại duy trì trật tự.Phụ trách thủ vệ trên tường thành là đoàn luyện ở thôn xóm xung quanh.Song toàn bộ Quan Trung sóng yên biển lặng, cho dù Nhật báo Lam Điền có đưa tin Lý Hồng Cơ công phá kinh thành, cũng chỉ giúp bách tính có thêm chuyện bàn tán lúc rảnh rỗi mà thôi, chẳng ai vì thế mà vui vẻ hay lo âu, cái Đại Minh kia với họ mà nói nó xa xôi như nói chuyện quốc gia nào đó.Thuế lại ở chợ vẫn mặt nhắm mắt mở ngủ gật dưới cái ô lớn, chỉ khi nào tiền ném vào sọt trúc thì cái tai hắn mới cử động một chút.


Chỉ cần tiền cho vào không đúng là mắt hắn mở ra ngay, nhìn chằm chằm vào cái tên trốn thuế.Nhìn cảnh này lòng Tả Mậu Đệ lạnh buốt.Xuất thân huyện lệnh, ông ta từng chấp chưởng Hàn Thành, lại từng là ngự sử, đã dùng đôi chân của mình đi khắp nam bắc Đại Giang.Người như thế nhìn một nơi có bình an, phồn thịnh hay không có yếu quyết, đó là nhìn sọt trúc bên cạnh thuế lại là đủ.Từ khi phái đoàn sứ giả Giang Nam bọn họ bước chân vào địa giới Hà Nam liền được quan viên dịch trạm Lam Điền nhiệt tình chiêu đãi, không chỉ ăn ở, mà xe cộ đi lại cũng an bài chu đáo, lễ nghi càng là hàng đầu.Đãi ngộ như thế làm phó sứ ông ta là Trần Hồng Phạm, Mã Thiệu thất kinh.Hà Nam bị tặc khấu chà đạp bao năm, nay dần dần khôi phục, đã có bách tính dẫn trâu ngựa ra đồng canh tác, tuy bóng người thưa thớt, nhưng họ thấy cả nông phu yên tâm ngủ khì dưới gốc cây, trâu gặm cỏ bên cạnh không cần người trông.Nào giống ổ tặc khấu.Đoàn người đi qua những thôn làng hoang vu tới vùng phồn hoa, mà sự phồn hoa đó xuất hiện một cái liền như vô tận, khi bọn họ tới Khai Phong thì nơi đó là công trường vô cùng tấp nập, thành trì đang tu sửa, đê điều được gia cố.

Bọn họ còn cảm khái quy mô công trình chưa từng có thì Lạc Dương đã lọt vào tầm mắt.Nhìn cảnh thương cổ tấp nập ra vào Lạc Dương, họ nghĩ Lam Điền hẳn là toàn lực phát triển cố đô nhiều đời, thậm chí suy đoán phải chăng Vân Chiêu chuẩn bị định đô ở Lạc Dương thì bọn họ tới Đồng Quan đông đúc.Thậm chí mới chỉ ở ngoài quan mà Trần Hồng Phạm phải thốt lên nơi này nhộn nhịp không kém Nam Kinh.Chấn động nhất là Tả Mậu Đệ, ông ta làm quan vùng này sao không hiểu Đồng Quan là quan ải xa nhất của Quan Trung, vốn chỉ có ý nghĩa quân sự, không ai phát triển kinh tế dân sinh nơi này cả, vì một khi chiến sự xảy ra là sẽ mất hết.Đại đội sứ giả đi vào Đồng Quan, cảm tưởng như tới một thế giới khác hẳn.Không chỉ cảnh trí khác biệt, mà ngay cả con người cũng hoàn toàn khác với quan ngoại.Người nơi này rõ ràng tự tin khí thế hơn nhiều.Quân sĩ ăn mặc hết sức gọn gàng lạ lẫm, nhìn mạnh mẽ hơn nhiều quân Minh, cho dù tóc họ cắt ngắn trông không quen, song thừa nhận như thế có lợi khi tác chiến.Cho dù là tiểu dân buôn thúng vác vai, gặp đội ngũ rõ ràng là quan viên hiển quý bọn họ cũng vô cùng bình thản, phố xá ngăn nắp trật tự hơn ngoài Đồng Quan nhiều lắm, mặt mũi ai nấy sáng sủa tinh thần, giống như người có bút mực họ thường gặp vậy.Tả Mậu Đệ rất chịu khó nói chuyện với thương phiến và nông phu.Lúc trò chuyện thì vô cùng vui vẻ, nhưng đợi nông phu thương phiến đi rồi, mặt ông ta bao phủ mây đen không tan.“ Trọng Cập huynh, vì sao phiền muộn như thế?” Đứng ở thị tập Trường An, Tả Mậu Đệ lòng đã lạnh toát, Trần Hồng Phạm thích nói chuyện thì cảm giác ông ta phản ứng hơi quá, lần này gặp Vân Chiêu dù không có kết quả tốt thì cũng có thể bình an trở về:“ Cách sông cai trị là không được nữa rồi.


“ Tả Mậu Đệ nhìn một đứa bé tóc còn để chỏm đang răn dạy lão nông nhổ đờm ra đường, nhìn đứa bé đó vốc đất phủ lên cục đờm liền thở dài:Trần Hồng Phạm hơi do dự, kỳ thực khi bước vào Đồng Quan là hắn dao động rồi, trước kia ủng hộ Giang Nam độc lập là vì cho rằng Lam Điền là đám thổ phỉ man mọi chỉ biết cậy sức, nhưng giờ chứng kiến Quan Trung phồn hoa quá Giang Nam, không khỏi suy nghĩ.Dù sao làm quan ở đâu chẳng làm quan, có khi làm quan ở Lam Điền còn có cơ hội lớn hơn, dù sao Vân Chiêu là người cực có khả năng lấy được thiên hạ, làm quan Lam Điền chẳng phải là tốt hơn à, chít ít không phải thấp tha thấp thỏm ngày nào đó tặc khấu đánh tới cướp đoạt tất cả.Với lại nhìn cung cách đón tiếp của Lam Điền đi, chứng tỏ rất coi trọng sĩ nhân Giang Nam.Điều đó là hiển nhiên, bảy phần quan viên thiên hạ tới từ Giang Nam, bất kể ai lên ngôi, chẳng phải đều cần trọng dụng sĩ nhân Giang Nam để yên thiên hạ sao.Chỉ là Trần Hồng Phạm ngại thể diện không thừa nhận mình thay đổi nhanh như thế, rất không có tiết tháo, nên nói nhỏ: “ Bọn họ vẫn dùng quốc hiệu Đại Minh.”Tả Mậu Đệ sao không hiểu hàm ý trong câu nói này của vị phó sứ, chẳng phải định nói làm quan ở đâu cũng vẫn là quan viên Đại Minh à, vểnh râu trợn mắt: “ Thiên tử Đại Minh họ Chu, không phải họ Vân.”Trần Hồng Phạm cũng không vui: “ Bất kể là Phúc vương hay là Lộ vương, bọn họ cũng đâu phải chính thống.”“ Con người phải biết chuyện gì có thể làm, chuyện gì không thể làm.”Tả Mậu Đệ nói xong phất tay đi vào dịch trạm Trường An trước.Kỳ thực tỏ thái độ quyết liệt như thế, song trong lòng ông ta cũng hết sức rối bời, thậm chí không biết mình đang làm gì.Kinh thành đã rơi vào tay Lý Hồng Cơ, đế vương chết thảm ở hoàng cung, xương cốt e không ai trông coi.Tả Mậu Đệ khi đó cực lực góp lời với Sử Khả Pháp, dấy hết quân Ứng Thiên Phủ đi báo thù cho quân phụ, nhưng ở Giang Nam không một ai tán đồng.Chẳng những ngăn cản, bọn họ còn chủ động vứt bỏ phương bắc, đỡ gánh nặng.Tả Mậu Đệ không biết lần này mình tới Lam Điền thương lượng với Vân Chiêu sẽ có kết quả gì.Nay đại quân Lam Điền đang càn quét thiên hạ, nếu Lam Điền dồn sức phát triển quân đội, cai trị kém cỏi, không có sức chinh chiến liên miên thì đàm phán còn có thể thành.


Giờ chứng kiến Quan Trung phồn hoa như thế, đợi họ ổn định những nơi mới chiếm được ở phương bắc, Tả Mậu Đệ không tin Lam Điền sẽ bỏ quan cho Giang Nam để bọn họ an phận một phương.Đây là chuyện rất vô lý.Đám Tả Mậu Đệ đã tới nơi, Vân Chiêu không vội gặp bọn họ, y tin rằng Quan Trung là một nơi cực kỳ có sức hấp dẫn với người theo đuổi cuộc sống mỹ hảo, sức hấp hẫn này càng tới gần càng lớn.Quan Trung hiện nay chín là mục tiêu Tả Mậu Đệ theo đuổi cả đời.So với việc tốn hết nước bọt khuyên nhủ đám người này chẳng bằng để bọn họ dần dần hòa nhập vào Lam Điền.Đương nhiên, bọn họ muốn đi là không thể nào.Tới có xe có ngựa, có hộ vệ, có ăn uống, khi về thì ...!Khó mà nói được, không chừng sẽ gặp phải một hai đám đạo phỉ mà quan binh Quan Trung chưa giết hết.Vân Chiêu rất vô hại … nhưng đó là bề ngoài thôi..