Mộc Thiên Đào đã dẫn 300 kỵ binh ít ỏi của mình xuất thành.Mục đích là để thanh trừ du kỵ của Lý Hồng Cơ.Mỗi ngày hắn đều làm việc này, đều phải dày công tính toán để vừa để bắt sống du kỵ của Sấm tặc, đồng thời lấy chiến mã của đối phương bỏ sung cho mình.Thế là ở cửa chợ ngày nào cũng có cảnh náo nhiệt xử quyết phạm nhân.Hoàng đế không có chút ý nương tình nào với đám tù binh này, chỉ cần là phạm nhân do Mộc Thiên Đào báo lên, cuối cùng chỉ có một kết cục ...!Tùng xẻo.Cảnh pháp trường hết sức quỷ dị, một bộ phận nhảy nhót reo hò, một bộ phận trầm mặc, còn có cả một bộ phần thần sắc khó dò.Mộc Thiên Đào đơn thuần đặt mình ở vị trí làm việc, mỗi ngày ra ngoài thành tìm kiếm du kỵ Sấm tặc, bắt gian tế, bắt được thì báo lên cho hoàng đế, sau đó lại ra ngoài thành, tất cả quyền mưu toan tính đều không dùng được lên người đơn thuần như thế.Chính lúc hắn không ngừng đối đầu với Lý Hồng Cơ, quan chức của hắn cũng không ngừng tăng lên, từ du kích tướng quân mau chóng thanh một tham tướng.Mộc Thiên Đào hi vọng rằng khi quân Sấm tặc tới dưới thành, hắn sẽ là quan tổng binh trẻ nhất Đại Minh.Hôm nay Mộc Thiên Đào cũng từ ngoài thành trở về, mệt mỏi nằm trên giường gấm, máu me làm giường gấm trở thành be bét.Nhìn Mộc Thiên Đào vừa đặt lưng xuống đã ngủ như chết, Chu Mỹ Sác từ sau rèm đi ra, khẽ vuốt v e gò má lạnh còng của hắn.Khuôn mặt khiến không biết bao nhiêu nữ tử thư viện ái mộ nay sạm đi rất nhiều, khắp nơi là vét xước xát, có cái do thương tích, có cái do trời lạnh.
Đôi bàn tay trắng trẻo thon dài cũng thành thô ráp, mu bàn tay sưng đỏ, đều do gió lạnh gây ra.Chu Mỹ Sác lấy nước ấm, nhẹ nhàng dùng khăn tay chấm nước lau mặt cho Mộc Thiên Đào.Khăn tay vừa chạm vào mặt, Mộc Thiên Đào mở mắt ra, mỉm cười an ủi:” Không sao đâu mà.”Chu Mỹ Sắc vẫn kiên trì lau mặt cho hắn, chỉ là vẻ bi thương đã không thấy nữa, trở nên vô cùng ôn nhu.“ Nghe nói thời gian qua nàng dạy thái tử Từ Lăng, Định vương Từ Quỳnh, Vĩnh vương Từ Chiếu cưỡi ngựa.”“ Ta không chỉ dạy chúng cưỡi ngựa, còn đưa chúng ra thị tập trong thành, dạy chúng tiêu tiền ra sao, làm sao để hành động giống người bình thường, còn phái tâm phúc mang ít tiền lương tới Quan Trung, mua cho chúng ít nhà đất, cửa hiệu.
Thế huynh, nếu kinh thành không giữ được hãy nói với ta, ta phái người đưa chúng đi.”“ Vì sao lại đi Quan Trung?”“ Ta muốn chúng lấy danh nghĩa con cháu Chu thị nương nhờ Tần vương.”Mộc Thiên Đào do dự một chút nói:” Tin ta đi, những việc nàng làm nhất định đều nằm dưới sự giám sát của mật điệp ti Lam Điền rồi.”Chu Mỹ Sác lắc đầu:” Không sao, Vân Chiêu tới giờ vẫn không thừa nhận mình là nghịch tặc Đại Minh, y tự nhận mình là người kế thừa Đại Minh, nếu đã là người kế thừa, vậy thì phải che chở hoàng tử tiền triều chứ.”Mộc Thiên Đào trầm ngâm:” E không ổn ...”“ Rất ổn, ta cũng nhìn ra lâu rồi, Vân Chiêu quả thực có chút thương xót với phụ hoàng ta, ta biết vì trước kia y từng nhìn ta với ánh mắt như vậy.” Chu Mỹ Sác kiên định không ngờ:” Thói đời này rất nhiều kẻ bán chủ cầu vinh, Từ Lăng , Từ Quỳnh, Từ Chiếu không có năng lực tự lập, càng chẳng có bản lĩnh như huynh.
Nếu như theo người khác mai danh ẩn tính thế nào cũng bị kẻ có dã tâm lấy danh nghĩa chúng tạo phản.
Kẻ tham tiền sẽ bán chúng với giá tốt, kẻ tham quyền coi chúng là đá lót đường tiến vào quan trường.”“ Bất kể thế nào, kết cục của bọn chúng đều không tốt.”Mộc Thiên Đào nói nhỏ:” Nay Vân Chiêu đã xưng đế rồi.”Chu Mỹ Sác hít sâu một hơi nói ra tính toán của mình:” Đúng thế, nhưng chẳng phải y muốn thành thiên cổ nhất đế sao, y muốn làm vị hoàng đế xưa nay chưa từng có, làm được việc chưa từng hoàng đế nào làm được sao.
Ta nghĩ, y sẽ không vì ba người bình thường như đám Từ Lăng mà làm vấy bẩn thanh danh của mình đâu.
Cho nên ba người bọn chúng chủ động đi Quan Trung tiếp nhận sự giám sát của Vân Chiêu có lẽ mới còn đường sống.”Mộc Thiên Đào ngồi bật dậy nhìn chằm chằm Chu Mỹ Sác:” Ai hiến kế này cho nàng?”Chu Mỹ Sác cười thảm:” Có phải ta vô dụng lắm không?”Mộc Thiên Đào vuốt má nàng:” Ta chỉ sợ có kẻ lợi dụng nàng thôi.”“ Là Tào công công.”“ Là Tào Hóa Thuần sao?”Chu Mỹ Sác gật đầu:” Đúng vậy, Tào công công khuyên phụ hoàng ta, nhân lúc Sấm tặc chưa tới kinh thành, ông ấy dẫn phụ hoàng với mẫu hậu ta rời kinh, tới phương nam xem còn cơ hội không, bị phụ hoàng ta từ chối rồi.
Phụ hoàng ta tới giờ vẫn cố chấp cho rằng người sẽ đánh bại được Sấm tặc.”Mộc Thiên Đào thở dài:” Cho dù bệ hạ có ngăn được Sấm tặc, nhưng 20 vạn hùng binh của Vân Chiêu sắp tới, lúc đó không ai chống nổi.
Công chúa đã chứng kiến quân nhân Lam Điền rồi đấy, đó là đội quân dùng sắt thép và thuốc nổ tạo thành, bất kỳ trở ngại nào ngăn cản họ tiến lên sẽ tan thành tro bụi.”Gò má Chu Mỹ Sắc ủng hồng đáng nghi, dựa vầu vào ngực Mộc Thiên Đào:” Phụ hoàng ta nói, kinh thành là nhà của người, người không đi đâu hết.”Quốc bị phá rồi.Vậy phải lo cho nhà.Đó là tư duy của Chu Mỹ Sác, thiên hạ với nàng mà nói không quan trọng như thế.Sau khi tới Lam Điền, làm học sinh thư viện Ngọc Sơn, sống cuộc đời bình thường nhất, Chu Mỹ Sác từng nghĩ, nếu cho nàng lựa chọn, nàng mong được sinh ra trong gia đình giàu có bình thường.Từ khi nàng sinh ra thiên hạ Đại Minh đã mưa gió bấp bênh rồi.Nàng nhìn thấy phụ hoàng ở hậu cung điên cuồng gào thét, cũng nhìn thấy phụ hoàng ôm mẫu hậu khóc lóc, thiên hạ này trừ mang tới thống khổ và trách nhiệm cho phụ hoàng nàng, không có chút hạnh phúc nào cả.Phản loạn, đói kém, thiên tai cùng sỉ nhục vô tận.Ba năm ở Lam Điền thực sự là quãng thời gian hạnh phúc bình yên nhất trong đời Chu Mỹ Sác.Ở đó nàng chỉ là một nữ hài tử bình thường, chiến tranh, thiên tai, quyền mưu ...!Hết thảy chẳng liên quan tới cuộc sống của nàng.Nàng lo hoa hồng mình trồng không nở hoa, nàng lo đồ mình thêu không đạt yêu cầu, lo bài tập không làm đủ bị tiên sinh trách mắng, hoặc là ...!Có nên nghe Lương Anh xúi bẩy đi sâu vào trong Ngọc Sơn tắm khỏa thân ở đầm nước nóng.Nàng thực sự khao khát quay về cuộc sống đó.Không có so sánh sẽ không cảm thụ được thế nào là hạnh phúc.Chu Mỹ Sác muốn vứt bỏ mọi thứ làm nàng thống khổ, thân thể nhỏ nhắn như có ngọn lửa rừng rực đang cháy, nàng cực kỳ nghiêm túc nói với Mộc Thiên Đào:” Chúng ta phải sống.”“ Nàng định làm gì?”“ Vân Chiêu muốn thiên hạ này, nếu phụ hoàng ta không cho, ta và ba đệ đệ sẽ cho y.”Mộc Thiên Đào thất kinh, sao có thể ngờ cô công chúa này lại nói một câu kinh thiên động địa như thế:” Phụ hoàng nàng ...”Toàn thân Chu Mỹ Sác run lên bần bận, nàng ra sức cắn chặt bờ môi, làm máu tươi nhỏ xuống váy áo:” Đó, đó là lựa chọn tối ưu trong tình huống này ...!Không phải sao?”Mộc Thiên Đào hít một hơi khí lạnh:” Phụ hoàng nàng bị loại khỏi lựa chọn rồi phải không?”Chu Mỹ Sác bật khóc:” Chỉ có cách đó, nếu không sẽ có rất nhiều người chết, ta không muốn mẫu hậu ta, Viên quý phi, Vương phi, Viên phi, Phương phi chết, ta muốn mọi người đều được sống, nhưng phụ hoàng ta không muốn sống nữa rồi, cũng chẳng quan tâm sống chết của người khác nữa.”“ Nếu không còn giang sơn, phụ hoàng sẽ chết, người nói với ta, nếu tặc binh vào thành, ta thân là Đại Minh Trưởng công chúa, ta phải tuẫn quốc, mẫu hậu ta nghe xong khóc cả đêm.”“ Ta không muốn chết, khi ở thư viện nữ tiên sinh dạy, phải sống, dù tặc nhân vấy bẩn thân thể cũng phải sống, vì lỗi không ở chúng ta, mà là ở tặc nhân, phải sống tìm kiếm hạnh phúc của mình.”“ Vì thế bất kể chuyện gì xảy ra với mình, ta vẫn muốn sống, ta thực sự muốn sống, ta phải sống để bảo vệ cái nhà này, ta là trưởng tỷ, đám đệ muội cần ta.”….Người ta thường là ước kiếp sau sinh ra trong nhà bình thường, em ấy thì ước sinh ra trong nhà giàu có bình thường.Công chúa quả thật không giống người thường mà..