Minh Thiên Hạ

Chương 815: 815: Hạ Hoàn Thuần Tiến Kinh 2





Chưa bao giờ Hạ Hoàn Thuần có thể ngờ được một ngày mình nhận được thư của cha mà tâm tình phải mâu thuẫn phức tạp như thế, hắn thực sự nghĩ không ra, Sử Khả Pháp, Trần Tử Long thêm cả cha mình, đều không phải là phường giá áo túi cơm, bọn họ đều có trí tuệ và học thức hơn người, vì sao không nhìn thấu bộ hạ của mình.Mà nào đâu phải một hai người, thế còn có thể nói là sơ sót, chứ từ trên xuống dưới toàn là kẻ địch mà chẳng biết gì cả, mấy năm trời vẫn ôm hi vọng lập nên một vùng trời đất mới cho Đại Minh.Hạ Hoàn Thuần nghĩ một chút đã không rét mà run.Người cùng mình làm việc, cùng nhau phấn đấu vì mục tiêu, ai ngờ lại toàn là kẻ địch đóng giả, sẽ là cảm giác gì.Mà cha hắn cho tới giờ phút này vẫn chỉ vẻn vẹn nghi ngờ hai người thôi.Con mẹ nó, rõ ràng tới cái mức đó rồi mà bọn họ mới chỉ hoài nghi thôi à?Người ta lợi dụng Bạch Liên Giáo đã thanh trừng sạch sẽ cả cái Ứng Thiên phủ rồi, thế mà cha hắn vẫn cho rằng những người đó làm thế là vì Đại Minh.Cha hắn ở trong thư còn bi thương kể với hắn rằng bản thân không thể tới kinh thành cần vương, hi vọng nhi tử có thể thay mình đi, dù là chết cũng phải bảo vệ giang sơn xã tắc Đại Minh.Xem xong thư của cha, tư vị trong lòng Hạ Hoàn Thuần thật khó nói thành lời.Trong thư cha hắn chẳng một lời hỏi mẹ và đệ đệ của hắn, càng chẳng hỏi tới tình hình của hắn, chỉ một mực yêu cầu trưởng tử hắn phải trung quân ái quốc, vì nước quyên mình, làm người ta thương tâm.Sự thực là mẹ hắn mấy năm qua sống quá tốt, tốt bằng mấy khi ở bên cha hắn, cơm no áo ấm, một mình chăm lo cho cái nông trang trăm mẫu gần Phượng Hoàng Sơn, sống an nhàn dễ chịu, rảnh rỗi tới Trường An mua sắm xem kịch xem hát, thậm chí quên mất bản thân tới Ngọc Sơn chăm sóc hắn.Trong nhà thuê sáu nam nữ làm công, cày cấy, chăn nuôi gia súc, gà vịt, mẹ hắn còn nhận ít việc dệt may, nuôi bảy tám nong tằm, đang bừng bừng dã tâm muốn mở rộng gia nghiệp kìa.Nào như lúc ở bên cha hắn chỉ biết khép nép vâng với dạ, làm gì cũng phải cẩn thận từng ly từng ti sợ trái lễ pháp.Từ bé hắn nghĩ mình thông minh nhanh trí thừa hưởng của cha, lớn lên mới hiểu ra, toàn bộ ưu điểm của mình tới từ mẹ.Mình phải trả lời thư ra sao đây?Hạ Hoàn Thuần vò đầu bứt tóc.Cha hắn rất đáng thương, nếu lúc này còn lừa ông ấy, đến khi cha con gặp mặt e là khó vui vẻ nổi.Chuyện này với cha hắn mà nói e chẳng khác nào sấm nổ giữa trời quang, với cái tính cách chín trâu cũng chẳng kéo nổi của cha hắn, hắn lo ông nghĩ quẩn làm chuyện khiến hắn hối hận.Nghĩ rất lâu, Hạ Hoàn Thuần vẫn đặt bút khuyên nhủ cha mình.Hắn không vạch trần thân phận của Trương Phong, Đàm Bá Minh, chỉ nói hắn còn là học sinh, chẳng biết gì về mấy chuyện này, mượn lời của các tiên sinh trong thư viện, biểu đạt lo lắng của mình với Đại Minh.Nói với cha hắn, hắn nhận lệnh cha, tới kinh thành cần vương ....!Cuối cùng là dùng lượng lớn thư để kể về cuộc sống của mẹ và đệ đệ, nói mẹ hắn nhớ ông ra sao, đệ đệ hắn bị trẻ con hàng xóm gọi là đứa không cha, hắn ra mặt giúp đệ đệ, bị hàng xóm ác độc báo thù, chém mất mấy cây dâu trong nhà ...Đương nhiên toàn bịa chuyện thôi.Người thư viện gần đây phát hiện ra, nói chuyện là cả một môn nghệ thuật, cần phải nghiên cứu chuyên sâu, người luyện tới mức tinh thâm, tác dụng còn tốt hơn cả hỏa pháo.


Ít nhất cũng có thể sánh ngang với vở kịch Bạch Mao Nữ đang gây sóng gió khắp Lam Điền, giúp bách tính các nơi gắn kết lại đối địch với kẻ thù chung.Hạ Hoàn Thuần chẳng có bất kỳ hứng thù nào với việc bàn luận chính sự, chính trị với cha hắn.Vì có nói thì cha hắn cũng chỉ cho rằng đó là bàng môn tả đạo, không phải học vấn quang minh chính đại.Bất kể điều gì chệch đi dù chỉ nửa chữ so với thánh hiền dạy là ông sẽ nghiêm mặt lại, bảo rằng đó là thứ đáng bị chôn vùi.


Không giống tân học mà hắn được dạy, trên đời này chỉ cần là học vấn hữu ích là đều có thể dung nạp, tri thức không phân sang hèn.Nho học đi vào đường cùng rồi, kết cục của nó sẽ chẳng khác gì Đại Minh.Hạ Hoàn Thuần thấy, Đại Minh đi tới ngày hôm nay có lỗi không nhỏ của Nho học, không phủ nhận Nho học có thời vinh quang, đưa con người ta khỏi trạng thái mông muội, giúp xã hội có trật tự, con người sống biết trên dưới.Nhưng tới giờ hơn nghìn năm trôi qua, thế giới thay đổi rất nhiều, Nho học không tiến bộ thậm chí còn thụt lùi, nó quá bảo thủ, chỉ biết giữ rịt lấy địa vị độc tôn của mình nên đã thành thứ gông cùm giam cầm đầu óc, trói buộc chân tay người ta.Nhưng cha hắn không hiểu.Ông ấy là sản phẩm hoàn hảo của nho học, ông cũng đã dùng sự thực để chứng minh rằng ông ấy không phải là quan viên tốt, càng không phải là người cha tốt.Có lẽ chuyện duy nhất thích hợp cho cha hắn làm sau này khi Lam Điền có thiên hạ là làm tiên sinh dạy Dịch Kinh, đối với một vị tiến sĩ có chân tài thực học như cha hắn, chắc chắn sẽ làm tốt.Viết xong thư trả lời cho cha, Hạ Hoàn Thuần lại viết thư nhờ các vị sư huynh thông cảm cho loại hủ nho như cha hắn một chút.

Tương lai khi phơi bày mọi thứ, đừng làm thành cục diện máu mau, cha hắn không tiếp nhận nổi, nhất thời nghĩ quẩn.Lúc đó mong các sư huynh dùng chút thủ đoạn mềm dẻo.Xử lý xong chuyện nhà, Hạ Hoàn Thuần chính thức vượt Hoàng Hà tiến về kinh thành.Qua Hoàng Hà một cái, bách tính xuất hiện trước mắt hắn chẳng giống người cũng chẳng giống quỷ, làm tâm tình Hạ Hoàn Thuần nặng nề, cảm giác tới hít thở cùng khó.Vung đao chém chết cường đạo định cướp hành lý của bọn họ, Hạ Hoàn Thuần còn chẳng kịp thở phào thì đã có vô số lưu dân kéo tới.Trong số đó có nam có nữ, có già có trẻ, bọn họ ăn mặc tả tơi, đầu tóc xõa xượi, ánh mắt thất thần, bước chân lảo đảo, khiến người ta sởn hết gai ốc.Hạ Hoàn Thuần hét lớn, dẫn bộ hạ chạy thục mạng.Hắn còn chẳng rõ đó là bách tính hay quân đội của Lý Hông Cơ, nhiều lúc đám lưu khấu cơ bản không khác gì lưu dân.Đối diện với lưu dân chặn đường khắp nơi, Hạ Hoàn Thuần hối hận, đáng lẽ hắn phải đi qua Sơn Tây rồi tới kinh thành mới đúng, chứ không nên rẽ vòng qua Khai Phong rồi vượt sông.Cũng may là chiến mã của bọn họ rất tốt, đám lưu khấu hoặc lưu dân hư nhược kia đuổi không kịp.Ngựa không ngừng vó đi xuyên qua lãnh địa của Lý Hồng Cơ, rốt cuộc cũng tới địa giới Hà Bắc.Suốt dọc đường đi qua các châu phủ, nơi nào cũng có đánh nhau, quan binh đánh lưu khấu, lưu khấu đánh nhau, quan binh cũng đánh nhau nốt, chỉ có thể miêu tả bằng chữ loạn ...!Tất cả thôn trang đều không có người, lưu dân tụ tập ở bình nguyên, kéo thành từng bầy lang thang vô mục đích như cô hồn dã quỷ.Hạ Hoàn Thuần chạy miết, cuối cùng dừng lại ở dưới một cái cây.Trên cái cây chết khô đó treo một nữ nhân, y phục bị người ta xé tan nát, nhìn chất liệu thì biết là nữ tử nhà đại hộ.Khi còn sống nàng chắc chắn rất xinh đẹp, chỉ là lúc này treo cổ chết, mặt mày kinh khủng không cách nào nhìn nổi, Hạ Hoàn Thuần vung đao chém đứt thừng, thân thể nữ tử đó đã cứng đờ, rơi thẳng xuống đất.Khi nữ tử đó sắp chạm đất, hắn nhanh như chớp giật lấy cái bọc trong lòng nàng.Vừa mở bọc ra liền thấy gương mặt trẻ con, chính tiếng khóc của đứa bé này khiến Hạ Hoàn Thuần dừng vó ngựa, nếu không hắn chẳng để ý tới cái xác trên đường.Suốt dọc đường đường đi hắn nhìn thấy quá nhiều cảnh tượng như thế, thành ra trơ lỳ rồi.Cái thiên hạ này, phải thay đổi, hoàng đế Đại Minh phải chết!.