Quân đoàn thứ ba của Cao Kiệt rời đại doanh Phượng Hoàng Sơn trong lặng lẽ, khi ấy tuyệt đại bách tính số bách tính vẫn chìm trong dư âm đại hội, bàn tán không thôi, số ít thì ngóng trông Tết sắp tới gần, không hề biết rằng đó là hồi chuông báo hiệu ngày tàn của vương triều Chu Minh đã điểm.
Nhưng họ sẽ sớm nhận ra điều đó.
Vì chỉ một tháng sau quân đoàn thứ nhất của Vân Dương cũng sẽ rời Thằng Trì mà hắn đã cố thủ rất lâu tiến vào trung tâm của Hà Nam, mục tiêu cuối cùng là phủ Tế Nam.
Quân đoàn thứ hai của Vân Phúc rời Nam Dương, đi qua phủ Nhữ Ninh, áp sát Lư Châu, Phượng Dương, Hoài An.
Quân đoàn thứ tư của Lý Định Quốc cũng sẽ rời thành Lam Điền nam hạ, thu lấy Tuyên Phủ, Đại Đồng, áp sát phủ Thuận Thiên.
Còn về phần quân đoàn thứ năm của Lôi Hằng sẽ tiếp tục tiến lên, tiếp nhận lấy Giang Tây mà Trương Bỉnh Trung vừa bỏ lại, sau đó toàn lực tiến vào Chiết Giang.
Thanh Long sau khi tới Vân Nam sẽ vũ trang cho các thợ mỏ Vân thị, cùng Vân Mãnh lập nên quân đoàn thứ sáu, không chỉ chiến đấu với quân đội tàn dư do quan viên, huấn quý Đại Minh vội vàng lập nên, còn phải ứng phó với 30 vạn quân của Trương Bình Trung.
Hải quân viễn dương của Hàn Tú Phân sẽ tiếp tục cố thủ Mã Lục Giáp, chiếm cứ yếu địa quân sự này, còn hải quân ven biển do Thi Lang thống lĩnh, phong tỏa vùng biển Đại Minh, vào thời khắc quan trọng này, không cho bất kỳ ai đặt chân lênh lãnh thổ Đại Minh quấy nhiễu đại sự của họ.
Chớp mắt một cái năm mới tới.
Năm nay đại trạch viện của Vân thị vắng vẻ, không sôi động như mọi năm.
Vân Hổ, Vân Báo, Vân Giao, Vân Tiêu đã tới nơi cần tới, Tiền Thiểu Thiểu cũng rời thành Ngọc Sơn không rõ tung tích.
Không chỉ đại trạch Vân thị trống vắng, ngay cả thư viện Ngọc Sơn cũng trống không rồi.
Hàng năm đây là học các học tử thư viện khẩn trương nhất chuẩn bị khảo thí, bọn họ sẽ không rời trường học về nhà, đem toàn bộ tinh lực đặt vào khảo thí.
Năm nay học sinh năm thứ tám không cần ứng phó với trung khảo đau đầu nữa, mà học sinh năm thứ chín cũng không cần lo lắng vì phát huy không tốt ở đại khảo mà không không có được tiền đồ tốt.
Toàn bộ bọn họ được bổ sung làm quan viên thực nghiệm theo các học trưởng của mình xuất phát.
Vẫn là quy trình cũ, quân đội mở đường, bọn họ phụ trách an dân, quản lý địa phương.
Lúc đi Ngọc Sơn tuyết trắng bay bay, hơn ba nghìn hai trăm lý trưởng, đại lý trưởng rút từ các nơi thêm vào học tử thư viện chưa tốt nghiệp đứng trong tuyết uống hết bát rượu mạnh, hát vang Chính khí ca rời Ngọc Sơn.
Hùng binh xuất quan, cũng vẫn giống như mọi khi, chẳng hề khua chiêng gióng trống, không có hoạt động thề xuất quân, không có động viên tiền chiến, họ cứ vậy lặng lẽ rời đi giữa mùa đông rét buốt.
Đoàn luyện Quan Trung thiếu đi bảy thành, ba thành còn lại không nghỉ ngơi như mọi năm, mà cầm lấy vũ khí, chạy tới các yếu địa Quan Trung, gánh trọng trách bảo vệ Lam Điền.
Từng đội từng đội đoàn luyện áp tải lương thảo, cùng với vật tư quan sự rời đi, nhiệm vụ bọn họ nặng nề, không những vận chuyển hậu cần, còn gánh lấy trọng trách bảo vệ những vùng đất thuộc về Lam Điền.
Đã canh ba rồi, trong đại thư phòng vẫn có ánh đèn màu quất vàng từ khe cửa hắt ra.
Đại thư phòng trước kia lúc nào cũng tập nập giờ đây vắng vẻ khác thường.
Vân Chiêu, Trương Quốc Trụ ngồi bên bếp lò, không làm việc, mà là nướng khoai lang, nướng bánh.
Hòa bánh vào cốc trà nóng ăn xong, Trương Quốc Trụ phá vỡ bầu không khí yên tĩnh như nhà mồ: “ Bệ hạ, chúng ta làm thế này có coi là được ăn cả ngã về không không?”Vân Chiêu thở dài, y vốn nghĩ còn thời gian, nhưng ba ngày trước quân đội của Lý Hồng Cơ không ngờ đã hạ Thiên Tân, trăm dặm nữa thôi là kinh thành, với tình hình này hắn hạ kinh thành cũng chẳng tốn mấy thời gian: “ Đại Minh hết rồi, chúng ta phải lấp vào khoảng trống đó, nếu không thì đây sẽ là tai họa với bách tính, đào binh, loạn binh còn đáng sợ hơn tặc khấu, tin rằng ngươi hiểu điều đó.
”Trương Quốc Trụ nhìn bầu trời tối đen bên ngoài: “ Nhưng mà Quan Trung cũng trống không rồi.
”“ Chẳng phải vẫn còn ta và ngươi đây sao? “ Vân Chiêu đứng dậy ăn hết củ khoai lang nướng, vỗ vai Trương Quốc Trụ: “ Thôi nghỉ ngơi đi, mai còn bận rộn lắm.
”Trương Quốc Trụ lắc đầu: “ Thần không ngủ được, thần phải ở đây đợi tin tức.
”“ Trấn định đi, ngươi là quốc tướng cơ mà.
”Vân Chiêu cười ha hả, được Bùi Trọng giúp mặc áo choàng lên rồi rời khỏi đại thư phòng.
Đường phố bên ngoài đại thư phòng cũng im phăng phắc, chẳng bù với không khí náo nhiệt đêm ngày thời gian đại hội, một con chó nghe thấy tiếng bước chân người liền sủa oăng oẳng, lập tức có mấy người từ trong bóng tối xuất hiện.
Quan quân đi đầu nhận ra Bùi Trọng hỏi nhỏ: “ Bệ hạ muốn về nhà à?”Bùi Trọng gật đầu: “ Đúng thế.
”Vân Chiêu nghe giọng nói đó thì quay lại: “ Sao lần này chưa chạy mất thế, tiền tuyến có cơ hội cho ngươi lập công mà.
”Quan quân trẻ kia là Hạ Hoàn Thuần, lúc này mặc quân phục mới, cắt tóc ngắn trông rất tinh thần, đứng thẳng đáp: “ Thân vệ của bệ hạ giảm mất một nửa rồi, mạt tướng làm sao yên tâm mà đi.
”Vân Chiêu tiếp tục cất bước, tùy ý vẫy tay:” Trông cậy vào ngươi đấy.
”Hạ Hoàn Thuần cười khổ:” Bệ hạ cũng cần cẩn thận, Quan Trung chúng ta quá trống rỗng rồi.
”Vân Chiêu bật cười, vì Hạ Hoàn Thuần không nhận ra, mỗi bước chân y về nhà, không chỉ có chó phát hiện ra, mà qua mỗi nhà đều có nam tử tay cầm vũ khí, bọn họ ai nấy mặt mày hung dữ, cảnh giác nhìn quanh, tới khi Vân Chiêu đi qua nhà họ rồi mới đóng cửa lại.
“ Các ngươi vẫn còn chưa nhận ra sao, chỗ dựa lớn nhất của chúng ta bây giờ là bách tính.
”….
.
….
Khi Chu Mỹ Sác về tới kinh sư, nàng ngay lập tức yêu cầu muốn gặp phụ thân, đáng tiếc, bất kể nàng cầu xin thế nào, hoàng đế cũng không muốn gặp đứa nữ nhi vô dụng này.
Cho dù công chúa có quỳ ngoài điện suốt một đêm, hoàng đế vẫn bực bội không thèm đoái hoài gì tới.
Trước kia đưa công chúa tới Trường An chỉ có một mục đích, hi vọng có thể gả cho Vân Chiêu, chẳng hi vọng nàng khiến y đổi ý, mà chỉ cần níu kéo y, tranh thủ một chút thời gian cho Đại Minh.
Trong mắt hoàng đế, nhiệm vụ hết sức đơn giản như thế mà công chúa không làm được.
Nếu như là nàng công chúa yếu ớt trước kia, đừng nói là quỳ trong gió tuyết cả đêm, dù chỉ nhiễm lạnh một chút cũng nguy hiểm tới tính mạng rồi.
Nào có như bây giờ, nàng đứng lên nhảy vài cái, chạy quanh cung điện vài vòng, trán ra mồ hôi thế là chẳng sao cả, còn lớn tiếng thúc giục cung nga chuẩn bị bữa sáng cho mình.
Chu hoàng hậu thấy nữ nhi ăn như chết đói chẳng còn chút phong phạm hoàng gia nào, nàng không trách mà mắt ngấn lệ:” Ở Trường An sống tốt không?”Công chúa cắn nửa quả trứng gà luộc, tay cầm bát nước canh uống khỏi nghẹn:” Tốt lắm ạ.
”Thế nhưng Chu hoàng hậu nghẹn giọng rồi:” Bắt con tới chỗ kẻ bạo ngược như Tào Tháo, Đổng Trác, thực sự là ủy khuất cho con.
Con đừng oán hận phụ hoàng con, người cũng bất đắc dĩ lắm mới phải làm thế.
”Công chúa liên tục lắc đầu:” Trường An tốt lắm, không ai sỉ nhục con, cho dù là Vân Chiêu gặp con cũng phải dùng lễ đối đãi, không hề mạo phạm.
Hài nhi cũng không ở Trường An mà tới thư viện Ngọc Sơn học.
”“ Mẫu hậu, nếu nói ngày tháng vui vẻ nhất cuộc đời của con chính là ở thư viện Ngọc Sơn.
”Khuê nữ hiểu chuyện như thế khiến Chu hoàng hậu càng đau lòng, cầm khăn tay lên chấm nước mắt:” Con đừng an ủi mẫu hậu, thư viện Ngọc Sơn là chỗ của đám hổ báo sài lang, làm sao yên ổn được.
”.