“ Nếu một ngày nàng thấy ta thay đổi, nhớ nhắc ta một tiếng.
“ Buổi sàng cùng Tiền Đa Đa đánh răng, Vân Chiêu nhổ nước muối trong miệng ra, nghiêm túc nói với nàng:“ Vì sao lại là thiếp? “ Tiền Đa Đa cũng nhổ nước muối đi hỏi:Vân Chiêu đưa tay lau nước muối trên khóe miệng nàng: “ Vì nàng là người quen thuộc ta nhất, nàng ở bên ta từ nhỏ, mọi thói quen sở thích của ta, nàng đều biết, nên một ngày ta thay đổi nàng sẽ nhận ra ngay.”“ Đêm qua chàng lại không ngủ à?”“ Ngủ chứ!”“ Nói linh tinh, y phục của thiếp vẫn còn chỉnh tề, chàng ngủ bao giờ?”“ Hả, chẳng lẽ mọi khi ta ngủ sẽ bất giác cởi áo nàng?”“ Chàng thử nói xem.
“ Tiền Đa Đa bĩu môi, thấy trượng phu đang nỗ lực nghĩ lại, cười nói:” Được rồi, thiếp hứa với chàng, khi nào chàng trở nên không tốt, thiếp sẽ nói.”Vân Chiêu tận lúc ra ngoài tham dự lễ bế mạc đại hội vẫn suy nghĩ vẩn vơ, lời Tiền Đa Đa nói kỳ thực cho thấy tâm linh y đã xuất hiện sơ hở rồi.Nếu như mình thực sự thành hôn quân sẽ tuyệt đối không vì một câu nhắc nhở của Tiền Đa Đa mà thay đổi, có khi còn đẩy nàng vào hiểm cảnh.Lúc này mặt trời từ sau lưng Ngọc Sơn bay ra, đem ánh sáng rực rỡ chiếu xuống mặt đất, kéo dài cái bóng của Vân Chiêu.Cho dù là hộ vệ đi trước cũng quay đầu lại nhìn, cả Tiền Thiểu Thiểu, Hàn Lăng Sơn, thậm trí ngay cả Trương Quốc Trụ cũng phải cẩn thận tránh cái bóng của y, để không dẫm lên nó.Trước kia không như thế, mọi người đi thoải mái, thậm chí cố ý dẫm lên bóng của nhau vài cái.Đội ngũ đi như cua rốt cuộc tới được đại hội trường.Vân Chiêu ngẩng đầu nhìn tòa kiến trúc hùng vĩ, bỗng nhiên quay người lại nói lớn:” Các ngươi hãy nhớ kỹ ngày hôm nay, nhớ kỹ đại hội này, nhớ kỹ chuyện xảy ra bên trong đại hội trường.
Vân Chiêu ta thề với trời, quyền lực của ta tới từ nhân dân.”Đại hội cuối cùng cũng kết thúc rồi.Mở đầu ầm ĩ bao nhiêu thì kết thúc bình đạm bấy nhiêu, không có cảnh đồng thanh hô khẩu hiệu, không có lời phát biểu cổ vũ lòng người, chỉ có mỗi ngày sau hội nghị liền nghiên cứu học tập không dứt.Những đại biểu bình thường chưa từng tiếp xúc với công văn, lần này họ bị nhấn chìm trong đại dương văn thư.Thân là đại biểu, bọn họ có quyền xem những văn thư ở cấp bậc bảo mật bình thường của Lam Điền.Một người thường ngày phạm vi sinh sống không quá 50 dặm, tầm mắt hoàn toàn được mở ra, thế giới dường như ở ngay trước mắt, nào Hán Trung, Quan Trung, Sơn Tây, nào thảo nguyên tái thượng, nào là đại dương bao là như ở ngay trước mắt.Rất nhiều đại biểu nông hộ, thương cổ, công tượng rồi cả đại biểu văn nhân bình thường xem qua những văn thư đó, chỉ trong một đêm thấy bản thân hoàn toàn khác trước.Lão nông Hán Trung Điền Văn lo lắng ngồi hút tẩu thuốc, nói với công tượng đất Lũng Trần Đại Ngưu sống chung phòng:” Cải cách đất đai ở Tương Dương tới mức này, ông nói có thể tiếp tục được nữa không?”Trần Đại Ngưu đáp:” Không được vẫn phải làm thôi, như bọn ta rèn sắt vậy, gõ một búa thôi làm sao mà rèn được sắt, phải liên tục gõ từng búa một.
Nếu sắt còn cứng thì phải nung thêm, ta không tin đám đại địa chủ năm xưa có thể lật được trời.”Điền Văn trầm mặc một lúc:” Ta thấy cách thức phân phối ruộng đất ở phía thành Lam Điền còn tốt hơn ở quan nội.
Theo ta nghĩ, đất đai không nên phân chia cho cá nhân, mọi người cùng kết bạn cày cấy, chia thành quả càng tốt hơn.
Chỉ cần đất đai luôn thuộc về quốc gia thì mọi người đều có miếng ăn.”Trần Đại Ngưu lắc đầu:” Các tiên sinh thư viện nói làm thế không được, đất đai ở thành Lam Điền cùng trấn Ninh Hạ sớm muộn cũng phân phối cho mọi người trồng trọt.”“ Giờ mọi người còn có tinh thần, muốn cuộc sống tốt hơn, không ai lười biếng, đợi khi không phải lo đói bụng nữa sẽ xuất hiện kẻ lười.
Các tiên sinh nói làm thế là bất công với người chăm chỉ, thế nên ruộng chia tới hộ vẫn tốt hơn.”“ Ruộng là của mình, tự mình trồng cấy, chết đói chẳng thể trách ai.”Điền Văn gật gù:” Ông nói thế cũng phải, ài, rốt cuộc làm thế nào mới là tốt nhất ...”Ngày mai rời thành Ngọc Sơn rồi, những cuộc đối thoại như thế diễn ra ở rất nhiều nơi.Một cuộc đại hội đã làm thay đổi ý nghĩ ban đầu của rất nhiều người, bất giác hòa nhập vào thể chế của Lam Điền.Chính những con người thuần phác này sau khi biết những khó khăn hiện tại của Lam Điền sẵn lòng thông qua phương thức tổn hại lợi ích của bản thân để biểu đạt sự ủng hộ với chính quyền mới của Lam Điền.Kiến nghị của bọn họ tuy không thỏa đáng, nhưng đây là lần đầu tiên người bình thường ở mảnh đất này đứng ở tầng cấp quan phủ suy nghĩ cho quốc gia.Tiềm thức bọn họ ý thức được, mình có liên quan tới quốc gia này, chỉ có quốc gia tốt thì mình mới sống tốt.Ngày hôm sau trời vừa sáng Vân Chiêu đứng ở tường thành tiễn những đại biểu rời thành Ngọc Sơn.Y tin, khi những đại biểu này về tới nhà, diện mạo Lam Điền sẽ có cải thiện lớn.Là thứ tượng trưng cho thân phận đại biểu của họ, Nhật báo Lam Điền sẽ thông qua hệ thống dịch đệ cường đại đem báo tới tay bọn họ, mặc dù không thể xem báo trong ngày, nhưng không hề gì.Khi một nông phu tay cầm báo giảng giải cho người xung quanh nghe chuyện gần đây xảy ra ở Lam Điền, tin chắc rằng bọn họ nhất định sẽ thành những người có tiếng nói nhất ở thôn quê.Những đại biểu đó rời thành Ngọc Sơn đầu hướng về phía tường thành nơi Vân Chiêu đứng hoặc ôm quyền thi lễ, hoặc khom lưng cáo biệt.
Chuyện Vân Chiêu không tiếp nhận quỳ lạy đã nói rất rõ ràng trên đại hội rồi.Bọn họ vô cùng biết ơn, cho rằng đây là vinh diệu cực lớn.“ Ta gặp hoàng đế cũng không phải quỳ.”Câu nói này sẽ khiến họ kiêu ngạo cả đời.Khi quỳ lạy thân thể chúng ta gập lại, cực kỳ bất lợi cho việc kháng cự, cho nên Vân Chiêu cho rằng quỳ lạy thời gian dài sẽ khiến người ta quên đi phản kháng.Đã phải quỳ lạy hàng nghìn năm rồi, Vân Chiêu cho rằng tới lúc phải đứng lên làm người rồi.Vân Dương hôm nay ăn mặc chói mắt như mặt trời, thân hình cao lớn của hắn đứng bên Vân Chiêu tựa thần linh.“ Ta nhớ lễ phục ở trong quân đâu phải như thế này, cái tua vàng này phải ở trên quân phục chứ đâu phải ở trên khải giáp.”“ Quân phục mềm nhũn, đeo lên không đẹp, nhất là cái huy chương vai cứng đờ, cứ đâm vào cổ rất khó chịu, khải giáp có phần bảo vệ cổ nên không sao.”Vân Chiêu thở dài:” Ngươi bao nhiêu tuổi rồi mà còn khiến ta phải bận tâm tới việc này nữa? Mau đi thay quân phục đi.”“ Mạt tướng mặc quân phục không đẹp bằng Tiền Thiểu Thiểu.”“ Tiền Thiểu Thiểu mặc đồng phục giám sát thuần một màu đen, khác với quân phục của ngươi.”Vân Dương rất có ý kiến:” Vì sao quân phục của bọn mạt tướng lại màu xanh? Khó coi chết đi được, quân phục thuần một màu trắng của Hàn Tú Phân đẹp nhường nào, nhất là nữ nhân Tây Dương vú to mặc vào, mạt tướng nhìn chảy máu mũi.”“ Vì nhuộm màu xanh rẻ nhất, lục quân các ngươi nhân số đông, phải biết nghĩ tới chi phí chứ.”“ Mạt tướng cứ thấy quân phục của mình kém nhất, mạt tướng muốn mặc loại màu đen có viền vàng ấy.”“ Chuyện này không liên quan gì tới trang phục, Tiền Thiểu Thiểu dù không mặc gì đứng cạnh ngươi vẫn đẹp hơn.
“ Vân Chiêu bực mình bắt đầu nói lời khó nghe, rốt cuộc an ủi chút: “ Có điều ta đã hạ lệnh mặc quân phục mới phải cắt tóc, đây là thay đổi căn cứ theo điều kiện của ngươi, ngươi còn gì chưa hài lòng.”Vân Dương xoa cái đầu trọc lọc cười ha hả: “ Đúng thế, quân quy đã viết rõ rồi, nam tử trong quân tóc không quá một tấc, nữ tử không quá một thước, sao lại quên đi xem Tiền Thiểu Thiểu cắt tóc nhỉ ...!Ha ha ha ...”….Truyện miêu tả tâm thái Vân Chiêu dần thay đổi khi thành hoàng đế khá thú vị..