Tiền Khiêm Ích vờ không rõ ý của Chu Thuấn Thủy, nhìn quanh thấy mấy chục người tới dự khán buổi lễ chẳng ai lo lắng gì, đều mang sự tò mò giống Chu Thuấn Thủy.Mà những người ông ta gọi là tượng đất thì ai nấy mặt mày nghiêm túc, ghé tai bàn bạc nội dung hội nghị, cứ như là bọn họ thực sự có thể quyết định hướng đi của Lam Điền vậy.Tiền Khiêm Ích tất nhiên là người thông minh, từ sau khi xe ngựa của ông ta đi qua Đồng Quan, chứng kiến cuộc sống phồn hoa nơi này, ông ta sớm đã khẳng định Vân Chiêu sẽ là chủ nhân mới của Đại Minh.So với một đông nam xa xỉ mà không thật, một Trung Nguyên văn hoa nhưng đã già nua, Quan Trung là vùng trời đất khác, chứa đựng bề dày lịch sử mà vẫn tràn đầy sức sống.Cho dù diện mạo con người cũng thay đổi nghiêng trời lệch đất.Bất kể là tiểu phiến đẩy xe bán hàng, nông phu canh tác ngoài ruộng, khuôn mặt đều ánh lên sắc thái phong phú mà sinh động.Ông ta nhìn thấy nông phu sau khi canh tác xong còn biết rửa sạch chân ở kênh, đi giày vào.
Ông ta thấy thương phiến c ởi trần đẩy xe trên đường, khi gặp thành quan lấy khăn lau người rồi mặc y phục sạch sẽ vào.Tiền Khiêm Ích lấy làm lạ vô cùng phái lão phó đi hỏi nguyên do, được đáp án là quan phủ chó má yêu cầu làm như thế, tay chân bẩn thỉu, trên người có chấy rận bị phạt, thậm chí ăn mặc lôi thôi bị chửi mắng.Lúc đó Tiền Khiêm Ích nghĩ Vân Chiêu vốn xuất thân cường đạo cho nên đang bày trò học làm sang muốn che giấu xuất thân của mình thôi, nhưng đi vào Đông Quan, thấy người qua lại trên đường ai nấy ăn mặc sạch sẽ, mặt mũi sáng sủa hơn người đông nam nhiều, bọn họ bước chân tự tin, gặp phải quan sai cũng đứng thẳng lưng nói chuyện rành rọt, gặp người phú quý chẳng hạ mình.Con người chỉ cần sạch sẽ thì khác biệt không còn rõ ràng nữa, thể hiện ra một khí chất không cho người ta tùy tiện khinh nhờn.Đây là một thế giới hoàn toàn mới.Tiền Khiêm Ích chấn động vô cùng, cho dù ông ta dùng mọi cách khác nhau lý giải khác đi điều mình thấy trước mắt, rốt cuộc cũng không cách nào phủ nhận điều ấy.Cảm giác thất bại vì đại thế đã qua làm Tiền Khiêm Ích mâu thuẫn, bản năng kiêu ngạo phủ nhận Lam Điền, lại vừa cố gắng co người lại, tránh người ta chú ý tới mình, vì ông ta biết người Lam Điền gọi người như ông ta là văn nhân cũ.Văn nhân cũ bị khinh miệt, bị coi thường, không có tương lai, ông ta không cam lòng địa vị mình mất đi như thế.Đại hội hôm nay việc chủ yếu là tiến cử Vân Chiêu thành hoàng đế.Quá trình này chỉ mất nửa canh giờ, đại hội phát ra 1135 tờ phiếu bầu, thu về 1128 phiếu bầu hợp lệ, 7 tờ phiếu vô hiệu không phải là phản đối, mà là có kẻ khốn kiếp nổi hứng viết thơ tán tụng Vân Chiêu trên phiếu bầu ...!Nên số phiếu đó hủy hết.Chính thức trở thành hoàng đế Lam Điền, Vân Chiêu chẳng khác gì vừa rồi, vẫn yên tĩnh ngồi ở hàng đầu, nghe Trương Quốc Trụ, Hàn Lăng Sơn, Tiền Thiểu Thiểu đọc báo cáo công tác dài dằng dặc của mình.Phía dưới vừa nghe vừa gật gù, cảm thán không thôi, có nhiều người nghe chả hiểu gì vẫn căng tai ra ghi nhớ, để lúc về quê còn có cái khoe khoang, nhưng báo cáo ấy Vân Chiêu đến nhàm rồi, hôm nay y không hề ngủ gật.Hội nghị buổi sáng kết thúc rất nhanh, khi Hàn Lăng Sơn vừa đọc xong chữ cuối cùng, Chu Tồn Cực chuẩn bị tuyên bố kết thúc hội nghị thì có bốn hắc y nhân mang bốn cái hộp đen đi vào.Bốn cái đặt lên bàn.Vân Chiêu đi lên đài, hắc y nhân liền cởi thừng buộc hộp ra.Bốn vách hộp hạ xuống, để lộ đầu người hung tợn.Tích tắc đó hội trường im phăng phắc, cho dù là vững vàng như Chu Thuấn Thủy, Tiền Khiêm Ích cũng thấy lạnh toát từ chân lên đầu.Vân Chiêu đọc từ giấy rồi vứt đi, đặt tay lên cái đầu lâu đầu tiên: “ Trẫm cũng chẳng phân biệt được đâu là Bình Thế Vương hay rắm chó vương, tóm lại cái đầu lâu này cắt từ tên giặc hại dân, ba cái khác cũng thế.
Đầu bọn cúng ở đây tức là bốn làn khói mà chúng quấy động lên cũng tan rồi.”“ Nếu trẫm đã thành hoàng đế, vậy thì thiên hạ này không cho phép ai tự xưng mình là hoàng đế nữa, thiên hạ tuy lớn những chỉ có một hoàng đế mà thôi.
Vì tránh để bách tính nghi hoặc, từ đó nhận lầm hoàng đế, trẫm đã phát ra Trừ vương lệnh, tất cả những hoàng đế khác sẽ phải chết.”“ Được rồi, không có gì to tát cả, chỉ bốn cái đầu phản tặc thôi mà, sau này mọi người sẽ thấy nhiều hơn, thấy nhiều rồi sẽ quen.”“ Hội nghị buổi sáng tới đây thôi, tan hội đi, mọi người đi ăn uống, nghỉ ngơi, nhiệm vụ buổi chiều còn nặng lắm.”Đại hội đường im ắng tới mức nghe được tiếng kim rơi.Tới khi Vân Chiêu chắp tay sau lưng rời khỏi đại hội đường, sảnh hội nghị tức thì bùng nổ.Đầu người do Hàn Lăng Sơn, Tiền Thiểu Thiểu mấy ngày qua huy động vô số người của mật điệp ti, giám sát ti thu hoạch được.
Vốn mang tới trước hội nghị diễn ra, Vân Chiêu không cần họ phải làm kịp giờ, hoàn thành là được.Không ngờ họ vẫn ngựa không ngừng vó đem đầu bốn tên đại vương gần Lam Điền nhất về.Vân Chiêu tin khi tin tức này truyền đi, thiên hạ sẽ không còn nhiều người xưng vương nữa.Tới trưa ở chỗ các đại biểu ăn cơm, không ngờ Vân Chiêu cũng xuất hiện.Phụ trách cung ứng cơm nước cho đại hội chính là trù tử của thư viện Ngọc Sơn.
Phương thức ăn uống không có gì đặc biệt, giống như ở nhà ăn thư viện.Mỗi người một cái khay gỗ, trong khay gỗ có hai cái đ ĩa, một cái bát.Khi Vân Chiêu bê khay tới, những người đứng trước y tự động tản ra, y cũng không khách khí mà giả vờ đừng cuối cùng xếp hàng.Một muôi thịt kho mỡ màng múc vào đ ĩa của Vân Chiêu, y nhíu mày:” Trẫm muốn ăn cá rán, không cần thịt, đầu hũ nhiều vào, thêm ít rau xanh nữa.”Hàn Lăng Sơn vội lấy đi đ ĩa thịt lợn kho của Vân Chiêu, thay bằng đ ĩa của mình, mới cứu được trù tử đang muốn tự sát vì sai lầm.Thức ăn hôm nay rất phong phú, gà vịt cá thịt đều đủ cả, trông cũng có vẻ không tệ, Vân Chiêu lấy thức ăn xong nói với các đại biểu:” Mọi người ăn nhiều chút, chiều mới có tinh thần tham dự hội nghị.”Các đại biểu vâng dạ, nhà ăn yên tĩnh tức thì sôi nổi.Kiếm vị trí gần cửa sổ ngồi xuống cùng với Hàn Lăng Sơn và Tiền Thiểu Thiểu, Vân Chiêu khen ngợi:” Mang tới đúng lúc lắm.”Hàn Lăng Sơn cười hì hì:” Triều đường của bệ hạ sắp khai trương, sao thiếu thứ tế cờ được.”Vân Chiêu bóc quả trứng gà đặt vào khay Tiền Thiểu Thiểu, khen ngợi hắn giống năm xưa: “ Sấm nổ giữa trời quang mới gây chấn động.”Tiền Thiểu Thiểu nhảy dựng lên: “ Thần không phải trẻ con nữa.”“ Vốn không phải, tiếc là từ giờ trở đi việc quan trọng nhất của ta là duy trì bình hành, từ giờ phải luyện tập.”Hàn Lăng Sơn chỉ đ ĩa thịt của mình: “ Bệ hạ nói cái này à?”“ Đúng rồi.”“ Chiêu này bệ hạ đi đối phó với hai hoàng hậu của người là đủ rồi, bọn thần không cần.”Vân Chiêu thở dài: “ Ngươi biết cái gì chứ, ngày sau còn dài, hôm nay trẫm cho ngươi ít thịt, mai trẫm cho ngươi đ ĩnh bạc, lâu dần thứ Thiểu Thiểu nhận được ngày càng ít, cuối cùng sẽ buồn bực biến thành bi3n thái.”Tiền Thiểu Thiểu mặt co giật, nói những lời này mà còn bảo không coi mình là trẻ con: “ Thần đã chính thức làm quan rồi, lại còn đi tới cực đỉnh, có gì mà bất mãn.”Hàn Lăng Sơn hiểu ý Vân Chiêu, cười hăng hắc: “ Ta nhớ rồi, hôm nay khi bệ hạ xuất môn, ngươi đáng lẽ phải đi cùng bọn ta, vì sao nhất định đợi ở ngoài đường đi cùng mọi người?”Tiền Thiểu Thiểu trừng mắt: “ Vân thị ngoại thích quá nhiều, ta phải làm gương.”Vân Chiêu lắc đầu: “ Không cần làm thế, mấy năm qua ngươi bị áp lực rồi, giờ trẫm nói với ngươi, không cần.
Cứ lấy ra năng lực lớn nhất, bản lĩnh lớn nhất của ngươi đi, chuyện quan trọng nhất là chúng ta biến thế giới này thành như chúng ta mong muốn, còn thứ khác không đáng luận tới.”.