Minh Thiên Hạ

Chương 790: 790: Đối Luận 1





Gió tuyết thổi vù vù, xa xa là đám đông náo nhiệt, nhưng khu vực quanh đại thư phòng không có một bóng người, không phải do những Hắc y nhân mặc giáp đen nghiêm trang kia trong tuyết.Họ biết, hoàng đế đang quốc sự, không ai làm phiền.Những người khác nghe Trương Quốc Trụ nói muốn giết Sùng Trinh đều im lặng hoặc gật đầu, hiển nhiên là tán đồng lời này, chắp tay với Trương Quốc Trụ một cái tản đi, không ai còn dị nghị chuyện hắn làm quốc tướng nữa, tên này thực sự dám làm chuyện họ ngần ngại.Vân Chiêu thoáng chút bi thương lắc đầu, y biết năm nay cũng là năm cuối của Sùng Trinh rồi: “ Hẳn không phiền chúng ta ra tay đâu.”Trương Quốc Trụ nghiêm túc nói: “ Bệ hạ, Lý Hồng Cơ không đáng tin, mà Sùng Trinh sống sẽ gây ra rất nhiều phiền hà cho chúng ta, cho thiên hạ.”Vân Chiêu phất tay thái độ cương quyết:” Loại chuyện này ngươi không cần để y, Hàn Lăng Sơn lo liệu là được rồi, hắn quen tay hơn ngươi.”“ Thần không lo Hàn Lăng Sơn, thần lo tâm thái của bệ hạ với Sùng Trinh mà thôi.”“ Ta sẽ chỉ nhìn.”Trương Quốc Trụ nở nụ cười hiếm hoi:” Nếu đã vậy thì thần bắt đầu xây dựng quốc tướng phủ, tất cả nhân viên phi quân sự đều có thể điều động phải không ạ?”Vân Chiêu khẽ gật đầu: “ Tất nhiên rồi.”Trương Quốc Trụ nói một câu "thần đi làm việc đây", sau đó không trì hoãn chút nào, đội tuyết sải bước đi xa, nhìn bóng dáng khỏe khoắn của hắn, Vân Chiêu thấy yên tâm, con gia súc này khỏe lắm tha hồ dùng.Xoay người sang thì Hàn Lăng Sơn đứng dựa vào gốc cây hồng đợi y.“ Nếu như thần muốn chức quốc tướng thì bệ hạ có cho không?”“ Nếu ngươi chủ động xung phong, ta sẽ chấp nhận, vì một khi ngươi muốn làm việc gì thì sẽ luôn làm tốt hơn người khác.”Hàn Lăng Sơn thỏa mãn với câu trả lời này: “ Vị trí đó không thích hợp với thần rồi, thần là trường mâu, không phải là tấm thuẫn, điểm này thần biết.”Vân Chiêu cười: “ Rốt cuộc tại ngươi không bỏ sự tự phụ của mình xuống được.”Hàn Lăng Sơn đánh trống lảng: “ Chuyện Sùng Trinh, thần muốn hỏi bệ hạ lần cuối, có giết hay không?”Vân Chiêu thở dài: “ Ta thấy Sừng Trinh đã cùng đường rồi, tự tận là lựa chọn cuối cùng của hắn.”“ Được, tới lúc đó mà hắn sợ chết không làm được, thần sẽ treo hắn lên thừng, như thế sau này hậu nhân nói về hắn sẽ dễ nghe hơn.

“ Hàn Lăng Sơn chắp tay một cái: “ Kết thúc đại hội thần sẽ đi ngay, thần rất muốn nhìn thấy thời khắc cuối cùng của Đại Minh, thần đợi ngày này lâu lắm rồi.”“ Kỳ thực ta rất muốn đi, trò chuyện với Sùng Trinh một lần, mặt đối mặt.” Đây có lẽ là tiếc nuối duy nhất của Vân Chiêu khi tới thời đại này:Hàn Lăng Sơn phủ quyết:” Bệ hạ không đi được, Sùng Trinh cũng không có lòng dạ rộng lớn tới có thể tâm bình khí hòa ngồi thảo luận với bệ hạ đâu, dù có cũng chẳng thể đưa ra kiến nghị gì hay.


Hắn ngay từ đầu đã là kẻ hồ đồ, chẳng bằng để hắn chìm đắm trong bi tình của mình mà về thiên quốc.”Vân Chiêu thực sự không muốn cùng hắn bàn chuyện mưu sát Sùng Trinh, chuyển chủ đề: “ Lần phân phối quyền lực này ngươi thấy thế nào?”“ Hai mươi ba huynh đệ có thể về đây không thiếu một ai là thần hài lòng nhất rồi.” Hàn Lăng Sơn cáo từ, là người cuối cùng rời đi:Lúc này Vân Dương, Cao Kiệt, Vân Phúc ngồi ở tiền sảnh đại trạch viện tán gẫu, có thể nhìn ra chỉ có Vân Phúc là thực sự thản nhiên, vẫn cứ lẹp bẹp hút tẩu thuốc, ngắm nhìn tuyết rơi giống bao nhiêu năm qua.Thấy Vân Chiêu trở về, Vân Dương đã hỏi ngay: “ Ta làm binh bộ thương thư chứ?”Vân Chiêu bực mình gật đầu, y không có lựa chọn khác, vị trí này y chỉ giao cho người Vân thị.Vân Dương mừng rỡ reo lớn, lại chỉ Cao Kiệt: “ Hắn thì sao?”“ Phó thủ của ngươi.”“ Phúc bá thì sao?”“ Quân đoàn trưởng, không có gì thay đổi.”Vân Phúc híp mắt cười nói với Vân Dương:” Coi như lớn rồi, biết nghĩ tới nhà rồi, có người thay thế rồi, ta nên hưởng phúc thôi.”Vân Chiêu cười: “ Gắng gượng vài năm nữa đi.”Xong chuyện rồi bốn người đều nhìn Vân Chương, Vân Hiển đang cùng Hạ Hoàn Thuần đắp tuyết ở ngoài sân.Hạ Hoàn Thuần cảm thụ được có người nhìn mình, nhe răng cười, chôn Vân Chương vào tuyết, không ngờ bị Vân Hiển tức giận ném tuyết vào mặt.Hạ Hoàn Thuần cười ha hả chạy mất, Vân Hiển nắm chân ca ca kéo ra.Vân Chương toàn thân đầy tuyết chẳng những không giận mà còn cười toe toét, bảo Vân Hiển chôn mình lần nữa.Vân Dương không biết nghĩ tới cái gì lo lắng:” Không hay.”“ Có sao đâu.” Vân Chiêu không thèm để ý tới hắn, chắp tay sau lưng thong thả về hậu trạch:“ Đã phân chia tang vật xong rồi sao? “ Tiền Đa Đa cười hì hì xán đến:Vân Chiêu đẩy gương mặt xinh đẹp rạng rỡ của Tiền Đa Đa ra: “ Sau này nàng đừng có chuyện gì cũng nói cho đệ đệ của nàng được không?”“ Thiếp làm thế để họ thấy chúng ta là người một nhà.”“ Kệ nàng đấy, nếu đệ đệ nàng bị coi là ngoại thích, người ta xa lánh, nàng đừng trách ta.”Tiền Đa Đa nghiêm mặt nói: “ Cái gì mà xa lánh chứ, Thiểu Thiểu vốn là ngoại thích, qua lại với đám người đó mới là không hay ấy, sách chàng từng đọc thì thiếp đều đọc, sách chàng chưa đọc thì thiếp cũng đọc không ít.


Làm một ngoại thích cô độc với Thiểu Thiểu mới là tốt nhất.”…..

….Cũng trong đêm mưa tuyết đó ở Vọng Nguyệt đài trên đỉnh Ngọc Sơn.Tiền Khiêm Ích hai tay cho vào ống tay áo, nhìn tuyết trắng đầy trời trầm mặc rất lâu.Từ Nguyên Thọ tay cầm ấm trà, đang thêm nước vào chén.Cột nước bốc hơi từ trên cao rót đúng chén trà, lập tức có làn hơi trắng bốc lên, thoáng cái biến mất.Từ Nguyên Thọ không uống nước trà đầu, ông chỉ làm ấm chén trà, đổ nước đi, lại tiếp tục cho thêm nước sôi, đợi chốc lát rót đầy hai chén trà.Nâng chén trà lên mũi hít khẽ, hài lòng nói với Tiền Khiêm Ích:” Ngu Sơn tiên sinh, còn không mau tới nếm thử thứ trà hiếm có này đi.”Tiền Khiêm Ích từ ngoài đình đi vào, cũng không giũ tuyết trên người, cầm chén trà lên ngửi, là một người biết hưởng thụ cuộc sống, ông ta nhận ra ngay:” Hoa lan, hiếm có thật đấy.”“ Không biết trà nông làm ra thế nào, tóm lại là ta rất thích, hộ trà nông đó dựa vào tài nghệ này mà làm giàu ở thành Lam Điền đấy.”“ Vân Chiêu có biết không?”Từ Nguyên Thọ thọ cau mày:” Vì sao bệ hạ lại phải biết chuyện này?”Tiền Khiêm Ích nhạt giọng nói:” Thành Ngọc Sơn chẳng phải đều là của nhà y sao?”“ Thành Ngọc Sơn là hoàng thành, bách tính Lam Điền cho phép Vân thị mãi mãi cự ngụ ở đó, quản lý nơi đó, nhưng không có nghĩa là mọi cành cây ngọn cỏ đều là của Vân thị.”“ Thánh nhân mà chết, đạo tặc trỗi dậy.”“ Chỉ tin sách chẳng thà không đọc sách, năm xưa Trang Tử cho rằng cái gọi là hiếu, nhân, nghĩa, trung, tín, trinh, liêm đều là thứ hỏng đạo làm người, vì thứ mà rêu rao ra, ai ai nghe theo mà sống, đâu ra đại đạo, sao tu thành thánh nhân.


Nhưng ông xem Đại Minh này, nếu không ai ngăn cơn sóng dữ, không biết sinh ra bao kẻ xưng vương, bách tính không biết trải qua bao khổ nạn.

Nên Ngu Sơn tiên sinh sai rồi.”Tiền Khiêm Ích xua tay liên tục:” Không thể nói thế, thiên tử có sai thì người có chí phải chỉ ra cái sai của quân vương, không thể cầm đao chém đầu thiên tử.


Nếu là như thế lễ pháp thiên hạ còn đâu, ai ai cũng muốn chém đầu thiên tử, đâu ra thiên hạ bình an.”Từ Nguyên Thọ nhìn gương mặt có chút quá khích của Tiền Khiêm Ích nói: “ Nhầm rồi, Đại Minh thiên tử trừ quá đa nghi, đoản trí ra thì không có gì sai, thậm chí có thể nói là hoàng đế tốt, một lòng lo cho giang sơn, sai là ở sĩ đại phu.”Tiền Khiêm Ích cười khẩy: “ Thế sao?”Từ Nguyên Thọ chỉ mặt Tiền Khiêm Ích: “ Đông Lâm đảng tranh mới là cái nguồn cơn họa quốc, quan viên tham lam vô độ là nguyên nhân quốc thể sụp đổ, sĩ nhân vô sỉ khiến hoàng đế Đại Minh sầu não suốt ngày.”Tiền Khiêm Ích lạnh lùng nói:” Bao năm qua Đông Lâm ta dốc tâm huyết vì nước mà bị chặt đầu biếm quan lưu đày vô số, Từ tiên sinh phỉ nhổ nhân sĩ Đông Lâm là vì cái gì?”.