Hàn Lăng Sơn nãy giờ vẫn ở trong thư phòng, nghe hết đầu đuôi câu chuyện, song không nói gì cả, đợi Dương Hùng đi rồi mới thắc mắc với Vân Chiêu: “ Huyện tôn, sao không nói với Dương Hùng là do đám sĩ tử đông nam làm?”Bùi Trọng nhắc nhỏ: “ Là bệ hạ.”Hàn Lăng Sơn vội sửa sai:” Đúng, đúng, ta chưa quen lắm ….
Bệ hạ, sao không nói với Dương Hùng là do đám sĩ tử đông nam làm?”Vân Chiêu ngồi xuống bàn làm việc: “ Dương Hùng là nhà dòng dõi đọc sách, hắn và sĩ tử đông nam có giao tình rất sâu, chuyện khó xử này không cần giao cho hắn, sắp tới ngày vui, mỗi người sống thoải mái một chút gì hơn.”“ Bọn chúng định tạo ra cục diện bảy hai lộ phản binh, ba sáu đường tặc khấu để người ta cảm giác thiên hạ hỗn loạn đây mà, trò hề, thế mà chúng cũng nghĩ ra được.
Xem ra Hầu Phương Vực chỉ có chút bản lĩnh này thôi, giết cho rồi.” Hàn Lăng Sơn làm động tác chặt đầu:“ Hầu Phương Vực nay ở đông nam chẳng hề dễ sống, gia thế của hắn thua xa Trần Trinh Tuệ, Phương Dĩ Trí, bị hai kẻ này công kích tới mức thân bại danh liệt rồi.
Nay hắn mạo hiểm tính mạng làm hỏng thanh danh của ta là để gây dựng lại thanh danh trong giới sĩ nhân đông nam.” Vân Chiêu tặc lưỡi: “Ta chỉ lấy làm lạ là Nguyễn Đại Việt, Mã Sĩ Anh cũng là loại có tầm nhìn xa trông rộng, sao lại can dự vào loại việc này.”Bùi Trọng chắp tay nói: “ Theo thần đoán đây là thủ đoạn của sĩ nhân Đại Minh, bọn họ lo đột nhiên tới quy thuận sẽ không được chúng ta trọng dụng, cho nên trước tiên muốn thể hiện giá trị tồn tại của mình.”“ Đợi chúng ta coi họ thành đối thủ ở tầng cấp nào đó mới tới, sau đó dựa vào mức độ coi trọng trước đó với họ để đòi đãi ngộ tương đương.”“ Nói đúng lắm, đám học sinh thư viện khóa sau vậy mà có một đứa thông minh.” Hàn Lăng Sơn vỗ tay khen ngợi: “ Thần dám đánh cược, chỉ cần bệ hạ lộ ra ý muốn chiêu lãm, chúng sẽ lập tức giúp bệ hạ xử lý chuyện thối tha này, còn Hầu Phương Vực nhất định là kết cục thê thảm vô cùng.”Vân Chiêu cười nhạt: “ Nếu chúng thực sự có ý như thế thì chúng thất vọng rồi, loại người đó ta sẽ không bao giờ dùng, chỉ có diệt mà thôi.
Kệ chúng, Vân Chiêu ta xuất thân thế gia đạo phỉ, trong miệng người ta lại là ma vương giết người như ngóe, còn có hậu cung hàng ngàn, tham hoa háo sắc, thanh danh ta làm sao có thể tệ hơn được.”Một bí thư đi vào đưa văn thư cho Bùi Trọng, Bùi Trọng mở ra xem báo lên: “ Bệ hạ, Chu Thuấn Thủy tiên sinh của Chiết Giang đã tới Trường An, bệ hạ có cho phép ông ta vào thành Ngọc Sơn không?”“ Chu Thuấn Thủy à?” Vân Chiêu thấy cái tên này quen quen, nhớ một lúc thì ra, người này về sau kháng Thanh thất bại, không muốn làm việc cho người Mãn Châu, cuối cùng trốn sang nước Oa có được thành tựu không tệ, coi như là bậc chí sĩ khí tiết trong nho sinh Đại Minh:” Vậy thì mời ông ấy tới thư viện Ngọc Sơn, khi đại hội diễn ra có thể dự thính.”Hàn Lăng Sơn năm xưa ngao du thiên hạ, biết tiếng Chu Thuấn Thủy, người này là bậc chân nho ít ỏi của Đại Minh, nay tới huyện Lam Điền, dù chỉ là tò mò thôi cũng thật đáng mừng, tranh thủ nói:” Bệ hạ, nếu cho phép Thuấn Thủy tiên sinh dự thính, vậy cũng nên cho Tiền Khiêm Ích đãi ngộ tương tự?”“ Đạo đức nhân phẩm người đó thế nào?”“ Xưa nay thanh liêm, hào quang văn chương vạn trượng, là người đứng đầu sĩ tử Đông Nam, lần này tới Lam Điền ta cũng là quang minh chính đại, có dâng tấu lên Sừng Trinh, nói muốn xem hư thực của Lam Điền, xem khí độ lòng dạ của bệ hạ, có tướng làm nhân chủ hay không?”Vân Chiêu khe khẽ ngâm:- Bình sinh bàn tiết nghĩaLại đi hầu hai vươngTiến thối đều chẳng biếtVăn đâu ra hào quang.Hàn Lăng Sơn ngạc nhiên vô cùng:” Người ta không định theo chúng ta, chỉ là tới giúp Sùng Trinh thăm dò, thần cho rằng nên để người này tới, xem khí phách Lam Điền ta.”Vân Chiêu hỏi:” Ngươi hẳn là thích Lưu Hầu Luận lắm chứ gì?”“ Vâng, ông ấy 15 tuổi viết Lưu Huần Luận thần kỳ lớn gan, khí thế tung hoành thiên hạ, là tác phẩm hiếm có.
Thần còn đọc Sơ học tập, Hữu học tập của ông ấy, cũng là nó có sách mách có chứng.
Hoàng Tông Hi nói văn chương của ông ấy có thể đứng đầu văn đàn 50 năm, Cố Viêm Vũ bái ông ấy làm tiên sinh, cũng nói ông ấy là văn tông một thời.
“ Hàn Lăng Sơn nghe ra Vân Chiêu không hề thích người này: “ Không chỉ thần, trong khoa mục tu dưỡng của thư viện, văn chương của hắn cũng là trọng điểm.”Vân Chiêu trầm mặc, nếu không biết "quá khứ" câu chuyện "nước quá lạnh" của người này thì Vân Chiêu nhất định ra cực kỳ hoan nghênh, kể cả đích thân ra nghênh đón cũng không ngại.Làm y không thể nói gì hơn là vì hiện giờ là lúc Tiền Khiêm Ích hào quang muôn trượng, y chẳng thể đem việc người ta chưa làm ra phê phán.Vân Chiêu đôi lúc bực lắm, chuyện xảy ra trong tương lai đôi khi giúp ích y rất nhiều, nhưng y biết quà nhiều chuyện cũng đôi lúc làm y mâu thuẫn.Ví như Hồng Thừa Trù, nếu Vân Chiêu không biết quá khứ của ông ta, nhất định sẽ trọng dụng, đáng tiếc vì y biết cho nên kiếp này Hồng Thừa Trù chắc chắn vô duyên với vị trí quốc tướng.Phải biết rằng, trong chính thể mà Vân Chiêu thi hành, quốc tướng có vị trí siêu nhiên, vị trí hoàng đế của y, người ta chọn một lần là phải chấp nhận cả đời, chỉ có đợi Vân Chiêu chết rồi, họ mới có thể chọn hoàng đế khác.Còn chức vị quốc tướng, Vân Chiêu chuẩn bị thực sự đi theo con đường tuyển cử toàn quốc.5 năm tuyển chọn một lần, tối đa làm hai khóa, bất kể thế nào cũng phải thay.Vì thế quyền bính của quốc tướng vô cùng lớn, quốc vụ thông thường dựa vào quốc tướng thực thi, nói cách khác, trừ quân quyền, lập pháp, thẩm phán ra thì các quyền khác cơ bản đều thuộc về quốc tướng.Quốc tướng cần đại hội quốc dân lựa chọn, Vân Chiêu bổ nhiệm, một khi trải qua hai quy trình này, nếu không mắc trọng tội phản quốc sẽ không bị thay đổi, bình an hết nhiệm kỳ năm năm.Chuyện này Vân Chiêu đã cân nhắc rất lâu, hoàng đế sở dĩ bị lên án, nguyên nhân lớn nhất là nắm hết quyền lớn trong tay.Nếu chuyện gì cũng do hoàng đế định đoạt, vậy mọi chuyện quan phủ phạm vào đều là lỗi của hoàng đế, giống như Sùng Trinh bây giờ, tội lỗi toàn thiên hạ do một mình hắn gánh.Chẳng những bách tính nghĩ thế mà ngay cả quan viên cũng nghĩ thế.Làm hoàng đế tới cái mức đó thực sự quá đáng thương.Vân Chiêu không định làm thế, khó lắm mới leo lên được vị trí hoàng đế, lại còn trẻ thế này, nếu toàn bộ tinh lực đem đi phê duyệt văn thư thì quá thê thảm.Quốc tướng chính là cái chức để làm việc, dù có sai cũng là chuyện của quốc tướng, mọi người chịu đựng hắn năm năm, sau đó thay người tốt hơn.Còn hoàng đế như y sẽ trở thành hi vọng cuối cùng của bách tính, ngăn cản chuyện không hay quốc tướng làm, chuyện hay thế tội gì không làm?Hàn Lăng Sơn thấy Vân Chiêu chìm vào trầm tư cũng không lạ, Vân Chiêu là thế, đôi khi đang nói chuyện lại ngây ra theo đuổi ý nghĩ riêng, ai ở gần y cũng biết.Chỉ là hắn không ngờ được lúc này Vân Chiêu đang tính xem trong đám trọng thần Lam Điền, lấy tên nào ra dùng như gia súc tốt nhất.Cũng không biết qua bao lâu, Bùi Trọng thay nước tới ba lần Vân Chiêu mới từ trong trầm tư tỉnh lại, thấy Hán Lăng Sơn vẫn ở đó thì bất mãn: “ Không đi làm việc, ở đó làm gì?”Hàn Lăng Sơn cười khổ: “ Vừa rồi thần nói chuyện Tiền Khiêm Ích với bệ hạ, bệ hạ chưa trả lời.”Vân Chiêu đang bận chọn gia súc không thèm để ý chuyện này nữa rồi: “ Người ta được thiên hạ kỳ vọng, tất nhiên lấy lễ tiết mời vào, ta thì khỏi gặp, tránh Sùng Trình nghĩ ta muốn lôi kéo Tiền Khiêm Ích, mấy người làm hoàng đế bây giờ hẹp hòi lắm.”.