Vân Dương về, Vân Chiêu chỉ muốn chửi hoặc là đánh hắn, cướp khoai lang của hắn rồi đuổi đi.Cao Kiệt, Lý Định Quốc về, Vân Chiêu nhất định nghênh đón long trọng, uống thật say.Giải Trại, Chu Tước, Thanh Long về, Vân Chiêu nhất định bày tiệc lớn, triệu tập quan viên trọng yếu của Lam Điền ra đón.Vân Phúc, Vân Hổ, Vân Báo, Vân Tiêu, Vân Giao về, Vân Nương sẽ cùng Phùng Anh, Tiền Đa Đa bày tiệc chiêu đãi ở nội trạch, còn Vân Chiêu có xuất hiện hay không thì không quan trọng.Hàn Lăng Sơn trở về, Vân Chiêu ngồi dưới gốc cây hồng gật đầu với hắn một cái, thế là hắn hài lòng về túc xá thư viện ngủ.Bây giờ Hàn Tú Phân về, Vân Chiêu đợi nàng ở sân bắn cung.Sau đó Lôi Áo Ny kinh khủng nhìn Hàn Tú Phân đi tới vị trí bia bắn, không chỉ thế còn khinh miệt ngoắc ngoắc ngón tay với người tuấn tú như ma vương từ địa ngục chui lên.Mũi tên bay vèo tới phía Hàn Tú Phân, Lôi Áo Ny sợ hãi bịt chặt miệng, nàng lo tên ma vương kia giết xong Hàn Tú Phân sẽ giết cả nàng.Khoảng cách 50 bước.Cho nên Hàn Tú Phân dễ dàng bắt được mũi tên không có đầu, Vân Chiêu bắn liền ba mũi tên, Hàn Tú Phân dùng tay không bắt cả ba.Không bắn chết được Hàn Tú Phân, ma vương anh tuấn đó có vẻ không vui, hừ một tiếng ném cung bỏ đi.“ Trời ơi, hắn tha chết cho cô rồi.” Lôi Áo Ny chạy ngay tới ôm lấy Hàn Tú Phân, vì vị đại đương gia tưởng chừng sắp mất đi này mà khóc nức nở:Hàn Tú Phấn ném tên đi: “ Tiễn pháp của y ngày một tệ, mấy năm qua chắc lười lắm rồi.”“ Y muốn giết cô đấy, muốn lấy đầu lâu của cô làm chén rượu.
“ Lôi Áo Ny vẫn hét lên trong cơn hoảng loạn:“ Đừng nói linh tinh, không phải vậy đâu.” Hàn Tú Phân cũng không nói cho Lôi Áo Ný biết vì sao Vân Chiêu dùng cung bắn mình, nàng thấy chẳng có gì phải nói, trên đường đi Châu Âu, nàng làm trái lệnh Vân Chiêu ba lần, bị bắn ba mũi tên còn là nhẹ:Phạm sai lầm phải bị trừng phát, ở thư viện Ngọc Sơn đó là chuyện bình thường, chẳng ai oán trách.Còn về phần trừng phạt ra sao thì Vân Chiêu định đoạt.Vân Chiêu bắn tên chẳng có sức gì cả, Hàn Tú Phân tất nhiên cảm thụ được tình nghĩa ẩn chứa trong mũi tên đó, vậy là đủ.
Tình nghĩa không đổi, vậy thì không có gì thay đổi.Đi vào thư viện Ngọc Sơn, bên cạnh Hàn Tú Phân chỉ còn lại mỗi Lôi Áo Ny, đám thuộc hạ thổ phỉ bị nàng đuổi hết đi hết trước khi vào thành Ngọc Sơn rồi.Quét mắt qua đám gà nhép yếu ớt thư viện, Hàn Tú Phân rất không hài lòng, nàng sải bước đi qua phòng học cao lớn, thi thoảng có một hai người tình cờ nhìn thấy đang nói cười liền chết đứng tại chỗ, hoặc run sợ lẩm bẩm "Hàn ma vương" về rồi.
Hàn Tú Phân hừ mũi không thèm để ý đi thẳng tới khu túc xá nữ sinh ở phía sau.Những lão tiên sinh ở thư viện thấy Hàn Tú Phân đều dừng chân, tiếp nhận lễ bái, còn tốt nghiệp sinh ở lại thư viện làm tiên sinh thì phải khom lưng thi lễ, gọi một tiếng "đại tướng quân".Đám học tử trẻ trong thư viện đều hoang mang nhìn nữ tử hùng tráng như núi đó, không hiểu sao nàng lại được kính trong như vậy.Đến tận khi có người la lên thất thanh "Phân Mặt To", học sinh thư viện mới choàng tỉnh, tranh nhau kéo tới nhân vật truyền kỳ của thư viện, thì ra đây là Hàn ma vương trong truyền thuyết, người từng đánh cho nam sinh ba khóa đầu té đái vãi phân, không ai chống nổi.Lôi Áo Ny rụt rè nhìn đám học sinh chen lấn xung quanh, cẩn thận cười nịnh, nấp sau lưng Hàn Tú Phân, thân thể nặng nề của Hàn Tú Phân đi trong đám đông như dùi công thành, chen ra một khe hở xông ra ngoài tiến về phía kẻ dám gọi ngoại hiệu của nàng.Một thanh y nam tử mặt mày âm u đứng chặn đường Hàn Tú Phân, hai cánh tay đan vào nhau đỡ một đấm nặng như búa bổ của Hàn Tú Phân, sau đó mượn đà xoay người quét chân qua, đánh về phía cổ Hàn Tú Phân như roi quất.Hán Tú Phân tay phải chắn ở cổ, đỡ cú đá kia, tay trái biến thành đao chém xuống như chớp, nam tử kia lùi lại phía sau, nàng cười gằn: “ Mấy năm qua ngươi tiếng tăm lắm, tưởng bản lĩnh thế nào, rốt cuộc thấy tỷ tỷ cũng chỉ biết né tránh thôi à?”Hàn Lăng Sơn hai tay đỡ một đấm toàn lực của Hàn Tú Phân muốn tê đi, bề ngoài không chịu tỏ ra yếu thế: “ Không tệ, ở ngoài biển ăn cá nhiều mà sức lực không giảm tí nào.”“ Dù có giảm thì ngươi mãi mãi chỉ là lão nhị mà thôi.”“ Ta có lão nhị, thứ cô mãi mãi không có.”Đánh nhau, hai người đã đánh qua vô số lần rồi, thử sức một lần là biết đánh nữa cũng không có kết quả, cho nên hết sức tự nhiên từ tổn thương vật lý chuyển sang đả kích tinh thần đối phương.Rất rõ ràng hai người này tuy chỉ giao thủ hai ba chiêu, Hàn Tú Phân sức lực lớn hơn, nhưng nhanh nhẹn không bằng, kết quả là ngang ngửa.Đó là kết quả mà Lôi Áo Ny nhìn ra.Đang lúc nàng bị đám đông chen qua đẩy lại không biết làm sao, một man tử có giọng nói Ba Phạt Lợi Á dễ nghe nói bên tai nàng:” Đừng lo, bọn họ là bằng hữu cũ, lâu ngày không gặp, đó là cách chào hỏi của họ thôi.”Lôi Án Ny xoay người sang, trái tim tức thì đập loạn xạ, cho dù đó là một nam tử phương đông, nàng vẫn thấy người này quá đẹp trai, nhất là đôi mắt biết nói kia nhìn nàng đầy ấm áp, khiến toàn thân nàng bủn rủn, quên cả trả lời ...“ Nàng là Lôi Áo Ny phải không? Ta sớm nghe trong hải quân Lam Điền xuất hiện một đóa hoa hồng Ba Phạt Lợi Á ( Bavaria).
Lần đầu tiên được gặp, thật danh bất hư truyền ...”Lôi Áo Ny hết sức tự nhiên đưa tay cho nam tử đẹp đẽ đó, tay của hắn rất ấm, mịn và khô, hai bàn tay nắm lấy nhau rất vừa vặn, cứ thế cùng nhau rời khỏi chiến trường hỗn loạn.“ Tiền Thiểu Thiểu, ngươi muốn làm gì? “ Hàn Tú Phân phẫn nộ quát lên, cái chân tráng kiện quét về phía Tiền Thiểu Thiểu như gió lốc, Tiền Thiểu Thiểu phải buông bàn tay nhỏ của Lôi Áo Ny ra, hai tay ấn lên chân Hàn Tú Phân, thuận thế bay ra xa.“ Ta chỉ muốn dẫn Lôi Áo Ny đi tham quan thư viện.
“ Tiền Thiểu Thiểu cẩn thận giữ khoảng cách với Hàn Tú Phân, hắn quá hiểu nếu tới quá gần, bị nữ nhân này quấn lấy, kết cục duy nhất là kiệt sức sau đó bị bạo hành thê thảm:Đúng, hắn trải qua chuyện đó rồi.“ Ngươi tránh xa Lôi Áo Ny ra.
“ Hàn Tú Phân cẩn thận che Lôi Áo Ny ở phía sau, như sư tử mẹ bảo vệ sư tử con, dặn Lôi Áo Ny: “ Sau này đừng có ở riêng với tên đó, dung mạo của cô với hắn mà nói vô cùng độc đáo, đợi hắn nếm thử thứ tươi mới xong là chạy ngay.
Hắn có lão bà rồi, đừng nghe lời đường mật của hắn.”Bị Hàn Tú Phân lôi đi, Lôi Áo Ny vẫn quay đầu nhìn mỹ nam tử kia đầy quyến luyến, người đó thực sự quá đẹp trai ....!Giống như vương tử trong câu chuyện vương tử và công chúa mà mẹ nàng từng kể.Phòng của Hàn Tú Phân vẫn bừa bộn như cũ, giống phòng của vu bà, trên trông đầy một đống bình bình hũ hũ, chai chai lọ lọ.Vô cùng lộn xộn, hết sức sạch sẽ.Trong phòng có một cái giường lớn và một cái giường nhỏ, Hàn Tú Phân chẳng chút hình tượng ngã người xuống giường lớn, vùi đầu vào trong gối hít sâu một hơi:” Lão tử rốt cuộc cũng về rồi.”“ Ta phải ngủ giường nhỏ à?” Lôi Áo Ny nhìn cái giường nhỏ với ánh mắt chê bai:“ Cô thì biết gì chứ, muốn ở phòng tốt thì Trường An chẳng thiếu, muốn xa hoa thế nào cũng có, muốn ở đây thì chỉ có thế này thôi.
Chẳng những chúng ta phải tự dọn phòng, y phục phải tự giặt ...!Nhưng cô biết bao người trên đời này nguyện vì nó mà liều hết tất thảy để có không?”“ Thôi, không nói nữa, chúng ta đi tắm rửa trước, tắm rửa xong tới nhà ăn ăn cơm, ăn cơm xong tôi dẫn cô đi thăm tỷ muội ngày xưa.
Yên tâm, cô sẽ thích nơi này.
“ Hàn Tú Phân đem khăn mặt, xà phòng, chậu gỗ ném cho Lôi Áo Ny, lấy y phục để thay tới nhà tắm:.