Mức độ thảm liệt trên chiến trường làm Lôi Áo Ny khiếp sợ, nàng chưa bao giờ chứng kiến cuộc chiến quy mô lớn như vậy.
Sau khi dừng ngựa quan sát, nàng lại bị cuộc chiến quyết liệt thu hút, quên cả cơn đau ở mông với đùi.
“ Đại đương gia, lãnh địa của vương có người tạo phản sao? Bên nào mới là người của chúng ta? “ Năng lực thích ứng của Lôi Áo Ny hết sức cường hãn, mới đó thôi còn tái mặt, vậy mà giờ đã chuyển sang phấn khích rồi, thậm chí còn có chút hâm hở muốn xông vào giúp người nhà:Hàn Tú Phân lắc đầu :” Đều không phải, chúng là thế lực khác, huyện tôn hi vọng thông qua chiến tranh giải quyết hết mâu thuẫn trong một lần, sau đó thiên hạ mới thái bình.
”Lôi Áo Ny không hiểu cho lắm :” Lý luận thật kỳ quái.
”Hàn Tú Phân nhìn hai quân chém giết tưng bừng cũng lười phân biệt bên nào đánh nhau với bên nào, thở dài: “ Mảnh đất này quá cổ xưa, quá rộng lớn, không cách nào quản lý một cách tỉ mỉ, mới đầu lập quốc chỉ còn cách chấm phá để cai trị thôi, thôi đi nào, đừng làm phiền người ta nữa.
”Có lẽ thám báo phát hiện ra đoàn người Hàn Tú Phân mặc giáp kiểu Lam Điền, hai bên không hẹn mà cùng ngừng giao chiến, nhìn đội ngũ cách đó một dặm với ánh mắt đầy cảnh giác.
Đợi đám Hàn Tú Phân rời chiến trường, thám báo xác định đúng là chỉ đi ngang qua, thế là cuộc chiến lại tiếp tục lao vào chém giết nhau tưng bừng.
Rời khỏi Giang Tây, Đại Hồ đầy hỗn loạn khói lửa và hoang tàn, hiện ra trước mắt Lôi Áo Ny là một thế giới hoàn toàn khác, không có chiến tranh, không có bức hại, không có bách tính thấy đội ngũ đông người là vội vàng trốn tránh nữa.
“ Nơi này đẹp quá!”Sau khi tiến vào thành Nhạc Dương phồn hoa, buồm trắng dày đặc ngoài bến, Lôi Áo Ny rốt cuộc được lần nữa hưởng thụ cuộc sống quý tộc của mình, bằng vào số tài phú các nàng mang theo tất nhiên tới đâu cũng sử dụng những thứ đỉnh cấp nhất.
Hàn Tú Phân hết sức nóng lòng quay về Lam Điền, càng về gần nhà, lòng nàng càng thêm cồn cáo, vốn không định nghỉ ngơi, chỉ là nghĩ tới cái mông đáng thương của Lôi Áo Ny mới mở lòng từ bi ở lại Nhạc Dương, nếu như dựa theo ý muốn của nàng thì chẳng muốn ở đây dù chỉ một khắc.
Mặc dù nha đầu đó thường xuyên bị hết thứ nọ đến thứ kia thu hút quên cả thương tích, nhưng Hàn Tú Phân vẫn nhớ, thứ đó đâu phải quên đi thì nó biến mất.
Động Đình Hồ khói sóng mênh mông, Hàn Tú Phân ngồi thuyền lớn rời Nhạc Dương để Lôi Áo Ny được nghỉ thêm vài ngày.
Lên tới thuyền, Lôi Áo Ny lập tức sống lại, tinh thần gấp bội, mỗi khi có cái thuyền nhỏ đi ngang qua là hỏi người ta bán cái gì, kể cả không phải người ta đi buôn bán, cứ nhìn trúng là nàng mua bằng được, chất cả đống thứ kỳ quái trên thuyền, nhiều nhất là các loại đồ ăn.
Gió ở trên Động Đình Hồ rất lớn, có điều so với sóng gió trên biển thì chẳng hề có chút uy hiếp nào.
Thuyền từ Động Đình Hồ tiến vào Trường Giang, sau đó từ Vũ Xương đi tới Hán Thủy, sau đó ngược dòng tới Tương Dương, Lôi Áo Ny lại lần nữa thống khổ đối diện với chiến mã.
Trên đường về Hàn Tú Phân tình cờ gặp Lôi Hằng cũng trên đường về Lam Điền.
Hán tử chất phác nhiều năm trước đã biến thành đại tướng quân uy phong lẫm liệt rồi, gặp nhau giữa đường, tất nhiên sinh ra cảm khái.
Chỉ là Lôi Hằng không cho Hàn Tú Phân xoa đầu hắn nữa, cho dù Hàn Tú Phân thề thốt đó là thói quen chứ không cố ý, Lôi Hằng vẫn không tha thứ cho nàng.
Bởi vì vừa rồi gặp nhau, Hàn Tú Phân liền đặt tay lên đầu hắn, còn hắn không ngờ lại theo bản năng hơi cúi đầu xuống cho nàng xoa, thái độ vô cùng thuần phục.
Đây là đại sỉ nhục.
“ Mấy năm qua ta mạnh lên rất nhiều, tỷ không đánh được ta nữa đâu.
” Lôi Hằng nghiến răng:Hàn Tú Phân cười lớn:” Năm xưa nếu không phải do tỷ giúp ngươi đánh đuổi tên sắc quỷ Tiền Thiểu Thiểu, lão bà của ngươi làm gì giữ được tấm thân hoàn bích mà gả cho ngươi? Tới đây, cho tỷ tỷ thân thiết một chút nào.
”Lôi Hằng phẫn nộ: “ Đó là do Oánh Oánh biết giữ mình.
”Hàn Tú Phân nói đầy ẩn ý: “ Cứ tự lừa bản thân như thế đi.
”Vì vậy Lôi Hằng không chịu đi cùng đường với Hàn Tú Phân nữa, quá tổn thương tự tôn, tới nửa đêm hắn lén lút rời khỏi dịch trạm, đợi Hàn Tú Phân phát hiện ra thì Lôi Hằng đã đi một canh giờ rồi.
“ Hắn cũng là một vị bá tước à?”Hàn Tú Phân đùng đùng nổi giận, hành vi lén lút đó thật đáng khinh:” Hắn không xứng.
”Đối diện với Lôi Áo Ny đầu óc chỉ toàn phong tước quý tộc, Hàn Tú Phân không cách nào giải thích cho nàng hiểu hệ thống quan viên Lam Điền.
Lôi Áo Ny khao khát thành quý tộc, nhưng mà thứ Lam Điền muốn đánh đổ nhất chính là quý tộc.
Lãnh địa Lam Điền không cho phép có tước vị gì nữa, Hàn Tú Phân rất hiểu Vân Chiêu, nếu có thể, y sẽ giết sạch mọi quý tộc trên đời.
Lần này về Lam Điền, Lôi Áo Ny định sẵn là không có được danh hiệu nam tước mà nàng luôn một lòng khao khát, rốt cuộc có được chức quan gì thì phải xem đánh giá của quân vụ ti.
Có điều Vân Chiêu đã đồng ý cho Lôi Áo Ny lập hộ tịch Lam Điền, nói cách khác nàng sẽ được cấp 100 mẫu đất.
Mấy năm qua Lôi Áo Ny đích thực đã giúp đỡ hải quân Lam Điền rất nhiều, thậm chí nói nàng có tác dụng cực kỳ trọng yếu, nàng nhiều lần lợi dụng sự hiểu biết của mình với công ty Đông Ấn Hà Lan, giúp bọn họ có được không ít thắng lợi.
Trên con đường phản bội cha mình, Lôi Áo Ny đã đi rất xa, thậm chí có thể nói là si mê.
Có lẽ huyện tôn nên kiếm một hòn đảo ở Nam Dương sắc phong cho Lôi Áo Ny !.
Ví như nam tước đảo Hỏa Địa chẳng hạn.
Dù sao hòn đảo đó có lưu huỳnh, cần người trú quân, khai thác.
Sau khi vào Quan Trung, hai mắt của Lôi Áo Ny trở nên quá thiếu rồi, nàng thề, nàng đã thấy Trường An trong truyền thuyết rồi, kỳ thực bọn họ mới đi vào Đồng Quan.
“ Thật giàu có, đây là lãnh địa của vương à?”“ Không, đây chỉ là một thành quan bình thường.
”Đừng nói là Lôi Áo Ny giật mình, tới ngay cả Hàn Tú Phân cũng không ngờ Đồng Quan năm xưa chỉ là một tòa binh thành lại phát triển tới quy mô thế này.
Không phải là nói Đồng Quan rộng lớn, mà là nơi này đông đúc kinh người.
Vân Dương bao năm qua ở Đồng Quan chẳng làm gì ngoài việc thu nạp lưu dân nhập quan, nhiều lưu dân vì dịch bệnh không có tư cách vào Quan Trung liền ở lại bên ngoài, kết quả là họ ở lỳ luôn ở đó thành gia lập nghiệp, chẳng đi nữa.
“ Thành trì cao lớn thế này, đại đương gia chắc nó không phải là vương thành chứ? Dù gì cô cũng sáu năm rồi chưa về mà, hẳn là không biết.
”“ Dọc đường cô thấy bao nhiêu thành quan như thế, tới đâu cô cùng nói là vương thành, đừng có vô tri như vậy được không, xem đi, bọn chúng cười cô đấy.
”Khi tường thành sừng sững của Trường An xuất hiện ở chân trời, mặt trời từ sau lưng tường thành bay lên, tòa thành bao phủ trong sương mù đó hiện ra trước mắt với tư thái hùng bá thiên hạ, Lôi Áo Ny không còn sức kêu lên nữa, vì dù là đồ ngốc cũng biết, tới vương thành rồi.
Khi Lôi Áo Ny lấy lòng sùng kính cao nhất chuẩn bị vào tòa thành khổng lồ đó, Hàn Tú Phân lại dẫn nàng đi qua cổng thành lên Bá Kiều.
Thế là Lôi Áo Ny im lặng, lòng tin của nàng bị đả kích vô số lần rồi, không dám khẳng định cái gì nữa.
Nhưng mà vóc dáng Vân Chiêu trong lòng Lôi Áo Ny đã được nâng cao tới vô hạn, giống như một ma vương vậy, vừa rồi đi qua một tòa thành toàn là khói than ô nhiễm, rất có khả năng là sào huyệt của ma vương.
Ngọc Sơn ở ngay trước mắt, vẫn mây mù lượn lờ, vẫn cao xuyên tầng mây, vẫn làm người ta hoài niệm như thế.
Hàn Tú Phân nhảy xuống ngựa, quỳ rạp xuống đất hôn liên tục lên mặt đất cứng như đá, hai hàng lệ nóng trào ra, nàng hướng về Ngọc Sơn hô lớn: “ Ta về rồi.
”.