Rất lâu trước kia có một vị vĩ nhân từng nói, quá trình lập quốc là một học tử từ nhập học cho đến khi lên kinh thi khảo thí, nay đám sĩ tử huyện Lam Điền rốt cuộc cũng tới đêm trước ngày lên kinh rồi, quan viên Lam Điền theo đúng căn dặn của Vân Chiêu, chẳng những không làm khó những người có ý định dự thi, còn tổ chức đội ngũ bảo vệ, có công văn gửi khắp dịch trạm dọc đường, chuẩn bị vô cùng chu đáo.Có điều với Mộc Thiên Đào mà nói, một mình tiến kinh khảo thí là chuyện thật.Mặc dù luận tài đại điển của Đại Minh phải tới năm sau mới bắt đầu, nếu như một người muốn đỗ đạt thì phải lên kinh từ bây giờ.Trước kia học tử Đại Minh từ bốn phương tám hương tới kinh thành tham dự đại thí, nghe có vẻ rầm rộ đấy, nhưng thực tế không phải, Đại Minh lớn như vậy, đâu phải nơi nào cũng có điều kiện cấp tiền cấp xe cho sĩ tử lên kinh, nên nhiều người phải tự túc, không ai thống kế có bao nhiêu học tử chưa tới được kinh thành đã táng mạng.Những học tử này mạo hiểm bị dã thú tha đi, cường đạo chặn giết, mắc phải dịch bệnh, thiên tai đoạt mạng, trải qua muôn vàn gian nan hiểm trả tới kinh thành tham dự một cuộc khảo thí không rõ kết quả.Điều duy nhất an ủi bọn họ là tích tắc vinh điệu được xướng tên ở Đông Hoa môn.Trên con đường lữ hành cô độc, các học tử tá tục miếu cổ, sơn động, nhà hoang, một mình ảo tưởng mộng đẹp một ngày đỗ đạt.Bé thì học, lớn thì hànhTrên giúp vua, dưới ích dânĐạt thanh danh, vinh cha mẹSống rạng danh, chết truyền lại.Đó là mộng tưởng của vô số học tử, cũng là mục đích cuối cùng của họ.Mộc Thiên Đào ngồi khoanh chân trên giường, nhắm mắt dưỡng thần.Trên đầu gối của hắn đặt trường kiếm, đầu giường là trường thương hai thước, giá sách treo một thanh trường cung, một hộp tên.
Mũ chiên treo trên mặc áo, áo chồng gấp chỉnh tể trên giường, ba lô hai quái căng phồng ...!Hắn đã chuẩn bị đầy đủ để tới kinh thành.Sau khi vào học thư viện Ngọc Sơn, Mộc Thiên Đào không có phòng riêng nữa rồi, cho nên năm tên đồng học khác đều như chuột chũi bám vào đầu giường lộ ra cái đầu mắt sáng quắc nhìn Mộc Thiên Đào.Lúc này trời vừa mới sáng.Đợi Mộc Thiên Đào mở mắt ra, đàn chuột chũi đang nhìn hắn đồng loạt rụt đầu vào trong chăn.Mộc Thiên Đào mặc trang phục gọn gàng, đeo bảo kiếm bên hông, khoác lên người áo choàng, đội mũ chiến, đeo ba lô, cầm trường thương, túi tên chuẩn bị lên đường.Khi mở cửa Mộc Thiên Đào mới quay đầu nói một câu: “ Đồng học bảy năm là may mắn của Mộc Thiên Đào.”Một con chuột chũi thò đầu ra: “ Ngày sau gặp mặt sa trường, ngươi chớ nương tay, ta không bằng ngươi, nhưng các bạn của ta rất mạnh, ngươi không phải đối thủ.”“ Không thể đồng hành, thật tiếc nuối.Một con chuột chũi khác trở mình mắng: “ Một công chúa nát thôi mà làm ngươi thần hồn điên đảo, thật không ra gì.”“ Cô công chúa nát đó cần người bảo vệ, không có ta, nàng sẽ chết không đất chôn.”Một con chuột chũi béo múp vén chăn lên: “ Ta biết ngươi thích thanh trường đao của ta đã lâu, ngươi có thể lấy.
“ Rồi chùm chăn ngủ tiếp.Mộc Thiên Đào cởi bảo kiếm bên hông, lấy thanh trường đao cổ trên vách tường đeo vào: “ Bảo kiếm của ta để lại cho ngươi, bao kiếm khảm sáu viên bảo thạch, đủ mua mười thanh trường đao của ngươi, đây là lần cuối ngươi chiếm lợi của ta.”Hai con chuột chũi cuối cùng mặc cả áo để ngủ nhảy xuống giường: “ Bọn ta tiễn ngươi.”“ Không cần, tiễn 30 dặm khiến người ta đau lòng thêm ba mươi dặm, không bằng từ biệt ở đây.”Mộc Thiên Đào lần lượt ôm hai con chuột chũi đó mỗi người một cái thật chặt, kéo cửa, gió lạnh ùa vào, vượt gió lạnh đi ra chính là trời cao biển rộng.Đám chuột chũi không ngủ được nữa, Mộc Thiên Đào dù tính cách lạnh lùng, giữ khoảng cách với người khác, song hắn là người không tệ, biết ứng xử, không gây mất lòng ai.Con người đâu phải cỏ cây mà vô tình, sớm tối bên nhau bảy năm trời, ít nhiều cũng có tình cảm.Nằm mãi không ngủ được, rốt cuộc một con chuột chũi nằm trên giường phá vỡ im lặng, buồn bã nói: “ Hắn không sống quá 20 tuổi được đâu.”Con chuột chũi khác thở dài: “ Hắn thành kẻ địch của chúng ta, nếu sống quá 18 tuổi là ta thua.”“ Chết trong tay chúng ta thì hắn còn được toàn thây, có người chôn cất lập bia, chỉ e chết trong tay hoàng đế Đại Minh thì thảm.”“ Chẳng may hắn sống thì sao?”“ Có lẽ huyện tôn tha cho hắn một mạng, Hạ Hoàn Thuần không đâu, hắn ghét kẻ phản bội.”“ Nghe nói Hạ lão đại ở Hà Tây oai phong lắm, được nắm 3000 thiết kỵ, rất có khí khái Hoắc Khứ Bệnh năm xưa, thật làm người ta hâm mộ.”“ Hâm mộ cái rắm, nếu hắn không phải đệ tử của huyện tôn, tự ý rời đi, lại còn giả truyền ý chỉ của huyện tôn, đáng lẽ bị xử phạt mới đúng.”“ Chuyện quân trận một kẻ học dân chính như ngươi có quyền gì phát ngôn, mau ngậm miệng.”Trò chuyện câu được câu chăng, tiếp đó lại rơi vào im lặng.Ù …Gió lớn đẩy cửa phòng ra, còn xen lẫn cả tuyết, tên ở giường ngoài cùng rét run cầm cập hét lên: “ Hôm nay tới lượt tên nào đóng cửa tắt đèn thế?”Đám còn lại đồng thanh: “ Mộc Thiên Đào.”Nghe câu trả lời này, tên gần cửa lười nhác nhảy xuống giường, đóng cửa cài then, chui tọt vào chăn: “ Xem ra các ngươi không định dậy ăn sáng rồi.”Một tên kéo chặt chăn: “ Không muốn ăn.”“ Ngủ tiếp đi, dù sao hôm nay là lớp dịch kinh của Cát lão đầu, ông ta không điểm danh đâu.”Cả đấm gật gù hưởng ứng, chùm chăn kín đầu, định dùng giấc ngủ tiêu sầu.Mộc Thiên Đào rời Ngọc Sơn trong gió tuyết mù mịt, hắn đi không quay đầu lại, một nữ tử mặc áo đỏ tóc lất phất đứng ở đại môn thư viện nhìn hắn.Hắn biết đó là Chu Mỹ Sác.Hắn không muốn cùng nàng về kinh, như thế dù có đỗ trạng nguyên chăng nữa, Mộc Thiên Đào cũng thấy đó là một sự sỉ nhục, hắn muốn dựa hoàn toàn vào sức mình giành lấy vinh điệu, còn là vinh diệu không ai có thể soi mọi được.Cho tới khi hắn rời khỏi thành Ngọc Sơn quay đầu lại, cái chấm đỏ đó vẫn còn, Một Thiên Ba cảm động hô lớn:” Ta đi đây, muội yên tâm.”“ Cút ngay, cút ngay, lạnh chết lão tử rồi.” Quân tốt trông cổng thành run bần bật trong gió nào có tâm trạng để ý chuyện tư tình của người khác, đẩy mạnh Mộc Thiên Đào, một cái đóng sầm cửa lại, chui nhanh vào phòng trực:….
…..
…..“ Trụ vững, trụ vững, giết Hồn Thừa Trù.”Phạm Văn Trình kêu yếu ớt, hai tay co giật vươn ra tóm chặt vạt áo Đỗ Độ, ông ta nhảy sông để tránh rơi vào tay Hồng Thừa Trù, khéo thế nào lúc kiệt sức lại nhờ bám vào khúc gỗ đánh lạc hướng mà Hồng Thừa Trù ném xuống giữ được mạng, cuối cùng được chính đội quân Kiến Châu bị đánh lừa kia tìm thấy cứu lên.Thực sự tréo ngoe tới mức làm người ta không biết nói gì.Tuy thế do ngâm nước thời gian dài, ông ta bị sốt cao, lúc này ở trạng thái nửa mơ nửa tỉnh, còn tưởng rằng mình vẫn đang tác chiến với Hồng Thừa Trù, tính mạng vẫn bị đe dọa.“ Không giết nữa.” Đa Nhĩ Cổn nói với Đỗ Độ tay cầm trường đao:Đỗ Độ thu đao lại:” Ta cũng thấy không nên giết, nhưng Hồng Thừa Trù chạy mất rồi.”Đa Nhĩ Cổn lắc đầu:” Hồng Thừa Trù chết rồi, thế gian này không cho phép ông ta tiếp tục sống, từ nay trở đi cái tên đó sẽ không bao giờ xuất hiện ở nhân gian nữa.”“ Hồng Thừa Trù chưa chết.
“ Phạm Văn Trình như cương thi ngồi bật dậy từ trên giường, mắt nhìn chằm chằm Đa Nhĩ Cổn la lớn: “ Hồng Thừa Trù chưa chết, mau mau đi bắt.”“ Ngươi dưỡng thương đi.
“ Đa Nhĩ Cổn không ưa Phạm Văn Trình lắm, song vì tên nô tài này trung thành cùng hữu dụng nên vẫn coi trọng, dẫn Đỗ Độ rời khỏi phòng Phạm Văn Trình:.