Bước qua đại môn đại trạch viện, thân hình mạn diệu của Khấu Bạch Môn biến mất ngay khỏi đầu Vân Chiêu.Chủ yếu là vì y vừa mới đẩy cửa ra thì thấy ngay hai khuôn mặt ngu ngốc giống nhau bảy tám phần, vừa thấy mặt y thì mừng rỡ há hốc miệng hét lên “thiếu gia về rồi!” sau đó quay đầu chạy vù đi, tiếp đó tiếng la chói tai “thiếu gia về rồi!” vang vọng khắp nhà.Đương nhiên là Vân Xuân và Vân Hoa chứ còn ai nữa.Hai con nha đầu điên muốn hù chết mình đấy à, Vân Chiêu hoàn hồn đưa tay ôm ngực, ai chả biết là hôm nay y về, ngoài kia còn nhảy múa ca hát rùm beng kia kìa, còn cần phải diễn một màn kịch tính như vậy không?Gia nhân đã ăn mặc gọn gàng xếp hai bên đường tiền viện chào đón, Vân Chiêu qua loa vài câu đi nhanh tới trung đình.Tiền Đa Đa dẫn theo hai đứa bé, trong lòng còn bế một đứa ra đón y, bọn trẻ con hò reo làm ồn, Tiền Đa Đa vừa hỏi han vừa trách móc, làm lòng Vân Chiêu chứa đầy ôn nhu, đâu còn chỗ cho thứ khác.Hai đứa nhi tử đã học được lễ phép rồi, biết thi lễ chào đón phụ thân về nhà, tiểu khuê nữ thì khác, vùng vẫy thoát khỏi lòng mẹ, hai tay vươn ra đòi phụ thân bế, cười khanh khách như chuông ngân.Về đại sảnh hậu đường bái kiến mẹ, mẹ ngồi như lão phật gia, bên cạnh là đám nanh vuốt, hỏi han Vân Chiêu vài câu, sau đó bảo y đường xa mệt mỏi mau mau về nghỉ.Đợi người không liên quan đi hết rồi Vân Chiêu ôm lấy Tiền Đa Đa bế bổng lên trời xoay liền mấy vòng, Tiền Đa Đa cũng cảm nhận được sự kích động của trượng phu, ôm lấy đầu y:” Sao thế, Phùng Anh không hầu hạ chàng tốt sao?”Vân Chiêu vùi đầu giữa ngực Tiền Đa Đa, tham lam hít lấy mùi hương quen thuộc:” Vì lâu rồi mới được thấy nàng.”Tiền Đa Đa bỗng cảm khái:” Con người là thế, chẳng mấy để ý tới người ngay bên cạnh.”“ Nàng nói thế là sao?”“ Mẹ hạ lệnh không cho tiết lộ, Phùng Anh chấp hành, thiếp thì không, nếu như vì chuyện này mà chàng lạnh nhạt với Phùng Anh, thiếp đã chẳng phái người tới nói với Vân Đại chuyện đưa chàng lên ngôi.”Vân Chiêu buông Tiền Đa Đa ra ngồi xuống ghế:” Ta có chút sợ hãi.”“ Phu quân, chàng quen nắm giữ mọi thứ trong tay thời gian quá dài rồi, chuyện gì thoát ra khỏi khống chế là liền bất an, kể cả đó là thiện y.
Đừng lạnh nhạt với Phùng Anh, cô ấy mới là người thấy sợ hãi.” Tiền Đa Đa ngồi vào lòng Vân Chiêu:” Phùng Anh sẽ không hại chàng.”“ Ta biết thế.”“ Thế chẳng phải xong rồi sao?”“ Ta biết thế.” Vân Chiêu khẽ thở dài, vẫn câu đó hàm ý hơi khác:Tiền Đa Đa lườm Vân Chiêu một cái, đưa tay vuốt má y, vừa giận vừa thương:” Ôi hoàng đế ...”Lý trí là một chuyện, dù tâm thái Vân Chiêu đã hoàn toàn bình ổn lại, nhưng trong lòng sao tránh khỏi vết gợn nho nhỏ chứ.Vì thế Vân Chiêu đóng cửa ở nhà liền ba ngày, không tiếp khách, không làm việc, giành thời gian chơi đùa với ba đứa con, cùng bù đắp nhưng nhớ của Tiền Đa Đa, cùng với đi xem cái ấm trà lớn mà ai nhìn vào cũng thấy cực ngu của y …Nhất là khi Vân Chiêu ngồi lên cái ấm trà đó cho nó kéo đi, cảnh tượng ấy cơ bản đạt tới trình độ quỷ thần cũng phải tránh xa.Ấm trà lớn đã nổ một lần rồi, nước sôi bên trong đó làm hai người bị thương, có điều cũng may, thương thế không quá nghiêm trọng, trong đó tay trái bị bỏng hơi biến thành hình móng gà, cơ bản không phục hồi lại được.Chính vì trả một cái giá lớn như vậy mà cái ấm trà lớn của Vân Chiêu rốt cuộc cũng kéo được y chạy băng băng rồi.Sơn pha chì cùng với thạch miên ( Amiăng) rốt cuộc cũng bịt được hơi nước thích tràn ra ngoài, từ đó công suất của ấm trà lớn được nâng cao lên rất nhiều.Nhờ máy tiện thủy lực không ngừng đổi mới, cuối cùng có độ chính xác nhất định, chế tạo được các chi tiết máy móc tinh vi hơn.Nghiên cứu ấm trà lớn tiến vào một giai đoạn mới.Vân Chiêu sau khi như đứa trẻ to xác được cái ấm trà lớn kéo đi hết vòng này tới vòng khác suốt một ngày, mang về tự tin cực lớn cho y.Vì thế đại hội đại biểu Lam Điền diễn ra đúng như hẹn vào tháng 11.Đối với đại hội này, Vân Chiêu tràn trề tự tin, y tin rằng chỉ cần mình đi bước này, bất kể là vì hư danh hay không, trên sử sách y cũng sẽ chiếm một vị trí vô cùng trọng yếu.Cùng lùng này ở Châu Âu xa xôi, cuộc cách mạng giai cấp tư sản bùng phát ở Pháp đang ủ mầm, mấy chục năm nữa nó chính thức bộc phát.Cuộc đại cách mạng này làm tan rã vương triều Bourbon, đồng thời triệt để phá hủy chế độ phong kiến ở nước Pháp, khiến cho giới quý tộc và tôn giáo hưởng đặc quyền không ngừng bị tổ chức chính trị chủ nghĩa tự do cùng dân chúng ra đường tuần hành kháng nghị.Quan niệm cũ dần dần bị tư tưởng dân chủ như con người sinh ra có nhân quyền, tam quyền phân lập thay thế, mang lại ảnh hưởng cực lớn với lịch sử thế giới.Cũng vào lúc này, đảo nước Anh cũng đã xuất hiện những tiếng nói phản kháng, mấy chục năm sau, cách mạng Anh cũng vinh quang bùng phát.Lần chính biến này thực chất là giai cấp tư sản đạt thành thỏa hiệp chính trị với tân quý tộc và đại bộ phận người sở hữu đất đai.Sau chính biến nước Anh dần kiến lập chế độ quân chủ lập hiến.Tóm lại đây là một thời đại ầm ầm dậy sóng, từ giờ trở đi các loại cách mạng và cải cách sẽ không ngừng xuất hiện ở địa cầu, cho tới khi thời đại mới tới.Đại Minh cần một người tiên tri đi đầu cải cách, cải cách lúc này tốt hơn là bị ép thay đổi.Không có sự thống trị dã man của người Kiến Châu, Vân Chiêu hoàn toàn có thể kỳ vọng quốc thổ Đại Minh sinh ra tư tưởng mới, giai cấp mới.Đây mới thực sự là cuộc vạn lý trường chinh đầy nguy hiểm mà Vân Chiêu muốn làm, y mới đang chỉ đi những bước đầu tiên trên con đường gian nguy đó.Cố Viêm Vũ và Hoàng Tông Hi tham dự tổ chức đại hội đang bận tối tăm mắt mũi.Đây là một thứ hoàn toàn mới, chưa từng có luật định cũ để tham khảo, càng không có ai chỉ dẫn bọn họ, trong tay bọn họ trừ tuyên ngôn tân thế kỷ mà Vân Chiêu viết thì không có gì cả.Cho nên khi bọn họ biết được tin Vân Chiêu về tới huyện Lam Điền thì tới ngày thứ tư liền đến bái phỏng.Vân Chiêu xem mô thức, chương trình, cùng với mục đích cần đạt được của đại hội do Cố Viêm Vũ, Hoàng Tông Hi soạn ra, nói với hai người sắp thức đêm tới bạc đầu này:” Kỳ thực ở đại hội lần đầu của chúng ta, hoàn toàn có thể thảo luận những thứ các ngươi không thể xác định.
Còn về phần văn thư mang tính cương lĩnh và pháp luật, các ngươi nên giao cho người chuyên môn phụ trách biên soạn.”“ Những thứ này không phải ta vỗ đầu mà quyết được, không phải dựa vào sự bác học của các ngươi có thể giải quyết, tập hợp ý kiến số đông rất quản trọng.”Cố Viêm Vũ thận trọng nói:” Chúng ta đang tạo ra thứ chưa từng có, hạ quan rất lo con mãnh thú này một khi thả ra, sẽ xuất hiện cục diện mà chúng ta không thể khống chế.”Hòng Tông Hi cũng nói:” Đại hội lần này sẽ xác định quan hệ giữa, quân, thần, dân, hạ quan e không có lợi cho việc làm hoàng đế sau này của huyện tôn, vậy thì sợ ảnh hưởng ổn định.”Vân Chiêu chỉ cười nói: “ Vậy ngươi cho rằng ta nên tiếp tục làm hoàng đế?”Hoàng Tông Hi chắp tay:” Hoàng đế nếu như mất đi tính thần thánh thì vì sao phải phản đối? Bọn hạ quan không phải phản đối hoàng đế, mà là tính sở hữu của hoàng đế, nếu thiên hạ không còn là của riêng hoàng đế nữa, vậy thì không hề mâu thuẫn với chủ trương thiên hạ của chung của chúng ta.”“ Chấp hành gia thiên hạ thì các ngươi phản đối, bây giờ chấp hành thiên hạ là của thiên hạ, thì các ngươi lại lo bất ổn không thể kiểm soát.
Tâm thái trước sợ sói, sau sợ hổ này là không thể được.” Vân Chiêu chê trách:” Nói đi, rốt cuộc vì sao, các ngươi lo lắng cái gì?”Cố Viêm Vũ thẳng tính, thoáng ngần ngại rồi chắp tay nói:” Hạ quan không tin trên đời này có thánh nhân.”Vân Chiêu kiêu ngạo đáp:” Ta chính là thánh nhân, sau khi ta chết có khi được đúc tượng để người đời cúng bái.”Hoàng Tôn Hi uyển chuyển hơn:” Tu dưỡng của huyện tôn chưa đạt tới mức không nhuốm bụi trần, nhưng lại làm chuyện kinh thế hãi tục này, hạ quan không sao hiểu được.”Vân Chiêu nói đầy hào khí: “ Ngươi nói đúng, nhưng thế nào cũng phải có người thay đổi cái đế quốc già nua này chứ, nếu như ngươi nhất định hoài nghi, vậy ta cho ngươi đáp án, ngươi coi như Vân Chiêu ta tham cái danh thiên cổ là được.”Hoàng Tông Hi cung kính quỳ gối bái lạy:” Vậy huyện tôn cho hạ quan dùng đại lễ tham bái.
Chúc huyện tôn tâm tưởng sự thành.
”.