Minh Thiên Hạ

Chương 761: 761: Còn Chưa Tới Lúc





Chuyện đã được quyết định, bữa tiệc bắt đầu trở lại, Vân Chiêu vẫn dùng chén thứ ba tế điện, sau đó uống say khướt.Hậu quả sáng hôm sau thức giấc đầu đau muốn nứt, phải ôm đầu r3n rỉ một hồi mới có thể từ từ rời giường, rượu thời này chẳng phải là thứ tốt.Phùng Anh hầu hạ Vân Chiêu ăn cháo gạo, tò mò nói: “ Suốt cả đường đi chàng đều rất khắc chế, vậy mà vừa tới chỗ Vân Dương đã say như chết rồi là sao?”Vân Chiêu giở giọng vô lại:” Về tới nhà ta còn có thể hoang dâm vô đạo nữa cơ.”Phùng Anh phì cười:” Tổng cộng có mỗi hai thê tử, chàng có thể hoang dâm tới mức nào được chứ? Nhân lúc còn có thời gian, đi tắm đi, hôm nay gặp bách tính Lạc Dương cần trang trọng một chút.”Nghe Phùng Anh nói thế, Vân Chiêu nghi hoặc: “ Có chuyện gì ta không biết à?”Phùng Anh cười nhẹ: “ Chàng đừng hỏi nữa, tùy cơ ứng biến là được, bao nhiêu người chuẩn bị lâu như thế, nếu chàng biết trước thì vô nghĩa rồi.”Vân Chiêu vẫn suy nghĩ, là người cầm quyền, cái ít thích nhất là bất ngờ: “ Không phải sinh nhật của ta.”“ Nói linh tinh gì đấy, mẫu thân vẫn còn, chàng sinh nhật cái gì.” Phùng Anh khẽ mắng, phong tục Lam Điền là vậy, trưởng bối vẫn còn, hậu bối không tổ chức sinh nhật, thế là không may.”“ Cũng chẳng phải ngày kỷ niệm trọng đại gì, thật không biết các nàng sao bày lắm trò quỷ như thế.” Vân Chiêu làu bàu:Tắm nước nóng xong tinh khí thần Vân Chiêu khôi phục hoàn toàn, khi Phùng Anh giúp mặc y phục, thấy nàng buộc khải giáp lên người, nhíu mày: “ Mặc áo bào đi, như thế thoải mái hơn, bách tính cũng dễ tiếp nhận.”“ Ngày quan trọng như thế sao có thể mặc áo bào, nam nhân phải mặc khải giáp mới anh vũ.


“ Phùng Anh dỗ khéo, tay siết chặt dây:Vân Chiêu cảm thấy ruột trong bụng mình bị giáp ép lên ngực rồi, vội vàng nơi dây ra một chút mới thở nổi: “ Nàng dùng nhiều sức thế làm gì?”Phùng Anh bực tức nói: “ Trước kia chàng ít nhiều còn múa đao luyện kiếm, hai năm qua chẳng chịu nhúc nhích chỉ vỗ béo, chàng lên cân không ít.”“ Ta có cưỡi ngựa.”“ Cưỡi ngựa chỉ làm mông to.”“ Ờ, đúng thế thật.” Vân Chiêu quay đầu nhìn mông mình, giật gù đắc ý: “ Sau này nàng cũng cưỡi ngựa nhiều vào.”“Lưu manh.” Phùng Anh phì một cái:Vất vả mặc xong khải giáp, Vân Chiêu oai hùng lên ngựa, được đoàn người đông đảo đưa tới Lạc Dương, giữa đường đi Vân Đại tới gần thì thầm vài câu làm sắc mặt Vân Chiêu trở nên khó coi.Y không ngờ một ngày được người ta khuyên nhủ lên ngôi.Đó là chuyện Hàn Lăng Sơn, Từ Ngũ Tưởng, Đoàn Quốc Nhân, Trương Quốc Trụ cùng với các vị tiên sinh thư viện Ngọc Sơn, các đầu não quân đoàn giấu diếm y chuẩn bị.Kỳ thực hôm qua khi Vân Chiêu vào thành nhìn thấy Từ Nguyên Thọ đứng đầu đám đông, chuyện này hết sức không bình thường.

Cho nên y mới nhanh trí kiếm cớ lui khỏi thành Lạc Dương, phái Vân Đại đi làm rõ nguyên nhân vì sao tiên sinh của y lại tới nơi này.Vừa rồi Vân Chiêu mới được Vân Đại giải thích nguyên do đám người đó xuất hiện ở Lạc Dương, tin tức còn do Tiền Đa Đa sai người tới báo.Bọn họ cho rằng chỉ vẻn vẹn chức huyện lệnh Lam Điền đã không đủ thể hiện được uy nghiêm của Vân Chiêu, càng không đủ thể hiện thực lực của Lam Điền.

Cho nên sau khi hỏi qua Chu Tồn Cực, bọn họ cho rằng Tần vương là tôn xưng không tệ.Từ xưa tới nay Lạc Dương là nơi đăng cơ rất tốt, nếu làm chuyện đó ở Trường An thì địa bàn của Vân Chiêu, giống mưu phản chứ không giống chuyển giao quyền lực hòa bình.Làm thế không thể được.Vân Chiêu sẽ không tiếp nhận danh hiệu Tần vương, y thấy mình có thể trực tiếp làm hoàng đế mà không cần tuần tự nhi tiến.Cứ quang minh chính đại làm hoàng đế Đại Minh, cần gì che che giấu giấu.Chức vị của quan viên Lam Điền rất thấp, điều đó là tất nhiên thôi, khi Vân Chiêu chỉ vẻn vẹn là huyện lệnh, người khác chỉ có thể làm đại lý trưởng, lý trưởng.


Không cần biết ngươi quản lý bao nhiêu đất đai, có bao nhiêu nhân mã, nói ngươi là lý trưởng thì ngươi chỉ có thể làm lý trưởng.Trong này có một vấn đề pháp lý, Vân Chiêu từng nói với đám người Từ Nguyên Thọ, mình là người kế thừa hoàng đế được bách tính chọn ra, không phải phản tặc.Câu này nghe qua vô cùng chướng tai, nhưng Vân Chiêu muốn toàn thiên hạ biết, y thực sự là hoàng đế do bách tính đề cừ lên.Vân Chiêu không biết Vương Mãng, Đổng Trác, Tào Tháo khi được khuyên gián lên ngôi thì có biết hay không, dù sao thì bộ hạ của y hoàn toàn không nói cho y.Mọi việc tiến hành trong bí mật, ngay Phùng Anh hình như cũng biết mà y lại không biết, thế là không thể được, thân là chưa tế tối cao của Lam Điền, y phải biết tất cả mọi chuyện, dù là chuyện tốt cũng không thể giấu y.Cảm giác làm một kẻ mù, điếc không hề tốt.Hàn Lăng Sơn là người có cảm giác nhạy bén, cưỡi ngựa đi bên Vân Chiêu một hồi liền nhận ra sắc mặt y khác thường, nói:” Huyện tôn, đây là quyết định của toàn thể.”Vân Chiêu lạnh nhạt nói:” Quyết định không có ta tham gia mà cũng gọi là quyết định toàn thể à?”Phùng Anh cưỡi ngựa đi bên kia nói nhỏ:” Đây là ý của mẫu thân.”Sắc mặt Vân Chiêu không hề tốt hơn:” Nàng không nói với ta.”Phùng Anh cắn môi nói:” Mọi người đều cho rằng lần này chàng đi tuần thị là muốn thể hiện sự tồn tại của mình.”Hàn Lăng Sơn thở dài:” Để ti chức đi bảo họ chấm dứt việc này.”Vân Chiêu nói hai chữ:” Tiếp tục.”Thế là đội ngũ vốn rất sôi nổi chỉ trong thời gian ngắn trở nên im ắng, không khí có phần nặng nề, ngay cả Vân Dương cũng không dám nhiều lời.Không ai dám chắc chuyện tiếp theo sẽ như thế nào, từ một chuyện tốt lại thành khéo quá hóa vụng, ai nấy đều thấp thỏm.Tâm tư đế vương khó dò, thật không sai.Đội ngũ đi được không lâu thì bên đường có mấy chục ông già râu tóc bác phơ gánh rượu ngon, dắt dê, trên bàn gỗ sơn son có bày tam sinh, bọn họ quỳ dưới đất tung hô vạn tuế.Vân Chiêu không uống rượu do họ bê lên, ngược lại còn quất roi lên bàn sơn son, nghiêm giọng nói:” Ở đây chỉ có Lam Điền huyện lệnh Vân Chiêu, đâu ra vạn tuế.”Mấy chục ông già kinh hoàng lùi lại phía sau, không ai nói một lời.Hàn Lăng Sơn nhảy xuống ngựa, chạy tới trước Vân Chiêu quỳ xuống:” Xin huyện tôn bớt giận.”Vân Chiêu cầm roi ngựa chỉ về phía huyện Lam Điền:” Năm xưa chúng ta ở trên Ngọc Sơn từng nói, chúng ta sẽ là những người cuối cùng hưởng thụ thành quả thắng lợi, ngươi đã quên rồi sao?”Hàn Lăng Sơn ngẩng đầu lên:” Lúc này khác, lúc trước khác, giờ Lam Điền đã không cho chúng ta tiếp tục dùng danh hiệu tiểu lại nhỏ bé nữa.”Vân Chiêu ngửa mắt nhìn mặt trời đỏ trên trời:” Năm xưa ta chỉ là nhi tử nhà địa chủ, thiếu chủ ổ cường đạo, các ngươi là đám trẻ con không có cái ăn cái mặc, mười mấy năm trôi qua, chúng ta lớn lên, lòng cũng thay đổi.”“ Năm xưa chúng ta có một miếng ăn đã vui mừng không thôi, giờ không ai thỏa mãn những gì đang có nữa, đều quên xuất thân của mình, đều quên mục đích khởi sự rồi.”“ Thiên hạ đúng là đã nắm trong tay chúng ta, nhưng phóng mắt nhìn, thế giới lớn như thế, bây giờ chúng ta thỏa mãn với thành tích hiện có, bắt đầu tự mãn rồi.”“ Đúng là ta muốn làm hoàng đế, đoán chừng các ngươi cũng sớm muốn làm tể tướng, thượng thư, đô đốc gì đó rồi.


Nhớ năm xưa thái tổ hoàng đế của Đại Minh tuy không biết chữ vẫn hiểu tích trữ lương, xây tường cao, hoãn xưng vương, vậy mà các ngươi không hiểu sao?”“ Chúng ta muốn đi con đường chưa ai từng đi qua, thế nên càng hung hiểm hơn con đường vốn có, nay chẳng qua mới tiến vài bước của cuộc trường chinh vạn dặm thôi, đường còn xa lắm, chúng ta phải cẩn thận, không thể đi sai dù chỉ một bước.”“ Vân Đại, Vân Châu, Vân Liên, mở đường, chúng ta về Lam Điền.” Nói xong là người đầu tiên quay đầu ngựa đi thẳng..