Đa Nhĩ Cổn nhìn Hồng Thừa Trù một lượt, thời gian qua hắn cũng để ý quan sát người này, cho nên không tin ông ta lại vì chút thủ đoạn nho nhỏ của Sùng Trinh tìm cái chết, cười khẩy:” Ông thực sự sẽ chết sao?”Hồng Thừa Trù cười nhạt:” Ngươi cười gì ta chứ, ngươi cũng có khác gì ta đâu hả?”Đa Nhĩ Cổn cau mày:” Lời ấy là sao?”Hồng Thừa Trù tựa hồ đã hạ quyết tâm muốn chết, nói chuyện không giữ gìn gì nữa: “ Ở dưới Hạnh Sơn bảo, ngươi chưa chết hoàn toàn do số mạng của ngươi lớn thôi.
Khi đó vì sao ta lại gọi đích danh ngươi ra nói chuyện, vì ta biết Hoàng Thai Cát sẽ thừa cơ diệt trừ luôn cả ngươi, tính toán của ta không sai, Hoàng Thai Cát đúng là rất muốn giết ngươi.”“ Nhưng sao có thể trách được người ta, khi ở Tùng Sơn bảo, ngươi tới cứu viện muộn nửa canh giờ, nếu không phải đám kỳ đinh Chính Hoàng Kỳ dốc lòng hộ vệ, Hoàng Thai Cát sớm thành ma rồi.”Đa Nhĩ Cổn mặt âm trầm, bọn họ đều là người trí tuệ cả, khi đó vì sao Hồng Thừa Trù quyến đoán bỏ Tùng Sơn mà chạy, còn đột phá về phía Hoàng Thai Cát, chính là vì đánh cược rằng Đa Nhĩ Cổn hắn sẽ không cứu viện kịp thời.Ông ta đã đánh cược đúng rồi, giờ mình mà còn phủ nhận thì chỉ tự làm nhục bản thân thôi.“ Ta sắp thành ma rồi, Đa Nhĩ Cổn ngươi cũng thành quỷ sớn thôi.
Huynh trưởng ngươi dương thọ không con nhiều, chẳng mấy chốc đi cùng chúng ta, ha ha ha ....” Hồng Thừa Trù cười bi thương lẫn sướng khoái:“ Im mồm!” Đa Nhĩ Cổn giận dữ quát:Hồng Thừa Trù tiếp tục nói:” Huynh trưởng ngươi mắc chứng phong tật nghiêm trọng, chỉ cần cuồng nộ, bi thương, mệt nhọc, bệnh sẽ thành vô phương cứu chữa.
Chứng phong tật này nếu phát tác, nhẹ cũng nằm liệt giường, nặng thì mất mạng cũng chẳng có gì lạ.”Đa Nhĩ Cổn trầm tĩnh lại, nhìn chằm chằm Hồng Thừa Trù:” Ông thật không tử tế gì.”“ Huynh trưởng ngươi bị bệnh nặng, mạng chỉ còn trong sớm tối, ta đầu hàng cũng có ý nghĩa gì?”“ Ta biết mà, ông không muốn chết.”Hồng Thừa Trù thản nhiên đáp lại: “ Ta vẫn nói câu đó, quân muốn thần chết, thần không thể không chết.
Hồng Thừa Trù phải chết, ta vẫn muốn sống.”“ Hay cho Hồng Thừa Trù muốn thanh danh, muốn thể diện, muốn cả tính mạng, cái gì cũng muốn.
“ Đa Nhĩ Cổn ngửa mặt cười dài:“ Ta tất nhiên phải nghĩ cho thanh danh mai này của mình rồi.”Mặc dù bên ngoài không để tâm lời Hồng Thừa Trù, kỳ thực trong đầu Đa Nhĩ Cổn nhanh chóng suy tính, cha hắn và Hoàng Thai Cát có một tính giống nhau, đó là đa tình.
Nhớ năm xưa sủng phi Mạnh Cổ của cha hắn qua đời, ông khóc suốt ngày không thôi, cả tháng trời không thiết tha ăn uống, thân thể gầy gò rồi bệnh nặng một trận.Giờ trong hậu cung Đại Thanh, Đa Nhĩ Cổn sủng ái nhất là Hải Lan Châu cũng là người nhiều bệnh ...!Giả như lúc này bệnh tình Hải Lan Châu trở nặng, Hoàng Thai Cát chắc chắn tức tốc trở về.Thế chẳng phải mệt mỏi lại thêm bi thương quá độ hay sao ....Nghĩ tới đó Đa Nhĩ Cổn quay ra ngoài quát:” Người đâu, lập tức đưa Hồng tiên sinh về Thịnh Kinh.”Phạm Văn Trình luôn túc trực ở gần đó, vừa hay tin chạy tới, vừa định nói thì Đa Nhĩ Cổn đã hời hợt chặn họng:” Nơi này không an toàn, đưa Hồng tiên sinh về Thịnh Kinh, chỗ bệ hạ đã có ta đi giải thích, ngươi dọc đường hộ tống, nếu có gì bất trắc mang đầu tới gặp ta.”Trước mặt Đa Nhĩ Cổn, một Hán thần như Phạm Văn Trình, tới tư cách lên tiếng cũng chẳng có, vội vàng mang tới hai chiếc xe tù, cho Hồng Thừa Trù và Trần Đông vào đó rồi lên đường.Vân Chiêu biết tin Hồng Thừa Trù bị bắt hơi muộn một chút, kết quả này không hề làm y ngạc nhiên, chỉ sai người mật điệp ti mật thiết giám thị.Y không tin Hồng Thừa Trù sẽ đầu hàng thực sự, vì ông ta quá hiểu, một khi ông ta đầu hàng Kiến Nô, Hồng thị sẽ bị Lam Điền nhổ cỏ tận gốc, bao gồm cả nhi tử duy nhất của ông ta.Vân Chiêu sẽ không vì nhi tử ông ta kết thông gia với Vân thị mà bỏ qua.Quan trọng nhất là có Lam Điền, ông ta lại lựa chọn đầu hàng Kiến Nô là hạ sách.Huyện Lam Điền có quá nhiều việc phải chú ý, y không thể bỏ nhiều tâm tư vào chuyện Hồng Thừa Trù, huống hồ bây giờ Vân Chiêu cũng bực bội sắp phát điên rồi.Bất kể là y đi tới đâu cũng có một đám người mặt như đưa đám đi theo thì lấy đâu ra tâm tình tốt được.Tên khốn kiếp Hầu Quốc Ngục đó, sau khi được Vân Chiêu chính thức trao quyền, hắn liền ra tay rất tàn nhẫn với quân đoàn Vân Phúc ...Quan lương thảo Vân Châu bị hắn phạt nặng 30 quân côn, đánh chết đi sống lại, cuối cùng còn tước đoạt quân tịnh, mãi mãi không sử dụng.Người ngang tàng nhất quân đoàn Vân Phúc là Vân Liên giáo úy doanh thứ tư mấy ngày trước vừa mới bị đánh 20 quân côn, vết thương chưa lành liền bị tước quân tịch cùng Vân Châu.Toàn bộ Vân thị lần này có 31 người bị tước quân tịch.Bọn họ vốn cho rằng có thiếu gia ở đây, Hầu Quốc Ngục không dám làm gì mình, ai ngờ Hầu Quốc Ngục nắm ấn chưa ấm đã ra tay với họ, còn tuyệt tình như thế, không để lại đường lui.Thế là bọn họ đi tìm thiếu gia khóc lóc, đáng tiếc bị thiếu gia chửi mắng một phen đuổi ra ngoài, bắt về Ngọc Sơn đóng cửa hối lỗi, không cho ra ngoài bêu mặt.Nhưng đám người này cứ khóc lóc không chịu đi, Vân Chiêu làm thế nào được, giết à? Không giết được, hết cách đành nhập vào đội thân binh của mình.Quân pháp một khi đã thực thi thì rất khó thay đổi, trừ khi là có oan tình lớn, nhưng đám người kia có oan không? Không cần nói cũng biết rồi.
Được cái đám đạo phỉ Vân thị còn lại thấy đại thế đã mất, đành theo lệnh Hầu Quốc Ngục ngoan ngoãn thao luyện.“ Vân Châu cũng không phải là phạm vào tội tham ô gì, Hầu Quốc Ngục sở dĩ muốn thay hắn vì hắn coi hậu cần trong quân thành nhà mình, ưu đãi người Vân thị, còn người không phải Vân thị thì rất hà khắc, là ẩn họa chia rẽ lớn nhất trong quân.”“ Vân Liên thì quá ngông nghênh ngang ngược, nhiều lần xem thường quân lệnh, coi quân pháp như không có, ảnh hưởng xấu tới người khác, cũng nên khai trừ.”Vân Phúc vừa hút thuốc vừa giải thích tình hình cho Vân Chiêu nghe, làm tâm tình Vân Chiêu càng thêm tệ.“ Ta nhớ ngươi là quân đoàn trưởng mà.” Vân Chiêu nghiến răng trèo trẹo, lão này cái gì cũng biết mà chẳng làm gì ra hồn:“ Thiếu gia mới thực sự là quân đoàn trưởng, lão nô là quản gia thôi, khi ở đại trạch viện làm quản gia, ở đây cũng thế.”“ Nhưng ngươi làm quản gia cũng không tốt.”Vân Phúc gõ gõ tẩu thuốc lên mũi giày, giọng vẫn chậm chạp như vậy:” Người nhà thì làm sao dùng quân pháp được, dùng quân pháp rồi không cách nào làm người nhà nữa.
Vân thị mấy trăm năm qua nửa là lương dân, nửa là đạo phỉ, có thể vượt qua bao sóng gió kéo dài tới ngày nay là nhờ tình nghĩa.”“ Trước kia lão nô vẫn miễn cưỡng giúp thiếu gia quản gia được, nhưng bây giờ Vân thị lớn quá rồi, thành hoàng tộc rồi, mắt chó của bọn chúng hếch lên trời rồi, lão nô không biết làm sao nữa.”“ Chỉ cần thiếu gia có cách, bảo sao lão nô làm vậy là được.”Vấn đề con cháu Vân thị ỷ thế hoành hành xử lý không chỉ một lần, không sao triệt để được, Vân Chiêu đau đầu:” Ta cũng làm gì có kinh nghiệm làm hoàng đế, trời mới biết hoàng gia phải thế nào, nhưng mà hoàng gia thế này thì không thể được rồi.”“ Thiếu gia mỗi ngày ăn cơm nên chăng là ăn cơm cùng đám khốn kiếp đó, mời cả phu nhân ra, 31 người đó không phải là quân nhân tốt, nhưng bọn chúng là nô phó tốt của Vân thị.”“ Lam Điền không có nô phó, chúng ta đã giải phóng hết nô phó rồi, dù là có cũng là giúp người ta làm gia vụ, đó gọi là làm công, không phải nô phó.”Vân Phúc khuyên can:” Thiếu gia, người không coi người làm trong nhà là nô phó mới làm họ thất vọng, cho rằng nhà ta phát đạt rồi không cần bọn họ nữa.
Trong quân cũng có những lời bàn tán như thế.”Vân Chiêu trợn mắt lên:” Không để bọn họ làm nô phó mà họ còn không chịu à?”Vân Phúc gật đầu:” Đúng thế mà, bọn họ vốn tự hào mình là phó tỳ của Vân thị, đột nhiên thiếu gia dùng quân pháp với họ ...!Làm thể diện họ để vào đâu?”“ Đúng là cái đám hạ tiện mà.”“ Thiếu gia, không thể nói họ như thế, tổ tiên họ đời đời theo nhà ta làm cường đạo, làm lương dân, sống khổ cực mấy trăm năm, giờ có ngày tháng tốt lành, ai mà muốn đi.
Thiếu gia, đây là tình nghĩa tích góp mấy trăm năm, không thể nói không cần là không cần được.”Trái không được, phải không xong, lần này Vân Chiêu đúng là mất lòng đôi đường..