Hầu Quốc Ngục không ngờ Vân Chiêu xử lý nạn bè phái trong quân bằng cách này, cái mặt đã xanh lại càng xanh, thiếu chút nữa phun máu.Thế này thì toàn bộ cái quân đoàn này chẳng phải thành cường đạo Vân thị hết à, sau này cứ chuyện gì cũng dùng gia pháp thì còn quân pháp gì nữa? Đây thành tư binh rồi.Mục đích của hắn là muốn đưa người Vân thị chia nhỏ tới quân đoàn khác, đưa thêm chỉ huy của quân đoàn khác tới quân đoàn Vân Phúc, làm mờ đi sức ảnh hưởng của cường đạo Vân thị.Trong quân phải chấp hành quân pháp chứ không phải là gia pháp.Nhưng Vân Chiêu quá hiểu câu chính quyền đi ra từ họng súng, nên bất kỳ ai có ý nghĩ muốn y bỏ quyền chỉ huy quân đội đều là chuyện không tưởng.Gia tộc Vân thị hiện giờ đã vô cùng lớn, nếu như không có một hai đội quân có thể tin tưởng tuyệt đối bảo vệ thì làm sao được.Trong toàn bộ quân đội huyện Lam Điền thì hai quân đoàn do Vân Phúc, Vân Dương khống chế có thể coi là gia binh của Vân thị, đó cũng là cội nguồn quyền lực để Vân Chiêu thống trị Lam Điền, không cho phép có sơ xảy.Khi chiến tranh xảy ra, hai quân đoàn này thế nào cũng phải có một cái đóng ở Lam Điền, nếu không Vân Chiêu ngủ không ngon.Vân Phúc đã già yếu rồi, hai ba năm nữa khó lòng làm thống soái đội quân này nữa, cho dù là vậy Vân Chiêu cũng không trao quyền chỉ huy ra ngoài, y sẽ nhận lấy.Vân Chiêu thừa nhận kỳ thực y học Hoàng Thai Cát ...Thế nên dù Hầu Quốc Ngục có bất mãn với cách giải quyết mâu thuẫn trong quân của Vân Chiêu cũng không biết làm sao.Vân Chiêu đã thể hiện rõ ràng y muốn khống chế quân đội Lam Điền.Kỳ thực trong số các đại lão Lam Điền, có nhiều người phản đối chuyện này, bọn họ cho rằng tất cả quân đội phải thuộc về quốc gia, dù là Vân Chiêu cũng không thể coi quân đội như tư quân.Trong đó có Hầu Quốc Ngục.Những người công khai nói ra lời đó cơ bản bị Vân Chiêu đưa tới chính vụ ti làm quan rồi, tài năng Hầu Quốc Ngục đâu kém gì đám Từ Ngũ Tưởng, nhưng ngay chức phó quân đoàn cũng không đạt được, chính vì thái độ của hắn, hắn không biết giới hạn của cấp trên.Nghĩ tới điều này Hầu Quốc Ngục lại lấy quyết tâm nói: “ Huyện tôn, người gây dựng lên Lam Điền như ngày nay, ngay cả quân đội cũng do người lập ra, nếu coi cả Lam Điền là gia thiên hạ cũng là chuyện đương nhiên.
Nhưng chính huyện tôn là người dạy bọn ti chức đạo lý sâu xa hơn, đó là bốn chữ thiên hạ của chung, là của toàn bộ người trong thiên hạ.”“ Ti chức cho rằng lòng huyện tôn như trời cao, như biển rộng, sự công chính của người có thể dung nạp cả thế giới …”Vân Chiêu quát lui những người khác trong quân trướng, lạnh nhạt nói: “ Ngươi không cần nói nữa, nếu ta không nắm quân đội trong tay, e một ngày chết không chỗ chôn thây.”Hầu Quốc Ngục trợn mắt lên quát: “ Kẻ nào dám?”- Đời người nếu như lần đầu gặpĐâu ra thu sang buồn với quạtBỗng dưng nhạt nhẽo tấm lòng ai,Lại bảo tấm lòng ai dễ nhạt.Ly Sơn canh vắng lời vừa hết,Rốt cuộc sầu chi mưa tối rét.Bởi đâu bội bạc áo vàng ai,Chắp cánh liền cành xưa thắm thiết.Vân Chiêu không trực tiếp trả lời mà cảm thán ngâm bài thơ, khẽ buông tiếng thở dài:Hầu Quốc Ngục ngơ ngẩn: “ Bỗng dưng nhạt nhẽo tấm lòng ai, lại bảo tấm lòng ai dễ nhạt ...!Huyện tôn không có lòng tin với bọn ti chức thế sao? Quy củ huyện Lam Điền do người định ra, sẽ thành lệ vĩnh viễn, không ai lật nhào được.”Vân Chiêu đi tới vỗ vỗ vai Hầu Quốc Ngục: “ Khi ta nói thiên hạ của chung đúng là rất chân thành, giờ ta muốn thu nạp hai quân đoàn làm Vân thị tư binh cũng chân thành.
Ta chẳng phải thánh nhân, cũng không định làm thánh nhân, khi Vân Chương, Vân Hiển sinh ra, ta nhìn hai đứa bé đó rất lâu.
Ta thấy mình quá ích kỷ rồi, là cha, ta không thể để con ta không có gì hết.”Hầu Quốc Ngục hít một hơi khí lạnh: “ Huyện, huyện tôn định để Vân Chương, Vân Hiển kế thừa hai quân đoàn này sao ...!Người không sợ?”“ Ha ha ha, sợ chúng huynh đệ tương tàn, hay sợ chúng chĩa súng vào ta? Ngươi nói ta thiếu lòng tin vào các ngươi, ngươi sao không có thêm lòng tin vào ta? Ta làm thế tất nhiên có đạo lý, sao ngươi biết hai đội quân đó sẽ không thành cột chống trời của Lam Điền chúng ta? Nếu ngươi thực sự lo, vậy cứ ở lại trong quân mà trông chừng bọn chúng.”Đối diện với Vân Chiêu cường đại vô ngần, bằng vào người mới có giáo dục vỡ lòng tư tưởng mới chưa có lý luận hoàn chỉnh để hỗ trợ chỉ đành nghe theo.Khống chế quân đoàn Vân Phúc là hành vi của gia tộc Vân thị, điều này cho thấy rất rõ ràng trong chính vụ, quân vụ của Lam Điền.Vân Phúc là quan viên Lam Điền lại tự xưng lão nô với Vân Chiêu đã nói rõ vấn đề.“ Chàng đứng bắt nạt Hầu Quốc Ngục, trong số những tuấn kiệt của Lam Điền ta, thiếp thấy hắn là người đơn thuần thiện lương lắm rồi.
Điều hắn khỏi quân đoàn Vân Phúc, để hắn làm ít chính vụ là hơn.
“ Buổi tối khi đi ngủ, Phùng Anh do dự rất lâu rốt cuộc vẫn nói ra lời trong lòng:“ Ta không bắt nạt hắn.
“ Vân Chiêu trả lời rất khẳng định: “ Hắn làm quan quân pháp của quân đoàn Vân Phúc, thế là trọng dụng mà.”“ Còn nói không bắt nạt hắn, chính chàng đặt cho hắn đống ngoại hiệu gì mà gấu xăm mặt, lạc đà, rồi lại còn cái gì mà Tạp Tây Mạc Đa (Quasimodo), thiếp không hiểu ý là gì, nhưng chắc chắn không có ý gì hay hết.
“ Phùng Anh phản bác, nàng cũng hiểu một số tính xấu của trượng phu, đôi khi rất nhỏ nhen: “ Quá đáng nhất chàng tùy tiện hủy đi gần ba năm nỗ lực của hắn, chỉ vì hắn người xấu xí nhất thư viện? Đến đặt tên cho hắn cũng tùy tiện, huynh trưởng hắn là Hầu Ngọc, khi cha mẹ hắn coi hắn là vật bán kèm, chàng tùy tiện cho hắn cái tên Hầu Ngục, thế có đúng không?”Vân Chiêu nín luôn, nghĩ lại cũng hơi bất công thật, hơi thiếu cảm thông, cơ mà tới mấy trăm đứa bé, y đâu thể tâm lý với tất cả đúng không?Còn may tên đó chịu nỗ lực, nên kiếm chữ Quốc trong tên, thoát ra khỏi bóng ma thủa nhỏ.Có lẽ vì số phận không tốt, hắn khiến Phùng Anh mủi lòng:” Đáng thương cho Hầu Quốc Ngục, vì chàng nên dù chuyện gian nan thế nào, hắn cũng không trốn tránh, khi tiễu phỉ Tần Lĩnh, chàng dùng hắn như khỉ, ném vào Tần Lĩnh hơn một năm, lúc ra thì từ người đàng hoàng chẳng khác gì khỉ.”“ Ai chẳng biết chàng không cho ai đụng vào quân đoàn Vân Phúc, Vân Dương.
Người Vân thị vào hai quân đoàn đó thì dễ dàng thăng tiến, người khác họ vào đó có kết cục gì, đám tiểu hồ ly của thư viện không biết sao? Cho nên năm xưa chàng tuyển người, bọn họ né tránh sạch sẽ, chỉ có Hầu Quốc Ngục đứng ra, hắn không kén chọn gì, chỉ muốn chia sẻ lo âu với chàng.”“ Ba năm qua, hắn biết mình là dị loại trong quân, từ quân đoàn trưởng bên trên tới binh tốt phía dưới, không một ai ưa hắn, hắn vẫn kiên trì làm việc mình nên làm.”“ Trong tất cả các quân đoàn thì chuyện tham ô, lãng phí ở chỗ Vân Dương, Vân Phúc là nghiêm trọng nhất, nếu không có Hầu Quốc Ngục thiết diện vô tư, e sớm thành họa chứ đâu được thế này.”“ Theo thiếp thấy, chàng chưa cho Hầu Quốc Ngục đủ quyền bính, để hắn làm phó tướng kiêm quan quân pháp của Vân Phúc mới là tạm chấp nhận được.”Vân Chiêu bị Phùng Anh nói cho mặt lúc đỏ lúc trắng, mãi lâu sau mới chữa thẹn một câu:” Ta tặng cho hắn một bài thơ hay lắm.”Phùng Anh nửa bực mình nửa buồn cười:” Chàng tặng nhầm rồi, thơ tặng cho thiếp, còn quyền bính tặng cho hắn mới đúng.”Vân Chiêu bực tức lẩm bẩm: “ Cái tên đó coi bốn chữ thiên hạ của chung mà ta nói trước kia là thật mới chết chứ.”Phùng Anh phì cười:” Đó là chuyện của chàng, ai bảo chàng nói không thật lòng.
Người ta kiên trì lòng tin, còn người khởi xướng là chàng lại không ngừng thay đổi, chàng có biết thẹn không?”.