Hồng Thừa Trù dẫn trung quân tới thì vừa vặn nhìn thấy Ngô Tam Quế lợi dụng hỗn loạn nho nhỏ đánh vào trận địch, xem tình thế chiến trường, ông ta chẳng nửa phần do dự, hạ lệnh toàn quân kéo lên.
Lần này quân Minh không giữ sức nữa, ngay cả thân vệ của Hồng Thừa Trù cũng xung trận, đám kỵ binh Mông Cổ chưa hoàn hồn đã lại đối diện với đội ngũ đông đảo hơn gấp bội.
Kết quả không cần nói thêm nữa.
Thấy địch trận đã bắt đầu bại lui, Hồng Thừa Trù hét lớn, cờ soái chỉ phía trước, dẫn đường cho bộ tốt phía sau tiếp tục tiến lên.
Ngô Tam Quế ở trong loạn quân chém giết tới quên trời đất, xung quanh hắn lúc này chỉ toàn địch và địch, tốc độ chiến mã giảm xuống, hắn tháo song đao ra, mặc sức tung hoành.
Mặc dù kẻ địch liên tục ngã xuống, nhưng tốc độ ngựa không tăng lên được, đó là ngày tàn của kỵ binh, lòng Ngô Tam Quế như lửa đốt.
Dưới sườn lạnh buốt, Ngô Tam Quế chẳng rảnh để ý tới thương tích, vì hắn nhìn thấy cách đó 30 bước là cờ lớn mà Mông Cổ vương thường dùng.
“ Theo ta ! ” Ngô Tam Quế rống lên, triệu tập số kỵ binh còn sót lại bên cạnh, dốc sức tiến về phía lá cờ lớn đó:Chát! Chát! Chát! ! Liên tục hơn mười nhát đao nối nhau cùng chém vào một chỗ, bọn họ cực kỳ ăn ý hiểu rõ mục đích của chủ tướng, khi lá cờ vừa đổ xuống liền có người hô lên:” Thổ Tạ Đồ chết rồi.
”Lập tức càng có nhiều người hô:” Thổ Tạ Đồ chết rồi.
”Nghe thấy quân Minh hô tên vương gia nhà mình, kỵ binh Mông Cổ quay đầu nhìn cờ lớn, không thấy cờ đâu, vì thế có kẻ ngu xuẩn kinh hoàng kêu:” Vương gia chết rồi.
”Trần Đông đứng trên đỉnh núi nhìn Ngô Tam Quế dẫn quân đội bằng một phần mười đối phương dám xông vào vòng vây, chẳng những không bị phân thây còn giết được cả tướng địch, thất kinh thốt lên:” Thứ chó má này cứng quá!”Vân Bình nằm bẹp trên tảng đá như con thằn lằn, để lộ bản thân ít nhất có thể, khâm phục vô cùng: “ Nếu quan binh Đại Minh ai cũng như thế này, Vân thị ta sớm bị hoàng đế bắt về kinh rút gân lột da rồi, làm gì có ngày hôm nay.
”Trần Đông nhìn quân Mông Cổ rút lui như thủy triều không dám tin:” Người Mông Cổ xong đời rồi.
”Nói thật, chính hắn cũng không nghĩ là mình gây ra chút hỗn loạn có tác dụng quá lớn, nhưng tên khốn Ngô Tam Quế đó quá giỏi nắm bắt thời cơ, lại quyết đoán nên mở rộng ưu thế nhỏ thành lớn như vậy, hắn mới thực sự là người sáng tạo cơ hội giành phần thắng quý giá cho quân đội của Hồng Thừa Trù.
Bọn họ tới đây vì cứu Hồng Thừa Trù, nhưng giờ đây phát hiện Ngô Tam Quế cũng là tướng tài vô cùng hiếm có.
Lúc này chiến trường đã cực kỳ hỗn loạn, quân Minh, quân Mông Cổ đan cài như bánh kẹp, người Mông Cổ cũng thể hiện sự dũng mãnh của mình, khi hậu quân đã chạy, thế trận không còn, lâm vào bước đường cùng bộc phát sức mạnh không ngờ.
Vì thế hai bên xoắn vào nhau chém giết không ngừng.
Hồng Thừa Trù không muốn thấy tình thế này, sau lưng họ là Hoàng Thai Cát, Đa Nhĩ Cổn, Đỗ Độ, Nhạc Thác cùng sáu vạn binh mã khỏe mạnh.
Ông ta không mong Dương Quốc Trụ có thể chống đỡ quá lâu, chỉ hi vọng có thể công phá Thổ Tạ Đồ hãn trước mắt để chạy thoát.
“ Đừng ham đánh, đột kích, đột kích.
”Hồng Thừa Trù hạ lệnh xong, tù và ở trung quân vang lên, lúc này bất kể là thiết kỵ Quan Ninh hay quân khác đều bỏ kẻ địch bên cạnh, chỉ một mực lao về phía trước.
Quân Mông Cổ bất tri bất giác bị quân Minh chèn ép nhường ra đường lớn, lui lên trên núi, lúc này lòng quân đã tan, chúng chẳng tìm quân Minh mà đánh nữa.
Ngô Tam Quế vùi đầu chém giết, đột nhiên một đao chém hụt, sau đó hắn nhận ra không phải đánh hụt mà là phía trước không còn quân địch nữa.
Ngẩn ra tích tắc, vừa mới hoàn hồn Ngô Tam Quế ngửa mặt hét dài, chiến mã khụy chân làm hắn ngã dúi dụi.
Khi bò dậy được thì phát hiện không chỉ mình gặp chuyện này, mà bộ hạ của hắn đều ngã xuống ngựa cả rồi.
Từ lúc rời Tùng Sơn bảo tới giờ, đám chiến mã này luôn dốc sức chạy, trải qua hai trận kịch chiến, rốt cuộc đã sức cùng lực kiệt.
Chẳng kịp nghĩ nhiều, Ngô Tam Quế nhanh chóng tóm lấy ngay một chiến mã vô chủ, lúc quay đầu nhìn lại phát hiện từng đội quân Minh xuyên qua vòng vây chạy tới, lòng sướng khoái vô cùng, như muốn bay lên.
Phập! Một mũi tên bắn trúng vai, may hắn nghe tiếng tên bắn lách người đi nên giữ được mạng, Ngô Tam Quế phát hiện ở hai bên sườn nùi còn ít người Mông Cổ ngoan cố bắn tỉa, quát bộ hạ chia làm hai đội, đoạt ngựa lao lên núi tấn công quân Mông Cổ lẻ tẻ.
Thổ Tạ Đồ hãn tất nhiên chưa chết, ông ta chỉ bị mất quá nửa bộ hạ, hoảng loạn chạy khỏi chiến trường.
Người Mông Cổ bại lui rất nhanh, chiến trường dần yên tĩnh.
Tướng sĩ bị thương đã rời đi, Hồng Thừa Trù dừng lại, bất kể Ngô Tam Quế thúc giục thế nào cũng không được, ông ta cứ bi thương nhìn cuối sơn cốc.
Cho dù lý trí nói, Dương Quốc Trụ không thể quay về được nữa, ông ta vẫn muốn đợi, nói không chừng.
Trần Đông sốt ruột hơn cả, từ trên núi chạy xuống báo Hồng Thừa Trù quân Kiến Nô chỉ còn cách 10 dặm nữa thôi, giọt nước mắt chảy xuống, Hồng Thừa Trù quay đi lệnh: “ Đi thôi.
”Từ Tùng Sơn tới Hạnh Sơn chưa đầy 80 dặm, hai vạn ba nghìn quân tổn thất quá nửa.
Thổ Tạ Đồ hãn quỳ trong vũng máu không ngừng khấu đầu, hi vọng nữ tế Hoàng Thai Cát tha cho ông ta tội chiến bại.
Hoàng Thai Cát không có quá nhiều tức giận:” 6000 quân vào thành bảo, Phí Dương Cổ chạy bán sống bán chết chỉ mang về hơn ba trăm người, một vạn thân quân của trẫm còn 6000, cả Ngao Bái cũng hôn mê bất tỉnh, sống chết chưa rõ ! Nay 8000 kỵ binh của Khoa Nhĩ Thấm có thể nói là toàn bộ lực lượng, chỉ còn lại gần 5000.
”“ Chúng ta tổn thất gần 2 vạn tinh nhuệ, vậy mà lại đệ Hồng Thừa Trù chạy thoát.
Đa Nhĩ Cổn, đệ đệ của ta, ngươi không có gì để nói sao?”Đa Nhĩ Cồn quỳ xuống, đau đớn nói:” Tội ở Bái Duẫn Đồ, Anh Ngạch Nhĩ Đại.
”Hoàng Thai Cát nhìn chằm chằm Đa Nhĩ Cổn một lúc rồi gật gù:” Có lý, người đâu, chém đầu Bái Duẫn Đồ, Anh Ngạch Nhĩ Đại.
”Hai người Bái Duẫn Đồ, Anh Ngạch Nhĩ Đại cả kinh, vừa mới định biện giải thì thân vệ của Hoàng Thai Cát đã bẻ tay khống chế, mắt thấy sắp rụng đầu tới nơi thì một quan viên rời hàng quỳ xuống hô:” Bệ hạ khai ân, Bái Duẫn Đồ, Anh Ngạch Nhĩ Đại tuy có tội, nhưng không thể trị tội lúc này.
”Hoàng Thai Cát nhìn Phạm Văn Trình:” Vì sao?”Phạm Văn Trình lấy gan nói:” Chỉ lợi cho Hồng Thừa Trù, khiến ông ta lấy được thắng lợi mà ông ta không giành được trên chiến trường.
”Hoàng Thai Cát vốn không muốn giết hai người này, ông ta chỉ cần một cái cớ mà thôi, mỉm cười: “ Nói có lý lắm, Bái Duẫn Đồ, Anh Ngạch Nhĩ Đại, hai cái đầu của các ngươi tạm để trên cổ, nếu không thể lập công chuộc tội thì tự chém đi.
”Bái Duẫn Đồ, Anh Ngạch Nhĩ Đại thoát chết trong gang tấc dập đầu như giã tỏi.
Hoàng Thai Cát không để ý tới hai tên ngu xuẩn đó, đỡ Thổ Tạ Đồ hãn lên: “ Hồng Thừa Trù hung hãn, ta biết ngươi đã tận lực.
”Thổ Tạ Đồ hãn thấy Hoàng Thai Cát miễn tội chết cho mình, càng dập đầu liên hồi cảm kích không thôi.
Từ đầu tới cuối chỉ Đa Nhĩ Cổn không được Hoàng Thai Cát đỡ dậy.
“ Phạm Văn Trình, trẫm muốn chém đầu Dương Quốc Trụ, ngươi khuyên can, trẫm muốn chém đầu tù binh quân Minh, cũng bị ngươi khuyên can, giờ trẫm muốn giết Bái Duẫn Đồ, Anh Ngạch Nhĩ Đại, ngươi cũng không đồng ý.
”“ Trẫm đã thỏa mãn yêu cầu của ngươi, phải chăng ngươi cũng nên làm gì đó hữu ích đi chứ.
”Phạm Văn Trình dập đầu: “ Bệ hạ, thần sớm có kế, chúng ta muốn hạ Hạnh Sơn, chính là nhờ Dương Quốc Trụ và đám quân Minh này đó ! ”.