Tiếng pháo dừng lại, kỵ binh Ngô Tam Quế đã xuất hiện dưới thành, sau khi truy sát một hồi, thấy kỵ binh Kiến Châu đang từ từ áp sát, hắn liền nhanh chóng thu binh vào thành, không cho chúng cơ hội lợi dụng.
Lúc này trời đã tối dần, Hồng Thừa Trù nhìn mây đen đặc đằng xa trầm tư một hồi, nói: “ Tối nay e là mưa ro, không có lợi cho hỏa pháo và điểu súng, cần đề phòng Kiến Nô đánh lén.
”Dương Quốc Trụ gật đầu: “ Mạt tướng hiểu, nhất định khiến chúng chỉ có đi không có về.
”Kỵ binh của Ngô Tam Quế về doanh, kỵ binh phía đối diện cũng lui, nghe tiếng hiệu lệnh thì chiến sự hôm nay có vẻ đã kết thúc, lại thêm được một ngày nữa, tình hình vẫn không sáng sủa gì hơn, bọn họ đang bị áp đảo, đánh rất bị động.
Về tới soái trướng, Hồng Thừa Trù đang rửa táy lão phó Hồng Phúc tới gần bẩm báo: “ Lão gia, người Lam Điền lại tới.
”“ Ai?”“ Trần Đông thủ lĩnh mật điệp ti Liêu Đông.
”Hồng Thừa Trù nghe vậy hơi giật mình:” Sao lại là hắn, xưa nay Vân Chiêu chưa từng dùng người mật điệp ti liên hệ với ta.
”Hồng Phúc cẩn thận nói:” Hẳn là có lời gì từ Vân huyện tôn.
”Hồng Thừa Trù liền bảo ông ta đi dẫn người vào, không lâu sau một người trẻ tuổi tới, rất lễ độ thi lễ:” Huyện tôn có lời hỏi thăm đốc soái.
”“ Huyện tôn muốn ta làm gì?”“ Huyện tôn có dặn, tác chiến ra sao là chuyện của đốc soái, người không hỏi tới, ti chức lần nào dẫn theo 200 mật điệp tới Liêu Đông nghe đốc soái điều khiển.
” Trần Đông lấy trong lòng ra một cái ngọc bội giao Hồng Thừa Trù, giọng hơi nhỏ xuống: “ Thanh Long thăng thiên là ám hiệu.
”Lô Tượng Thăng là Giải Trại, Tôn Truyền Đình là Chu Tước, tới mình là Thanh Long, Hồng Thừa Trù hiểu ám hiệu đó dùng khi nào, mân mê ngọc bội trong tay, có chút không cam lòng: “ Xem ra huyện tôn cho rằng lần này lão phu ắt bại.
”Trần Đông chắp tay: “ Huyện tôn không có ý đó, làm vậy chỉ đề phòng vạn nhất.
”Hồng Thừa Trù hừ khẽ một tiếng cất ngọc bội vào lòng, tiếp tục ăn cơm, không nói không rằng như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Tâm tình ông ta thì không được bình thản như bề ngoài.
Cho dù ông ta tỏ thái độ thuộc về phe Lam Điền, nhưng kiêu ngạo của sĩ đại phu khiến từ tận đáy lòng, ông ta không muốn làm thế.
Đối với người đọc sách như ông ta, Đại Minh là lựa chọn ban đầu, nếu rời bỏ lựa chọn năm xưa, sẽ thành loại thờ hai chủ, sẽ bị người ta thóa mạ.
Nếu như ông ta giống Lô Tượng Thăng, Tôn Truyền Đình liên tục bị hoàng đế, quần thần hãm hại đối xử bất công thì quy thuận Vân Chiêu còn có cái cớ hợp lý.
Nhưng mà từ năm Vạn Lịch thứ 44 đỗ tiễn sĩ, hoàng triều Đại Minh đối xử với viên quan văn thao võ lược quán tuyệt đương thời như ông ta không có gì không phải, từ tam biên tổng đốc tới Kế Liêu tổng đốc, năm nửa số tinh binh Đại Minh, không thể nói là không coi trọng.
Nhiều lần ông ta bác ý chỉ hoàng đế, kiên trì ý mình, làm hoàng đế về hậu cung khóc lóc, vị trí của ông ta vẫn vững như núi Thái Sơn, không thể nói là hoàng đế đối xử với ông ta không rộng rãi.
Mỗi chuyện như thế lại làm lòng Hồng Thừa Trù áy náy thêm một phần.
Ông ta ngay từ đầu chẳng định làm trung thần hiếu tử gì hết, bước vào sĩ đồ không lâu là ông ta đã nhìn thấu bản chất vương triều Đại Minh, ông ta biết nó ắt sẽ sụp đổ, vì nó mục rỗng tận trong rồi.
Khi ở Tây An gặp Vân Chiêu, ông ta từng kỳ vọng có thể cùng y làm cột trụ chống đỡ Đại Minh, đáng tiếc vương triều đó không phối hợp với ông.
Khi lực lượng Lam Điền còn yếu, phải vất vả trái chống phải đỡ với tặc khấu bốn xung quanh, triều đình lại chỉ biết bóc lột, chẳng ban cho chút ân huệ nào.
Hồng Thừa Trù từng nghĩ, nếu khi đó hoàng đế trọng dụng Vân Chiêu, y chưa chắc đi vào con đường tạo phản.
Cho dù là khi Vân Chiêu đã có chút vây cánh, hoàng đế nếu quyết chí gả Trưởng công chúa cho Vân Chiêu, y vẫn có khả năng thành trợ lực cho Đại Minh.
Đáng tiếc khi đó văn võ toàn triều thậm chí cả hoàng đế đều đề phòng y, để một người công huân hiển hách làm huyện lệnh tới mười năm ! Đúng là chuyện hoang đường.
Khi Vân Chiêu thực lực tăng vọt, khắp thiên hạ đã không còn ai có thể khiến con lợn rừng kiêu ngạo đó cúi đầu được nữa.
Lúc ấy đưa công chúa tới, trừ tăng thêm sỉ nhục của hoàng gia thì chẳng ích gì.
Người khác không hiểu, Hồng Thừa Trù sao không hiểu, năm xưa Vân Chiêu chiếm cứ Quan Trung không hành động, là trả ân đức cuối cùng của vương triều Đại Minh với y.
Giờ ân đức hết rồi.
Cho dù Vân Chiêu còn vài phần tình nghĩa với Đại Minh thì đám thuộc hạ bừng bừng dã tâm của y làm sao chịu để giang sơn rộng lớn như thế mà không chiếm lấy.
Lúc đó Vân Chiêu vẫn không hành động, đó là do mưu tính mà thôi.
Đại Minh vốn kéo dài chút hơi tàn, giờ hoàn toàn tuyệt vọng.
Trần Đông đứng đợi bên cạnh rất lâu, Hồng Thừa Trù đã ăn xong mà chưa nói gì, nhỏ giọng nhắc:” Đốc soái mau quyết định, quân đoàn Lôi Hằng chỉ cách Trường Sa 30 dặm nữa thôi, một khi Trương Bỉnh Trung công phá Giang Tây, quân Lam Điền sẽ tiến vào quê cũ của đốc soái, cương vực Đại Minh bị cắt làm đôi, vùng tây nam phải mượn tới sức đốc soái.
”Hồng Thừa Trù thở dài:” Nhanh thật.
”“ Đó là do huyện tôn còn lệnh không cho tướng quân Lôi Hằng mạo hiểm tiến công.
”“ Năm xưa huyện tôn nói, hoàng đế chưa chết sẽ không xuất quan kia mà.
”“ Huyện tôn vẫn tuân thủ lời hứa xưa, vùng Lam Điền quản hạt đều là đoạt từ tay tặc khấu, chỉ quản lý thay triều đình, nếu quan viên triều đình tới sẽ chuyển giao lại ngay.
” Trần Đông đối đáp đâu ra đó:Hồng Thừa Trù bật cười:” Có khả năng đó sao?”“ Huyện tôn xưa nay lời nói ra nặng tựa non cao, chẳng qua là triều đình không có chí sĩ nào dám tới nhậm chức.
”Rầm!Chén bát trên bàn rung chuyển leng keng sau cú đấm mạnh của Hồng Thừa Trù, nhưng trù trút giận lên cái bàn ra ông ta chẳng làm được gì cả.
Trần Đông tiếp tục nói: “ Ngoài ra còn có tin, Phạm Văn Trình đã thành thượng khách của Đại Đồng tổng binh Vương Phác, sau khi biết tin này mới vội tới gặp đốc soái.
”“ Cái gì? “Hồng Thừa Trù thất kinh đứng bật dậy, cùng lúc này trên trời cũng truyền tới tiếng sấm nổ kinh thiên động địa, trong chớp mắt mưa lớn đã ào ào trút xuống.
Màn mưa che kín trời đất, đêm khuya như thế, mưa lớn như thế, khe núi ắt có lũ, giờ có muốn phái binh đi tiếp nhận phòng thủ Đại Đồng cũng đã muộn rồi.
“ Ông trời, ông muốn nam nhi Đại Minh táng thân ở Trùng Sơn mới hài lòng sao?”Uỳnh!Lại tiếng sấm nổ nữa át đi tiếng gào thét trong giận dữ của Hồng Thừa Trù.
Hai mắt ông ta vốn đỏ càng đỏ hơn từ ngoài trời mưa chạy về, như con sư tử cuồng nộ đi qua đi lại trong soái trướng, hét lên với Trần Đông: “ Ngươi còn tin tức nào hay ho nữa thì nói hết cả ra đi.
”Trần Đông giọng đều đều: “ Viện binh của đốc soái không tới được, hoàng đế bệ hạ cũng đã từ chối hòa đàm với người Kiến Châu, 12 ngày trước đem sứ giả Kiến Châu lột da nhồi cỏ rồi.
”Hồng Thừa Trù dần dần bình tĩnh lại, ngồi xuống sau bàn, toàn thân tuy ướt sũng, nhưng không có vẻ gì là lo sợ hay sa sút, ngược lại mắt hổ trợn tròn, uy phong lẫm liệt, sai thân binh gọi Tùng Sơn phó tướng Thành Đức tới soái trướng.
Không lâu sau nghe thấy tiếng giáp trụ va chạm, Trần Đông được Hồng phúc dẫn ra lối bên, rời khỏi tiết đường của Hồng Thừa Trù.
Về tới hậu đường, Hồng Phúc hỏi Trần Đông: “ Công tử nhà ta có ổn không?”“ Cái này ta chẳng biết phải trả lời ông thế nào, học sinh hạ viện thư viện ở Ninh Hạ là để học ăn cát, cơ bản là khó mà tốt được.
“ Trần Đông bật cười:.