Ông chủ một tửu quán nhỏ thanh nhã trong thành Ngọc Sơn hôm nay cứ như ăn được cứt chim khách, nụ cười trên mặt từ khi ngủ dậy chưa lúc nào héo đi, liên tục thúc giục bà nương, khuê nữ lau chùi cái quán nhỏ không biết bao lần.Toàn bộ chén bát đều mới tinh, còn cho vào nồi lớn, đui sôi tới leng keng leng keng.Lạc được đích thân ông chủ chọn từng hạt từng hạt một, cái vỏ ngoài vẫn còn nguyên, vừa mới ngâm nước muối nửa canh giờ, đang phơi khô trong mẹt, đợi khách tới đem chao.Sơn mao thái vào tháng sáu không cách nào ăn được nữa, nhưng sơn mao thái trong mẹt lại xanh mướt, tơi ngay cả một rễ cây chướng mắt cũng không có.Một con lợn mới giết, rửa sạch sẽ treo trên cây hòe ngoài sân, có đứa bé trông chừng, tay cầm cành cây không cho con ruồi nào tới gần.Trương Quốc Trụ, Hàn Lăng Sơn ngồi ở gần cửa sổ, vẻ mặt buồn bã, hơn nữa có chút bất an.Nước trà trên bàn vàng chanh thích mắt, nhưng hai người đều chưa uống ngụm nào.“ Huyện tôn mắng Đa Đa tỷ sao?” Trương Quốc Trụ là người lên tiếng trước:“ Nếu là ta, đoán chừng ta đánh một trận, có điều huyện tôn không đánh đâu.
“ Hàn Lăng Sơn rốt cuộc cầm chén trà lên, uống ực một cái, không khác nào uống rượu: “ Bị mắng thì chắc là khó tránh rồi.”“ Ngươi nói xem Đa Đa tỷ hẹn chúng ta uống rượu ở nơi cũ thế này, tỷ ấy định làm gì?”“ Có khi sẽ khóc một trận.”Nghe thế cái mặt vuông vức của Trương Quốc Trụ dúm lại như bánh bao, có chút tức giận: “ Ngươi quyết định cưới Vân Hà rồi rồi mà còn lắm lời làm gì hả? Huyện tôn tinh cỡ nào chứ, nghe một câu của ngươi thôi cũng nhận ra tâm sự của ngươi rồi.”Hàn Lăng Sơn cũng nổi giận Còn chẳng phải do đám người các ngươi từ khi ở thư viện tỷ ấy bảo sao nghe vậy mới khiến tỷ ấy thành vô pháp vô thiên thế này, nữ nhân thì ở nhà chăm chồng dạy con là tốt rồi, lo nhiều chuyện thế làm gì cho khổ?”Trương Quốc Trụ khinh bỉ: “ Ngươi thì vô can chắc, ta thua kém đã đành, các ngươi thì sao, nếu ngươi và Từ Ngũ Tưởng đánh bại tỷ ấy trên lôi đài, đâu ra cái danh đại sư tỷ thư viện để họa hại chúng ta.”Hàn Lăng Sơn ú ớ nửa ngày trời mới yếu ớt nói: “ Tỷ ấy toàn cào mặt ...”Trương Quốc Trụ hừ một tiếng , nguyên cớ trong lòng ai cũng rõ, chẳng cần nói.Tiền Đa Đa hôm nay chỉ mặc một bộ thanh y hết sắc đơn giản, tóc tùy ý quấn thành búi, khuyên tai, trầm cài đều không có, cứ thế mặt mộc từ ngoài quán rượu đi vào.Phát hiện Hàn Lăng Sơn và Trương Quốc Trụ nhìn mình, cười tủm tỉm nói với chưởng quầy:” Lão Quỷ Đầu, mang món ăn lên, nếu ta ăn phải hạt lạc hỏng nào, cẩn thận ta rỡ quán của ngươi.”Vân Lão Quỷ khom lưng cười nịnh:” Nếu để phu nhân ăn phải một hạt không ngon, không cần tới phu nhân ra tay, tiểu nhân cho mồi lửa thiêu luôn.”Chẳng mấy chốc các mon ăn liên tục đưa lên, Vân LÃo Quỷ đặt bầu rượu lên bàn, đưa tạp dề tới:” Phu nhân có muốn tự mình chao lạc không?”Tiền Đa Đa nhận lấy tạp dề, buộc lên người ra sau bếp chao lạc.Hàn Lăng Sơn nhìn cảnh tượng hết sức bình thường mà lạnh toát:” Phiền rồi.”Trương Quốc Trụ hít sâu một hơi:” Nữ nhân cưới về để sinh con mà thôi, thông minh như thế để làm gì, đáng lẽ khi tiến môn huyện tôn phải đập cho một gậy ngốc luôn mới đúng.”….
….Vân Dương từ Lạc Dương trở về, gần đây hắn sinh ra hứng thú với Khai Phong, nói nơi đó bị lũ tràn qua, đất đai màu mỡ, vừa vặn đem khai khẩn.Từ Lạc Dương tới Khai Phong cách nhau đúng 400 dặm, ở giữa còn có Trịnh Châu, giờ xem ra Trịnh Châu không có cả tư cách xuất hiện trong cái mồm tham ăn của Vân Dương.Vân Chiêu khá hiểu toan tính của Vân Dương.Tên này sở dĩ muốn Khai Phong mục đích vì đem Đồng Quan, Thằng Trì, Lạc Dương, Trịnh Châu, Khai Phong nối liền thành một dải.Đại Minh tổng binh Lưu Trạch Thanh nhát như chuột bị nhi tử giết, đội quân này liền thành có chí khí hơn nhiều, khi gặp phải Lý Hồng Cơ, chẳng ngờ không chạy mà chiến đấu một cách hết sức ngoan cường.Ở Từ Châu, Lý Nham cũng liều chết kháng cự Lý Hồng Cơ, huyết chiến nửa tháng vẫn bất phân thắng bại.Nhưng Phương Dương phủ, Hoài An phủ đã rơi vào tay lưu khấu.Những chuyện này thường chỉ tồn tại trên văn thư huyện Lam Điền cùng với trong miệng thương khách phương xa thôi, trong mắt người Quan Trung mà nói, nó là chuyện ở đâu ấy rồi.“ Không thể khuếch trương quá nhanh, nếu không quan ta tới đó rồi, lại không cách nào cai trị một cách hữu hiệu, với chúng ta mà nói là được không bằng mất.” Vân Chiêu từ chối ý nguyện của Vân Dương, một nơi không thể quản lý, Vân Chiêu thà không cần, nếu không bách tính nơi đó sẽ liệt họ chung hàng ngũ với tặc khấu khác, có ấn tượng đó, công tác sau này sẽ rất khó khăn:Vân Dương tới, thi thoảng Vân Chiêu cũng xuống bếp, nhưng mà Tiền Đa Đa không có nhà, thế nên hai huynh đệ làm luôn một nồi xương to, không phải sườn dẻ bé xíu đâu, bọn họ thích loại xương ống to như cái gậy cơ.Cơm nước gì đó không cần, một nồi xương vài vò rượu là đủ.Không cầu kỳ gì cả, kéo ra mái hiên một cái bàn nhỏ, đặt vò rượu lên bàn cùng với chậu lớn đựng thịt, ít tỏi mới nữa là chuẩn bị xong xuôi.Vân Chương, Vân Hiển cũng rất thích Vân Dương tới, vì chúng kiếm được mấy khúc xương gặm thoải mái.“ Lưu Bội và Lý Nham không chặn nổi Lý Hồng Cơ đâu, quân minh ở Giang Tây cũng không thể cản được Trương Bỉnh Trung, dù có Tả Lương Ngọc tới thì cũng chỉ làm cục diện Giang Tây thêm nát thôi.
Đại Minh xem như nát hẳn rồi, nếu chúng ta không ra tay chẳng lẽ ngồi nhìn Kiến Nô hưởng lợi.” Vân Dương nói mà tay không rời khúc xương, chuyện Khai Phong cũng không chịu bỏ:“ Phân chuồng phải đem ngâm nát rồi mới mang ra ruộng, có ích cho hoa màu.
Đợi thêm nữa đi, giờ tốc độ mở rộng của chúng ta nhanh chưa từng có rồi.
Về phần trai cò tranh nhau ngư ông đắc lợi cũng không tới lượt Kiến Nô đâu.”“ Hồng Thừa Trù đang đánh nhau bất phân thắng bại với Kiến Nô ở Tùng Sơn, thậm chí ông ta chiếm lại được Cẩm Châu rồi mà chúng không lui, nếu không định tiến quan thì chúng tử chiến với Hồng Thừa Trù làm gì?”Vân Chiêu đặt khúc xương gặm dở xuống:” Vì chúng thèm khát trang bị của quân Minh, đặc biệt là hỏa pháo, theo tin tức phía Kiến Nô truyền về, chúng chiêu mộ ít Hồng Mao Quỷ, được Thượng Khả Hỉ chủ trì đã bắt đầu đúc Hồng Di đại pháo.
Lần này Hoàng Thai Cát nghiêm túc đấy, cách chức Đa Đạc, cho Thượng Khả Hỷ chức vị vượt qua đại bộ phận bối lặc, quan viên phụ trợ cho Thượng Khả Hỉ đa phần là quan lại người Hán, trong đó quan trọng nhất là Phạm Văn Trình.”“ Nhưng đúc pháo rắc rối ra sao ngươi cũng biết rồi, chúng ta dồn sức nghiên cứu mười năm mới có ngày hôm nay, chúng nghiên cứu từ đầu thêm bao nhiêu năm cũng không đuổi kịp chúng ta.”“ Lần này Hồng Thừa Trù tác chiến với Kiến Nô gần như mang theo tám thành hỏa pháo biên quân, ta chỉ lo số pháo này rơi vào tay Kiến Nô.”Vân Dương gật đầu:” Chắc là vậy rồi, nếu chúng có được số pháo đó, không phải có thể phá Sơn Hải Quan, đánh thẳng tới kinh thành sao, khi ấy ai cản được chúng chứ? Chúng ta lại cách quá xa.”Hai đứa bé ngồi trong lòng trưởng bối, nghe họ bàn luận chuyện chính sự, mắt mở to, không quấy.Vân Chiêu nâng vò rượu nhỏ cụng với Vân Dương một cái:” Quân Lam Điền chúng ta vô địch thiên hạ, thiên hạ này rồi sẽ vào tay chúng ta, chuyện đó không có gì phải bàn cãi.
Nhưng cái chúng ta muốn không phải là đất đai, mà là lòng người.”“ Chúng ta phải để bách tính thấy, chúng ta khác biệt rất lớn với Đại Minh, thế nên đây là thời khắc khảo nghiệm quân đội chúng ta đấy, không thể tùy tiện dùng pháo oanh kích chiếm đất, cách thức ăn mòn hiện giờ là tốt nhất.”“ Sau khi gây dựng lên Đại Minh mới rồi, chúng ta mở rộng không ngơi nghỉ, cho nên ngươi nên quý trọng thời gian này, về sau ngươi khả năng liên miên chinh chiến bên ngoài, ngay cả về nhà một chuyến cũng khó.”Vân Dương gật mạnh đầu:” Không sao, ta thích đánh trận, cả đời ở ngoài cũng không hề gì.”.