Ngày 26 tháng 2 năm Sùng Trinh thứ 15, Khai Phong hàng.Đại Minh Chu Đoan vương Chu Cung Hiêu tự tận ở điện Ngân An, đi cùng còn có 19 nội quyến.Hệ Chu vương tổng cộng tạo phản bốn lần, hai lần bị đầy đi Vân Nam, là đứa con bất hiếu của vương triều Đại Minh, liên tục làm phản rồi lại liên tục được khôi phục tước vị.Ở thời Sùng Trinh, Chu vương tổng cộng ba lần đánh lui Lý Hồng Cơ, một lần đánh lui Trương Bỉnh Trung, vậy là trước khi diệt vong, đứa con bất hiếu này có câu trả lời không tệ cho tổ tiên.Loại người như Chu Cung Hiêu thì bên cạnh thế nào cũng có vài người dùng được, thế nên những người này bảo vệ bốn nhi tử, ba nữ nhi của ông ta liều chết đánh khỏi Khai Phong, vượt qua trùng trùng truy binh tới được Thằng Trì.Khi tới nơi 200 thân vệ trung thành nhất chỉ còn lại 17 người, bốn nhi tử đều bị thương, hai khuê nữ nhỏ tuổi ngã bệnh trong hành trình đào vong gian khổ.Dù sao bọn họ cũng thoát rồi, tới nương nhờ đại hồng lư Chu Tồn Cực.Chu Cung Hiêu trước khi chết để lại di ngôn ...!Mong kiếp sau đừng sinh trong nhà đế vương nữa.Từ tin tức mà mật điệp ti báo về, thành Khai Phong có thể phòng thủ được hai tháng nữa, nhưng mỗi ngày có cả nghìn người chết đói, Chu Cung Hiêu không chịu nổi, ông ta kết thúc tính mạng của mình để kết thúc thống khổ của bách tính Khai Phong.Mãnh tướng Trần Vĩnh Phúc đưa tổng đốc Đinh Khải Duệ phá vây đào vong, dự định hội sư với Lưu Trạch Thanh, nhưng gặp phải hai mãnh tướng của Lý Hồng Cơ là Lưu Tông Mẫn, Điền Kiến Tú phục kích, cả hai chiến tử, quân lính chạy tứ tán.Tuần phủ Cao Danh Hành bị cho đình chức ở nhà tự tận, cả thành có hơn 20 quan viên tự tận.Vân Chiêu xem xong tin tức mật điệp ti báo về giao cho Liễu Thành: “ Cho đăng đi, viết rõ đầu đuôi vào.”Liễu Thành do dự: “ Huyện tôn, làm thế bất lợi cho huyện Lam Điền ta.”“ Đây là chút cốt khí sót lại của Đại Minh, đừng chà đạp nó, nói với toàn bộ quan viên cũ ở thành Trường An, bọn họ có thể viết câu đối, truyền kỳ, điếu văn để đăng lên báo.
Các ngươi cũng nghĩ câu đối, dùng danh nghĩa của ta phát ra.”“ Vâng, nhưng mà ...”Vân Chiêu phất tay: “ Đi đi, cốt khí dù xuất hiện ở đâu cũng đáng tuyên dương, Lam Điền ta không tới mức vì đồng tình với Chu Cung Hiêu mà lòng dân tan rã.”“ Vâng.
“ Liễu Thành bấy giờ mới khóm người vội vã rời đi.Trong đại thư phòng không khí yên tĩnh làm người ta ngạt thở.Đại hồng lư Chu Tồn Cực quỳ trên mặt đất, lưng thẳng tắp, trán thì loang lổ máu, sàn đá trước mặt cũng đầy màu tươi, không cần nói cũng biết của ai.Hắn đã khấu bái Vân Chiêu một canh giờ rồi.Vân Chiêu không bảo Chu Tồn Cực đứng lên, cũng không đưa ra bất kỳ quyết định nào.“ Nếu sáu đứa bé này có bất kỳ điều gì không ổn, xin huyện tôn chém cả nhà hạ quan.” Chu Tồn Cực nói xong lại bắt đầu khấu bái, đầu đập cồm cộp xuống sàn đá:Vân Chiêu lúc này mới lên tiếng:” Ngươi bản tính nhu nhược, lại có chút giảo hoạt, thậm chí là ích kỷ, lần này vì sao lại cược tính mạng cả nhà vào?”“ Chu Cung Hiêu trước khi chết viết huyết thư, nhờ hạ quan giữ gìn chút huyết mạch này, không cần phú quý, chỉ cần bình yên, dù gì cũng cùng chung huyết mạch, hạ quan sao có thể bỏ mặc.
Huyện tôn, hạ quan lập lời thề ở đây, sáu đứa bé này hận hoàng đế hơn bất kỳ ai, Lam Điền ta hai lần cứu viện Khai Phong, chuyện này chúng cũng biết.
Trưởng tử Tương, thứ tử Lục của Cung Hiêu đã trưởng thành, nguyện nhập quân ngũ, xung phong hãm trận cho huyện Lam Điền ta, muôn chết không từ.” Chu Tồn Cực giọng điều thê thảm lại khẩn thiết:Vân Chiêu khe khẽ lắc đầu, lạnh lùng nói:” Chúng không được làm quan, cũng không thể tòng quân, vậy đi nghiên cứu học vấn đi, thế giới mới bắt đầu rồi, hi vọng chúng có thể quên đi thù hận, sống cho tốt, đó có lẽ mới là mong muốn của cha chúng.”“ Chỉ là nếu chúng có thể phá vây chạy thoát, sao lại không tới kinh sư?”Chu Tồn Cực nhẹ người, không dám lơi lỏng, khấu đầu ba cái nữa:” Hạ quan từng hỏi Chu Tương, vì sao không tới kinh sư, hắn đáp, cha hắn dặn, vận may của mỗi người có hạn, thoát được đại nạn một lần, chưa chắc thoát lần thứ hai.”Vân Chiêu nghe vậy thở dài phẩy tay, ý bảo Chu Tồn Cực có thể đi rồi.Hàn Lăng Sơn ngồi trong góc phòng nhìn hắn rời đi lẩm bẩm: “ Đại Minh đúng là không thiếu kẻ thông minh, chỉ tiếc là không dùng vào đúng chỗ.”Hiển nhiên là Chu Tồn Cực cũng đã nhìn ra chính sách xua hổ nuốt sói của Lam Điền, kỳ thực không cần kế sách này, nếu có cơ hội đám Trương Bỉnh Trung, Lý Hồng Cơ liệu có bỏ qua kinh sư không?Làm thế chẳng qua là tăng tốc quá trình, giảm thiểu tổn thất.Thấy Vân Chiêu trầm ngâm không nói, Hàn Lăng Sơn chủ động lên tiếng:“ Huyện tôn, trên đời này tài phú lớn nhất là đất đai, bất kể đám Lý Hồng Cơ, Trương Bỉnh Trung cướp được bao nhiêu vàng bạc châu báu, chỉ cần chúng đem dùng, cuối cùng vẫn về tay chúng ta.
Còn tài phú đất đai, dù là lửa thiêu, sét đánh, nó vẫn còn đó, người chết chỉ càng làm đất đai thêm màu mỡ.”“ Có những kẻ cần phải chết để những người khác sống tốt hơn.”Những lời này làm Vân Chiêu nhớ lại một bộ phim mà y đã xem rất lâu trước kia, tên phản diện giết một nửa số người địa cầu chỉ vì để nửa còn lại sống tốt hơn ...!Chính sách huyện Lam Điền đang làm cũng tương tự.Vãi, nói vậy lão tử là cái tên phản diện đầu trọc da xanh lét tay cầm đại khảm đao cánh quạt à?Còn đám Hàn Lăng Sơn, Đoàn Quốc Nhân, Từ Ngũ Tưởng, Tiền Thiểu Thiểu chính là chỉ huy quân đoàn tà ác của mình?Thế phe chống lại kẻ phản diện sẽ là gì, mình đinh ninh đang làm điều tốt nhất cho tất cả, chẳng phải tên phản diện kia cũng nghĩ thế hay sao?Một thế giới mới không còn đói khổ bất hạnh, cũng chính là điều tên phản diện kia muốn mà.Trong đầu mang ý nghĩ đó Vân Chiêu uể oải về nhà, chẳng hứng thú gì cả, bao gồm cả vũ đạo thướt tha của Tiền Đa Đa.Vân Chương được mẹ nó dạy bắn cung rồi, gặp họa chắc chắn là mông của Vân Xuân, Vân Hoa, cho nên khi Vân Xuân giật mình rót trà nóng lên người Vân Chiêu, Vân Chiêu đành ra tay xử lý Vân Chương đang dùng cung nhỏ bắn mông Vân Xuân.Đánh nhi tử xong, Vân Chiêu phẩy bàn tay bị trà nóng làm bỏng rát, trách Vân Xuân:” Lần sau muốn ta đánh thằng tiểu tử đó thì nói rõ, giận quá thì ngươi tự đi mà đánh, có cần đổ nước nóng lên ta không hả?”Vân Xuân vừa lau tay cho Vân Chiêu, vừa nói nhỏ:” Phu nhân dạy nô tỳ.”“ Gì, ngươi muốn ta đánh cả Đa Đa à?”“ Vân Chương mới đầu lấy con ngan lớn làm bia tập bắn, lão phu nhân thương đám ngan, lại không nỡ đánh tôn tử, liền gọi hai vị phu nhân tới mắng một trận.
Sau đó Đa Đa phu nhân nói, mông bọn nô tỳ rất thích hợp làm bia tập bắn.”Vân Chiêu không biết bình luận thế nào cho phải, bóp trán:” Hai người các ngươi nghèo lắm à?”Vân Xuân lắc đầu:” Không giàu ạ, song nếu cần vẫn có thể bỏ ra một hai nghìn đồng bạc, thiếu gia còn cho trang viên nho nhỏ.”“ Vậy các ngươi thích bị Đa Đa ngược đãi phải không?”“ Cũng không phải ạ, Đa Đa phu nhân hơi xấu tính, nhưng cũng không bao giờ ngược đãi bọn nô tỳ.”Vân Chiêu vỗ bàn nổi giận: “ Vậy là các ngươi có nhà, có tiền, cũng không phải bi3n thái thích bị ngược đãi, vậy mà không chịu sống cuộc đời tốt đẹp của mình đi, cố tình ở lại đây để hành hạ ta chứ gì?”“ Bọn nô tỳ thích ở lại đây.” Vân Xuân cười hì hì:Tiền Đa Đa vừa luyện tập vũ đạo xong, lau mồ hôi trên trán, đi tới lấy cốc trà của Vân Chiêu uống luôn.Vân Chiêu đang nóng, định làm ngụm trà hạ hỏa, sờ tới thì không thấy cốc nước đâu nữa, tức xì khói chỉ Vân Xuân:” Vì sao nó chưa gả đi?”Tiền Đa Đa mệt mỏi nói:” Thiếp kiếm cho chúng người đọc sách, chúng chê người ta là gà rù, thiếp tìm mãnh tướng trong quân, chúng bảo người ta thô lỗ.
Người có tiền bị chúng khinh, không có tiền càng bị khinh, không thích người làm quan, ghét người buôn bán.
Chàng bảo thiếp thân đi đâu tìm hôn phối cho chúng?”Vân Xuân vênh mặt nói:” Kiếm người như thiếu gia là được rồi.”Tiền Đa Đa cười nhạt:” Đứng nói trên đời không ai như thiếu gia ngươi, mà dù có, ta phát hiện ra kẻ nào như thế sẽ giết ngay.”“ Vậy nô tỳ cứ ở nhà sống cả đời cũng được.
“ Vân Xuân kiêu ngạo ngẩng cao đầu bỏ đi:Vân Chiêu thở hắt ra một hơi: “ Các nàng nhìn nhầm người rồi, hôm nay ta nhận ra mình là kẻ xấu, kẻ cực kỳ cực kỳ xấu.”Tiền Đa Đa cười khúc khích: “ Làm gì có kẻ xấu nào lại muốn mọi người đều sống tốt, chàng là người tốt.”“ Không biết vì sao loại lời này nói ra từ miệng nàng rất không đáng tin.”“ Hi hi hi, nếu chàng là kẻ xấu thì thiếp cũng là kẻ xấu, làm người tốt ngán từ lâu rồi, làm kẻ xấu làm chuyện tốt mới hay chứ, lại ít phải kiêng kỵ, nhanh đạt mục đích, hì hì, thay đổi chút cũng tốt mà.”Vân Chiêu gật gù, Tiền Đa Đa nói cũng đúng, xua hổ nuốt sói là quốc sách của Lam Điền không thể tùy tiện thay đổi, bất kỳ chính sách nào trước khi nhìn thấy hiệu quả đã thay đổi thì tổn thất càng lớn.Chu Tồn Cực đầu quấn băng dầy về nhà, tuy bị thương, đầu vẫn choang choáng, nhưng bước chân nhẹ nhàng, vừa qua cửa đã thấy gương mặt đau khổ của thê tử Lưu thị.“ Huyện tôn đã đồng ý cho đám Chu Tương ở lại Lam Điền.”Lưu thị nhũn người ngã xuống, may mà có nha hoàn đỡ lấy, vừa hoàn hồn đã chỉ mặt trượng phu: “ Chàng vì mấy người ngoài mà tính mạng già trẻ trong nhà cũng không cần nữa hay sao?”Giờ chuyện đâu vào đó, Chu Tồn Cực tự tin phất tay:” Một phụ nhân thì biết cái gì?”Lưu thị lăn ra khóc:” Chàng vì cái danh mà đẩy cả nhà vào nguy hiểm.”“ Vương triều Chu gia hết rồi, chẳng lẽ con cháu Chu gia cũng phải tuyệt tự theo? Thế nào cũng cần có người đứng ra thu nhận chúng, cho chúng miếng cơm chứ? “ Chu Tồn Cực kệ lão bà, vừa đi vừa nói: “ Sau này không ai cung phụng người Chu gia nữa, cái gì cũng phải dựa vào bản thân mới được, nếu người Chu gia không giúp nhau, nàng lại mong người khác bỏ qua cho Chu gia ta thì kỳ lạ quá rồi.”.