Đối với một người cả đời chẳng rời khỏi thôn mà nói, huyện Lam Điền đã là rộng lắm rồi.Đối với người Lam Điền cả đời chẳng rời khỏi địa giới huyện thì Quan Trung đã vô cùng vô cùng bao la, đến thành Trường An thôi đã mất hai ngày cơ mà, thời gian đó làm bao nhiêu là việc.Đối với người chưa từng rời Quan Trung, Đại Minh đã rộng tới vô chừng rồi, nghe nói đi từ đầu này tới đầu kia mất nguyên một tháng.Còn với Vân Chiêu mà nói, Đại Minh chật hẹp làm y muốn ngạt thở, vì y đã thấy được toàn cảnh khối tinh cầu màu lam này.Trước kia y chỉ biết tán thưởng sự thần kỳ của vũ trụ, nay nắm quyền lực trong tay, hắn thấy tinh cầu màu làm thật mỹ lệ, thật yếu ớt, như một quả cầu pha lê.Thậm chí y thấy mình có quyền lực phân chia tinh cầu này, nếu không có, vậy nhất định là do không ai hỏi ý kiến của y thôi.Thư viện Ngọc Sơn là nơi công bằng nhất thế giới, ở nơi này, là rồng có thể tự do bay cao, nuốt mây nhả khói, là hổ có thể tiếu ngạo sơn lâm, nhòm ngó thiên hạ, là sói có thể kết thành đàn, tung hoành thảo nguyên.Đương nhiên nếu ngươi là lợn, ngươi có thể dùng, da, thịt, tim gan cật thận của mình để nuôi mảnh đất này.Văn nhân cũ vào thư viện Ngọc Sơn thì giống như một con chó, một con chó bị đuổi ra thiên nhiên, con nào có năng lực biến thành sói hung dữ, con nào không đủ mạnh biến thành chất thải của đám dã thú cũng không có gì lạ.Những văn nhân cũ bị cải biến nếu quay về thế giới cũ của mình sẽ thành dị loại, không cách nào hòa nhập với hoàn cảnh vốn có.Cũng phải thôi, một con chó đã thành sói hoang thì nó sẽ căn người, mà kết cục của chó cắn người thế nào thì ai ai cũng biết.Những người đó vào thư viện Ngọc Sơn thì dễ chứ muốn rời đi thì quá khó.Chỉ cần nghĩ một chút thôi là hiểu rồi, khi ngươi đã tự do thành thói quen, khi ngươi cho rằng thế giới này phải so kè với nhau bằng năng lực, khi ngươi cho rằng chỉ cần nỗ lực là có kết quả tốt ...!Thì bóng tối phủ xuống cuộc đời ngươi.Phấn đấu trở nên không có ý nghĩa, năng lực không có đất dụng võ, phía trước chỉ có màn đêm đen đặc, thống khổ của ngươi không có chỗ phát ti3t, cũng không ai hiểu được ...!Khi ấy ngươi học được ở thư viện Ngọc Sơn bao nhiêu, sức phá hoại sẽ lớn bấy nhiêu.Đương nhiên điều này chỉ đúng với văn nhân cũ thôi.Rầm, rầm, rầm.Búa thủy lực cực lớn lần nữa đập lên miếng sắt đã nung đỏ, đốm lửa bay tứ tán, đợi màu miếng sắt đã tối dần, lạnh đi, một đám thiết tượng cường tráng dùng kẹp cực lớn gắp miếng sắt ra đặt trở lại lò, tiếp tục đem nung.Hầu Bình trước ngực đeo một cái tạp dề da trâu, lau mồ hôi trên mặt, cầm cốc trà lớn của mình uống ừng ực như trâu, hô lên với đam đồ đệ:” Mở lò số hai, không được dừng, đừng để lãng phía sức nước.”Một đám thiết tượng đáp lời, mở lò số hai, ngọn lửa dài tới hai thước từ cửa lò phụt ra, chiêu đỏ mặt bọn họ.Một thân pháo đã thành hình dáng sơ khai bị lửa mạnh nung toàn thân sáng rực, mọi người đồng thanh hô lên, kéo thân pháo ra khỏi lò.Cùng với thân pháo được xích sắt treo lên thả xuống hố, một cái lõi sắt được đặt ở nòng pháo, búa thủy lực đập sầm xuống, mặt đất rung chuyển, nửa cái lõi sắt chui vào nòng pháo.Các thiết tượng kéo lõi sắt ra, thay một cái khác, búa thủy lực tiếp tục đập, cho tới khi Hầu Bình kiểm tra kích cỡ xong lại ném vào lò, đợi nung đỏ rồi tiếp tục luyện.Từ sau khi có cách luyện thép, trọng lượng hỏa pháo huyện Lam Điền đang giảm đi nhanh chóng.Từ mới đầu là dùng pháo đồng thau tốn kém, sau đó đúc pháo sắt nặng vạn cân, tới giờ là pháo thép nặng trăm cân, uy lực không giám đi rõ ràng.Vì xuất hiện máy mài thủy lực, huyện Lam Điền có thể làm nhẵn nòng pháo, để đạn pháo và nòng pháo càng khít, để hao tổn thuốc súng và lực đẩy càng ít.Đợi đám học sinh xem toàn bộ quá trình, đạo sư Lô Tượng Tấn quay đầu nới với đám học sinh:” Hôm nay cho các ngươi vào viện nghiên cứu vũ khí, xem công xưởng mới nhất của chúng ta là để các ngươi có nhận thức trực quan với thứ các ngươi trước kia gọi mánh mung kỹ xảo bị xem nhẹ.”“ Các ngươi chắc chưa biết, nhờ có lò cao, than cốc, búa thủy lực, khiến trình độ làm pháo, làm súng của huyện ta nâng lên một tầng cấp mới.
Đối với hỏa pháo cùng uy lực, chi phí làm pháo của chúng ta rẻ hơn pháo đồng mười lần, lượng thuốc pháo sử dụng ít hơn hai thành.”“ Từ sau khi pháo đồng bị pháo sắt thay thế, số tiền người khác dùng làm ra một khẩu pháo, chúng ta lại có thể làm ra mười khẩu pháo, có ưu thế này cho thấy chúng ta đã nắm quyền chủ động cả chiến trường.”“ Đám tiểu tử, bây giờ thắng bại trên chiến trường đã không còn chỉ phụ thuộc vào sự dũng mãnh của tướng sĩ và tài chỉ huy của đại tướng.
Mà đa phần là ở năng lực cung ứng hậu cần cường đại, xem ai có tốc độ vũ khí nhanh hơn, nhiều hơn, tốt hơn, rẻ hơn.”“ Nếu các ngươi đủ nỗ lực, người Lam Điền chúng ta sẽ hi sinh ít hơn, giành được chiến thắng lớn hơn, ta kỳ vọng vào các ngươi đấy.”“ Kỳ vọng của tiên sinh là phương hướng phấn đấu của bọn đệ tử, đệ tự sau này sẽ đem hỏa pháo bình thiên hạ.” Một đám học sinh kích động hò reo:Lô Tượng Tấn mỉm cười ra hiệu cho đám học sinh ồn ào kia yên tĩnh lại, nhìn Mộc Thiên Đào đứng đó một mình, chẳng nói chẳng rằng:” Mộc Thiên Đào, ngươi thấy thế nào?”Mộc Thiên Đào đang thất thần, chắp tay nói:” Lời của tiên sinh thật là chí lý.”Lô Tượng Tấn nói lớn:” Các ngươi đã hoàn thành tích lũy học thức cơ sở khoa học, cũng thông qua khảo hạch của thư viện, từ nay về sau chuyện học tập của các ngươi không theo lối cũ nữa.”“ Thư viện chú trọng tùy tài mà dạy, trong ba tháng tới, các ngươi phải lựa chọn phương hướng học tập của mình, ta sẽ làm đạo sư cho các ngươi, dẫn các ngươi, sẽ dẫn các ngươi đi khắp Lam Điền, xem các ngành nghề, khai phá hứng thú cho các ngươi.
Cho nên từ giờ ta muốn các ngươi suy nghĩ thật kỹ.”“ Vâng!” Đám học sinh đồng thanh.“ Được rồi, tiếp theo chúng ta sẽ tới các cơ cấu hạnh tâm của huyện Lam Điền, với học sinh theo đuổi môn cơ khí chế tạo phải chuyên tâm, tôn kính với công tượng nơi này.
Đây sẽ là chỗ thực tập của các ngươi, các công tượng sẽ là sư phụ của các ngươi.”“ Vâng.”Mọi người theo Lô Tượng Tấn rời công xưởng chế tạo, rất nhiều học sinh vẫn còn quyến luyến quay đầu nhìn, nghe tiên sinh giới thiệu, bọn họ thấy nơi mình sắp thực tập vô cùng quan trọng.Mộc Thiên Đào theo sát Lô Tượng Tấn, đợi mọi đi lên bậc thang đá, chắp tay hỏi: “ Tiên sinh, chẳng biết mô thức của Lam Điền có thể tái hiện ở phương nam không?”Lô Tượng Thăng biết y định của hắn:” Ta biết chí hướng của ngươi là chấn hưng uy danh của Mộc vương phủ, ta tin, đợi ngươi học thành tài trở về, nhất định sẽ có thành tựu.
Thế nhưng huyện Lam Điền là sự tồn tại độc nhất vô nhị thiên hạ, nó là kết quả nỗ lực của tất cả mọi người, cho nên mới có sự thịnh vượng ngày nay.”“ Ngươi muốn tái hiện điều này ở Mộc vương phủ là rất khó, cực kỳ khó, ít nhất ta không nhìn thấy bất kỳ một hi vọng nào.”Mộc Thiên Đào khẽ thở dài cúi đầu xuống.Lô Tượng Tấn vỗ vai đứa đệ tử sa sút:” Ngươi chớ thất vọng, không phải Mộc vương phủ của ngươi không có năng lực này, mà cả thiên hạ không ai làm nổi nữa đâu.
Vì nói không chút khách khí rằng, thiên hạ này đã là đồ trong túi của Vân Chiêu rồi, nếu ngươi không muốn gia nhập thì sớm có tính toán tránh tương lai ...!Ài, đại quân Lam Điền đã xuất quan rồi, mọi chướng ngại sẽ bị nghiền nát.”Mộc Thiên Đào thấp giọng nói:” Đệ tử hiểu.”Lô Tượng Tấn đưa hai tay ấn lên vai hắn:” Ngươi đã là học sinh của thư viện Ngọc Sơn, phải biết con đường này không đi được thì đi con đường khác, một mực đâm đầu vào đường cùng không phải là hành vi thư viện cổ vũ.
Nhảy ra khỏi suy nghĩ cố hữu của mình, phía trước ắt có con đường khác.”Mộc Thiên Đào rất tôn kính tiên sinh của mình, trong lòng tuy thống khổ, vẫn nở nụ cười thật tươi báo đáp sự dạy bảo của tiên sinh..