Minh Thiên Hạ

Chương 688: 688: Quốc Chi Đại Sự Tại Nhung Tại Tự





Nghi thức hoan nghênh Cao Kiệt có thể tiến hành trong nhà lao, nhưng nghi thức về trời của các tướng sĩ không thể qua loa như thế.

Tất cả mọi người theo Vân Chiêu đem tro cốt tướng sĩ chiến tử vào kỷ niệm đường của núi trọc.

Nghi lễ được đại hồng lư Chu Tồn Cực an bài vô cùng trang nghiêm long trọng, lá cờ màu đen phủ kín nói trọc, những tiếng hô của lễ quan cao vút tới tận mây xanh, đem cái chết của các chiến sĩ biến thành bất diệt.

Quan quân cấp thiên phu trưởng chết ba người.

Quan quân cấp bách phu trưởng chết 69 người, quan quân cơ sở cấp thập phu trưởng chết 351 người, binh sĩ chết 6530 người.

Dân phu chết 1287 người.

Lễ đường rộng mênh mông lúc này một nửa được đặt linh vị, mỗi linh vị rộng một tấc, dài hai tấc, dày chưa tới hai phân.

Một hũ tro, 20 đồng bạc và một văn thư.

Đó là toàn bộ thứ tướng sĩ chiến tử có được.

Tro cốt cần đưa về quê nhà an táng, tiền sẽ phát cho thân quyến, văn thư gửi tới lý trưởng đương địa.

Theo quân luật, tướng sĩ chiến tử có 20 năm không phải đóng thuế ruộng, con cái được ưu tiên vào đại doanh Phượng Hoàng Sơn.

Vân Chiêu áo đen mũ đen, dưới hiệu lệnh của đại hồng lư Chu Tồn Cực, nghiêm trang hoàn thành tất cả nghi thức tế bái.


Đại bộ phận mấy thứ nghi thức cũ kỹ Vân Chiêu chẳng thích, chỉ có những lễ nghi này là y không hề ghét.

Tế tự là đại sự quốc gia.

Hàn Lăng Sơn đảm nhận chức trách chỉ dẫn anh linh đã đứng trên đài cao ba canh giờ, hắn phải dùng ngữ âm ông hòa công chính nhất, đọc tên toàn bộ các anh linh.

Tiền Thiểu Thiểu và Đoàn Quốc Nhân đứng hai bên anh linh điện, hai tay ôm trước ngực, miệng nở nụ cười rạng rỡ nhất đứng nhìn hành lang trống không, tựa hồ lúc này đang có một đội ngũ dài dằng dặng đi qua, nối nhau vào điện.

Vân Chiêu ngồi trong đại điện, mắt nhìn về phía trước, trường đao đặt ngang trên đùi, hoàn nghênh các chiến sĩ về nhà.

Từ đại môn rộng mở của Anh Linh điện có thể nhìn thấy đỉnh tuyết của Ngọc Sơn, sau đỉnh núi chính là bầu trời xanh ngắt.

Lúc này trên Ngọc Sơn vang lên tiếng chuông, đây là đại chuông nặng một vạn hai nghìn cân, tiếng chuông phát ra tạo thành tiếng vọng trong sơn cốc, như tiếng sấm nổ truyền đi xa.

Sĩ tử của thư viện Ngọc Sơn áo trắng như tuyết đứng trên bãi cổ, hành lang, thao trường, lôi đài, đồng thanh đọc vang.

Anh hoa chính khí đất trờiKhoác hình vật chất khắp nơi vẫy vùng.

Tràn mặt đất tuôn sông kết núi,Vút trời mây chói lói trăng saoTrần ai lẩn bóng anh hào,Muôn ngàn khí phách dạt dào tầng xanh.

Thuở non nước thanh bình khắp chốn,Nét đan thanh chóng lộn bệ rồng.

Sơn hà gặp buổi lao lung,Càng cao tiết ngọc, càng bừng vẻ son.


Tề Thái Sử mất còn mấy độ,Thẻ tre kia há sợ gươm ai.

Đổng Hồ múa bút mấy hồi,Làm cho Tấn tặc tơi bời ruột gan.

Trương Lương xót nỗi Hàn khói lửa,Dùi đồng vung, nghiêng ngửa Tần vương.

Ngọn cờ Tô Vũ phong sương,Càng băng giá cảnh, càng hương sắc lòng.

Đầu Nghiêm tướng dường đồng, dường thép,Máu Kê quân nhuốm hết long bào.

Trương Tuần răng cứng cát sao,Thành đồng đà nát, lòng đào khôn thay.

Lưỡi Thường Sơn nào hay lắt léo,Mũ Quảng Minh che nẻo Liêu Đông.

Xuất sư biểu ấy hào hùng,Ngọc vàng rộn rã nát lòng thần minh.

Dòng nước Hiệt lênh đênh bỡ ngỡ,Thề cùng sông: an rợ mới về!Hốt ngà có lúc cũng ghê,Cho đầu soán chúa ê chề tóc tang.

Linh khí ấy chứa chan muôn thuở,Rực trần ai, tở mở trăng sao.

Khí thiêng đượm máu hùng hào,Phù sinh nhẹ tựa hồng mao sá gì.


Tiếng đọc sách vang vang cùng tiếng chuông hùng hồn hòa trộn, nghe tựa thiên âm.

Vô số quân sĩ cường tráng nhất đứng trên núi trọc vẫy những lá cờ lớn gọi hồn vía chiến hữu, dẫn đường cho họ.

Toàn bộ Thành Ngọc Sơn im phăng phắc, không ít người thành tâm quỳ xuống cúng bái.

Một cuộc tế tự thanh tế cực lớn đã triệt tiêu những tiếng nói không hài hòa trong quân Cao Kiệt, cùng với lượng lớn quan quân thăng chức điều đi, quan quân mới bổ xung, quân tốt tới từ thành Lam Điền dần hòa nhập vào tập thể mới.

Quân vụ ti giải trừ cấm lệnh quân đoàn Cao Kiệt đóng trong Phượng Hoàng Sơn, cho phép mỗi ngày có 1000 quân tốt được rời đại doanh, ngồi xe ngựa đã chuẩn bị sẵn tới huyện thành Lam Điền hoặc thành Trường An du ngoạn.

Thành Lam Điền ở thảo nguyên không khác gì tòa thành quân sự, tất cả hoạt động của nó gần như phục vụ cho quân đội trấn thủ tòa thành đó, cho nên dù đông người, song thiếu hoạt động cuộc sống, không thể nào náo nhiệt được.

Còn huyện thành Lam Điền thậm chí đập cả tường thành, Trường An nay không đóng cổng, thúc đẩy thương nghiệp mức độ cao nhất, nên sự phồn hoa của nó làm đám quân tốt từ nơi cùng khổ đi ra ai nấy không khép miệng lại được.

Cả đám quân tốt mặc nguyên đồng phục đen, xếp hàng ngay ngắt đi qua đường phố Trường An tạo thành khung cảnh độc đáo.

Những người ngực đeo huân chương dát vàng thậm chí còn được vài nữ tử reo hò, ném hoa quả tới, khiến người quên không mang theo huân chương nuối tiếc vô cùng.

Vì bây giờ thư viện cho nghỉ, Chu Mỹ Sác quay về Ao Sen cư trú, vừa mới tắm rửa xong thì nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, nàng đẩy cửa sổ, liền thấy một đội hắc y nhân đội ngũ chỉnh tề đi theo một nữ tử cầm cờ và loa, đang xem cá chép lớn trong ao sen.

Giọng nữ tử đó truyền đi rất xa: “ Cá chép ở nơi này con nhỏ nhất cũng chơn 100 cân, trong đó con cá này thích đồ ăn từ du khách nhất rất được mọi người yêu thích.

Vì nó có thể hình lớn nhất, ăn tham nhất, mọi người gọi nó là Mãng Tử.

”“ Cá nơi này đều để xem, không được ăn, trước kia chúng thuộc về Tần vương, từ sau khi Tần vương từ bỏ vương vị thành đại hồng lư Lam Điền, ngài đã hiến bảy phần Ao Sen, nên số cá ở đây cũng thuộc về bách tính Trường An.

”“ Béo quá, con cá này chắc là phải tới 200 cân ấy nhỉ? “ Một quân tốt nói giọng Sơn Tây có vẻ đói khát lắm:“ Chưa tới 200 cân, chỉ 160 cân thôi, nói lại là cá nơi này không được bắt ăn, chỉ để ngắm thôi, ai mà ăn cá nơi này sẽ bị bách tính Trường An đánh chết, hơn nữa còn không kiện được đâu.


”Chu Mỹ Sác rũ mái tóc ướt sũng quay đầu nhìn Lương Anh vừa mới tắm xong:” Đám hắc y nhân này lai lịch thế nào vậy?”Lương Anh thò đầu ra nhìn:” À, bọn họ là biên quân từ thảo nguyên về đấy, đều là công thần cả, công chúa xem kìa, những người đeo huân chương màu vàng kia chính là nhờ giết Kiến Nô đổi được đấy.

”“ Giết Kiến Nô chỉ đổi được thế thôi sao, phụ hoàng ta cũng treo thưởng, lấy một cái đầu Kiến Nô thưởng 10 lượng bạc trắng, bọn họ có thể tới chỗ phụ hoàng ta đổi bạc và quân công chứ?” Chu Mỹ Sác không vui:“ Nếu như số bạc đó do chính bệ hạ phát, các tướng sĩ nhất định sẽ hưởng ứng, có được 10 lượng bạc cơ mà, ai mà không muốn chứ, phải biết tướng sĩ Lam Điền chiến tử chỉ được phủ tuất có 20 đồng bạc thôi.

”“ Vì sao phải do phụ hoàng ta phát?”Lương Anh thở dài:” Vì triều Đại Minh này chỉ có một mình bệ hạ là thật lòng hi vọng tướng sĩ giết nhiều Kiến Nô, cũng chỉ có bệ hạ mới phát đủ số bạc cho tướng sĩ có công.

”“ Hạ quan nói chuyện này công chúa đừng giận nhé.

”Chu Mỹ Sác lắc đầu:” Ngươi cứ nói đi, ta không giận đâu.

”“ Năm Sùng Trinh thứ 8, có người ở tái thượng giết 2000 Kiến Nô, trong đó có hơn 200 bạch giáp binh, tướng lĩnh Kiến Nô cũng bị chém tại trận, tướng sĩ biên quan hoan hỉ lấy đầu xếp thành kinh quan trấn nhiếp Kiến Nô.

“ Lương Anh lấy cái khăn khô, vừa lau tóc cho Chu Mỹ Sắc vừa kể: “ Quân báo gửi lên kinh thành, những người đó không được phong thưởng, còn bị binh bộ trách mắng, giám quân trách mắng, cuối cùng còn làm phật lòng binh bộ thương thư và thái giám giám quân.

”“ Hai năm sau đó, người này ở Trương Gia Khẩu đoạt lại 8 vạn bách tính Đại Minh từ tay Kiến Nô, rõ ràng là công lai, vậy mà lại thành tội, bệ hạ ra lệnh lăng trì xử tử giữa chợ.

”Chu Mỹ Sác đứng bật dậy:” Không thể nào, phụ hoàng ta là minh quân, sẽ không làm thế.

”Lương Anh nhẹ nhàng ấn vai nàng xuống, tiếp tục lau tóc: “ Bệ hạ đúng là minh quân, nhưng mà bệ hạ nghe đám đại thần nói, người này không biết chỉ huy khiến Kiến Nô vào Sơn Đông, triều đình tổn thất nặng nề, bách tính lưu lạc khắp nơi, cho nên liền giết.

”“ Sao lại thế chứ, người đó là ai?”“ Chính là Đại Đồng tổng đốc Lô Tượng Thăng bấy giờ.

”“ Thật vậy sao?”Chu Mỹ Sắc không tin Lương Anh nói dối mình, nhưng nàng không tin cha mình làm chuyện không phân trắng đen như vậy:Lương Anh kỳ thực mới đầu có ác cảm với vị Trưởng công chúa này, tiếp cận là vì nhiệm vụ, nhưng tiếp xúc lâu dần nhận ra nàng chỉ là một tiểu cô nương không hiểu sự đời, đơn thuần chân thành, không hề có sự kiêu căng xa hoa của hoàng tộc, bất giác coi như tiểu muội trong nhà, vỗ lên tấm lưng gầy gò an ủi: “ Trong thư viện Ngọc Sơn có ghi chép toàn bộ câu chuyện liên quan tới Lô Tượng Thăng, khi nào công chúa rảnh có thể tới xem, ghi chép ở đó đều là thật, dù ghi chép về huyện tôn nhà ta cũng không thiên vị chút nào.

”.