Làm gì có chuyện Tiền Đa Đa hiền lành như thế, nàng vô cùng hiếu thắng, thế nào cũng phải tranh luận tới cùng cơ, một khi nhường nhịn người khác thì thế nào cũng là để che đậy cái gì đó, Vân Chiêu rất nghi ngờ:” Hôm nay Từ tiên sinh nói với ta, Chu Mỹ Sác chuẩn bị tới thư viện Ngọc Sơn dự thính, ta thấy đây là chuyện tốt nên cho phép.
Nàng nói xem nào, ta cứ có cảm giác có bàn tay nàng ở chuyện này.”Tiền Đa Đa sợ gì mà không dám nhận chứ, quay lại cong cớn nói: “ Đương nhiên là do thiếp, một tiểu cô nương sống trong thâm cung thì làm gì có kiến thức, lại còn thê thảm tới mức chẳng có bằng hữu.
Thiếp an bài cho nha đầu đó một nữ tử có thân phận, có địa vị, tuổi tác không hơn là bao làm bạn, có gì không ổn?”Vân Chiêu chẳng biết nói, làm gì có bạn bè nào lại được an bài như thế, không muốn tranh cãi với Tiền Đa Đa ở chuyện này, dù sao cũng làm rồi, hỏi thẳng vào vấn đề cốt lõi :” Nàng định cải tạo cô công chúa này thế nào?”“ Bồi dưỡng tính độc lập, mở rộng tầm mắt, dạy cô ta phải chịu khổ, càng dạy cô ta tồn tại trong loạn thế, cho nên toàn bộ việc thiếp làm đều là vì muốn tốt cho cô ta mà thôi.
“ Tiền Đa Đa kể ra một loạt chuyện tốt, giống như thực sự muốn tốt cho người ta vậy, giọng rất hùng hồn:“ Thế thì tìm một tiểu nha đầu nào đó bầu bạn bên cạnh là đủ, kiếm một mật điệp làm gì? “ Vân Chiêu thở dài, đối với cô công chúa đáng thương kia, y chỉ có thiện chí:“ Bọn họ cần phải bị giám sát, nếu cô ta chấp nhận sống cả đời bình đạm, vậy cứ sống thế đi, sẽ không ai quấy nhiễu.
Nếu cô ta không chấp nhận, cho rằng mình là thiên hoàng quý trụ, phải sống hơn người, thế thì vừa vặn kéo những kẻ có tâm tư tương tự ra, sau đó diệt sạch một mẻ, tóm lại là hay dở do cô ta tự chọn thôi, thiếp chẳng can thiệp.” Tiền Đa Đa nói rõ mục đích của mình:Kỳ thực làm thế không hề quá đáng, Vân Chiêu gật đầu, coi như là thừa nhận hành vi của Tiền Đa Đa, nàng chưa bao giờ thiếu thủ đoạn, chỉ là muốn dùng hay không.Khuê nữ đã bú no rồi, Vân Chiêu đón lấy từ chỗ nhũ nương, cẩn thận đặt bên Tiền Đa Đa, để mẹ con thân thiết một lúc, nhưng Tiền Đa Đa bế lên cho khuê nữ vào nôi.Vân Chiêu kéo nôi lại gần giường, mình nằm xuống bên khuê nữ, nghe tiếng thở đều đặn bình thản của Tiền Đa Đa, thấy thế giới này thật hỗn loạn.Vân Xước nhìn phụ thân, phụ thân cũng nhìn nó, còn xoay cái chong chóng màu sắc, chong chóng xoay vù vù, làm cô bé chìm vào thế giới muôn màu.Đại Minh đã bất ổn nhiều năm, cho nên mọi người đều mệt mỏi, nếu còn chút khả năng chẳng ai muốn lang bạt chinh chiến nữa.Vì thế quân Lam Điền tiếp quản Tương Dương rất thuận lợi, chỉ có điều là nơi Lý Hồng Cơ thực hiện kế sách vườn không nhà trống, không để lại cho Vân Chiêu bất kỳ thứ gì, chỉ toàn người già yếu và trẻ nhỏ không dùng được trong chiến đấu.Nhưng có một thứ mà hắn chẳng thể mang đi, là đất đai, vì thế đột nhiên xung quanh Tương Dương có rất nhiều đất đai vô chủ.Quan viên phụ trách tiễu phỉ vội vàng báo hỉ với hoàng đế, bảo hỉ xong không dám tới Tương Dương mà nói là mình đang truy kích tặc khấu.Vậy là tặc khấu đi rồi, quan viên triều đình cũng đi rồi, những người dám tạo phản cũng theo Lý Hồng Cơ, nhưng người già yếu phụ nhân trẻ nhỏ lại trở nên có thêm hi vọng vào tương lai.Một đám người mặc thanh y đột nhiên xuất hiện, họ cưỡi ngựa đánh xe lớn tới huyện Nam Chương thuộc Tương Dương.Bọn họ không quấy nhiễu những bách tính đang kinh hoàng bỏ trốn mà bắt đầu tu sửa huyện nha đổ nát, vì nhân thủ bọn họ không nhiều, cho nên công tác tiến hành rất chậm.Một số thanh y nhân đi tìm bách tính chưa hoàn hồn, hi vọng họ giúp sửa huyện nha, tiền công không cao, song có lương thực thay thế.Một số nhà không đủ lương thực đánh liều đi làm việc.Chập tối về nhà, bọn họ thực sự mang theo kê, không nhiều, song là lương thực mới, không trộn lẫn cát bẩn, một nồi cháo kê thơm lừng nấu lên, cả nhà quây quần, mừng mừng tủi tủi.Chỉ thế thôi, họ đâu dám đòi hỏi nhiều, vậy mà chẳng ai cho họ mong muốn nho nhoi ấy.Hôm sau càng có thêm nhiều người tới huyện nha.Công việc tu bổ huyện nha không quá nặng nhọc, lại còn bao ăn, đúng là hết sức béo bở, đã lâu lắm rồi người ta mới có thể kiếm miếng ăn thông qua lao động đàng hoàng.Nhìn con mình ăn như chết đói chết khát, người mẹ không dám húp cháo nữa, làm chủ gia đình luôn có nhiều mối lo, huyện nha rồi sẽ sửa xong, tới lúc đó đâu ra công việc thế này nữa, mẹ con nàng sống sao qua mua đông này?Mười ngày sau huyện nha dù tu sửa lề mề cuối cùng cũng hoàn thành rồi, có nhiều thanh y nhân tới đó, trong khi ai nấy đang lo sinh kế sắp tới thì họ dán cáo thị tuyển người tu sửa huyện thành đổ nát.Thế này thì nhiều việc để làm lắm, già trẻ nam nữ nô nức kéo cả nhà tới ứng tuyển.Cũng có người lý trí chất vấn thanh y nhân, bọn họ lấy gì trả công cho nhiều người như thế, khuyên người khác tỉnh táo, đừng để người ta lấy ra ít lương thức lừa gạt.
Tiếp đó mấy trăm xe lớn tiến vào huyện Nam Chương, thanh y nhân lại thuê người vận chuyển vào kho, toàn là lương thực cả, hạt nào hạt nấy chắc mấy, những người được thuê kích động về báo tin thế là không ai nghi ngờ gì nữa.Những thanh y nhân dẫn bách tính chiêu mộ được đi xô đổ những căn nhà không người ở đã sập xệ, lấy gạch ngói còn dùng được ra, sắp xếp chỉnh tề.Lại sai người đào hồ, chôn hết rác rưởi, rưới nước lên đầm đất thật chặt, thế là tỏa thành đổ nát trông gọn gàng sạch sẽ hơn nhiều.Đã cuối thu rồi mà người trong huyện thanh Nam Chương hết sức bận rộn, tuy vẫn còn vẻ gầy gò đói kém, nhưng mặt ai nấy hồng hào phấn chấn hơn nhiều.Sau hai tháng huyện thành Nam Chương được sửa sang rực rỡ hẳn lên, dù là con đường đất mấp mô trước kia giờ cũng được trải bằng gạch nung lấy ra từ tường thành đã bị phế bỏ.Huyện Nam Chương năm nay rất lạnh, còn có tuyết rơi.Thế nhưng công việc của bách tính còn lâu mới kết thúc, không ai thấy phiền vì việc đó, vì nhờ tu sửa huyện thành, mỗi nhà đều có ít lương thực tích trữ rồi.Những thanh y nhân kia trả công chỉ đủ ăn, bọn họ mỗi bừa để dành lại một ít, đề phòng đói kém.Chẳng biết từ bao giờ có một đám người tới, nhìn một cái là biết có tiền.Quần áo giặt sạch sẽ, mặt mày cũng sạch sẽ, thậm chí tay thò ra dưới ống tay áo cũng sạch sẽ.Những người này tới huyện Nam Chương để mua đất, mua những mảnh đất trống được chính bách tính vừa dọn dẹp xong.Có một số bách tính đương địa nhận ra, những người này nhiều năm trước chạy nạn khỏi Nam Chương, không ngờ rằng vẫn còn sống lại giàu có như thế.Giá đất không rẻ, hỏi người hồi hương quen biết, cái giá làm người ta tặc lưỡi không thôi.Những người đó mua đất xong, nhà cũng chẳng xây, một đám người hợp tác với nhau mở lò gạch ở chân núi, khi lô gạch xanh đầu tiên ra lò, những người bản địa rốt cuộc vì sao bọn họ thà ở trong lều, hoặc thuê nhà người khác chứ không xây nhà ngay.Thì ra người ta muốn xanh nhà lớn bằng gạch cơ.Lúc này người đương địa đã thừa nhận thanh y nhân ở trong huyện nha là quan phủ rồi, người trẻ tuổi dẫn đầu là huyện lệnh.Đồng thời khi tấm bia đá viết hai chữ Lam Điền dựng ở biên giới huyện Nam Chương, người bản địa hiểu một chuyện, giờ huyện Nam Chương thuộc về Quan Trung.
Chuyện đó chỉ khiến người ta bàn tán vài câu thôi, chẳng để ý lắm.Quan phủ là ai không quan trọng nữa, miễn là để bọn họ có thể dùng đôi tay này kiếm lấy cái ăn là đủ rồi.....Hôm nay dừng ở đây..