Minh Thiên Hạ

Chương 662: 662: Minh Châu Ném Chỗ Tối 1





Khi trời sáng, vầng thái dương lần nữa mọc lên ở đường chân trời, Tôn Quốc Tín ngồi khoanh chân hướng về phía mặt trời đọc kinh buổi sáng.Về phần hai con sói kia chẳng biết đi đâu rồi.Đọc kinh xong Tôn Quốc Tín tới bên suối rửa ráy, tốc độ của hắn rất chậm, hắn rửa rất kỹ, dù ở chốn đồng không mông quạnh đã 49 ngày, gương mặt hắn vẫn ngời ngời.Hôm nay phải gặp người, cho nên hắn dùng dao cạo cạo tóc, tới khi đầu sáng bóng mới hài lòng dừng tay, cúi đầu mỉm cười với bóng mình trong nước.Chỉnh lại áo cà sa, đứng bên suối cúi đầu nhìn cá nhỏ gần như trong suốt đang đừa giỡn, quá trình tu đạo rất khô khan vô vị, vì thế hắn đã tạo thành thói quen quan sát những thứ nhỏ nhất để đỡ cô độc.Trên thảo nguyên xuất hiện ba thớt ngựa, ba vương gia từ phía thái dương phóng nhanh tới.Tôn Quốc Tín vẫn cúi đầu nhìn cá nhỏ.“ Thượng sư, tội gì vì đám tội nhân mà phá hỏng tu hành của mình.” Một vương công Mông Cổ còn trẻ thở dài:” Bọn ta sớm muộn gì cũng chết, người Hán không cho bọn ta quy thuận người Kiến Châu, người Kiến Châu không cho bọn ta quy thuận người Hán.”“ Phật sống, nếu như ngài từ bi, trí tuệ có thể hóa giải mâu thuẫn này thì xin nói cho Tô Cách Lạp Thấm, bọn ta sẽ xây chùa vàng mãi mãi thờ phụng ngài, để giọng nói của ngài vang vọng thảo nguyên, bọn ta sẽ nghe theo lời ngài.”Tôn Quốc Tín vẫn cúi đầu nhìn cá:” Ngươi xem đi, cá trong nước vui vẻ biết bao, bọn chúng không biết con suối này tới mùa đông sẽ khô.


Con người càng nghĩ xa càng thống khổ.

Các ngươi thống khổ ở chỗ muốn giữ những gì mình có, còn muốn có nhiều hơn nữa.”“ Nơi này cỏ cây tươi tốt, nguồn nước nhiều, gia súc dễ dàng sinh sôi ở đây, các ngươi có thể sống cuộc đời giàu có.

Đáng tiếc, vùng thảo nguyên này với các ngươi như con suối kia với con cá nhỏ, cá nhỏ muốn thành cá lớn ngàn cân thì suối này không đủ, nó cần biển lớn.”Vương công Mông Cổ ôm ngực thi lễ: “ Xin Phật sống cho ta biết, biển lớn của người Mông Cổ ở đâu?”Tôn Quốc Tín cười rạng ngời như thái dương: “ Biển ở ngay trong lòng các ngươi.”“ Trong lòng? “ Vương công trẻ không hiểu:“ Đúng thế, trong lòng các ngươi, các ngươi không muốn rời vùng thảo nguyên này, nên nó sẽ thành gông cùm của các ngươi, các ngươi phú quý quá lâu rồi, cho nên các ngươi quên mục nhân phải đi theo nguồn nước cây cỏ.


Cây cỏ thuộc về cừu dê, không thuộc về các ngươi, dù là cừu dê, đối với cỏ cây thì chẳng qua là khách qua đường mà thôi.


Nhớ, đi theo trái tim ngươi, nhớ lấy tổ tiên ngươi.”Tôn Quốc Tín nói xong liền cầm bát lên, đi về phía ba vương công Mông Cổ tới.Ở đường chân trời có vô số ngựa xuất hiện, những người đó vốn bị vương công Mông Cổ cho vào rương gỗ vứt bỏ trên thảo nguyên, nay có được tự do, bọn họ xuống ngựa, đợi Tôn Quốc Tín đi tới, những mục dân đó quỳ xuống thành kính hôn dấu chân hắn.Một tiếng sói tru từ xa truyền tới, trên đồi cát có hai con sói, một lớn một nhỏ.Tôn Quốc Tín dừng bước, vẫy tay với hai con sói, không nhìn mục dân quỳ trên mặt đất, đi về đội ngũ đã đợi mình rất lâu, chui vào xe.“ Lão Tôn, ngươi chưa thuyết phục những vương công đó đầu hàng huyện Lam Điền à? “ Một tiểu lạt ma đợi Tôn Quốc Tín vào xe ngựa đã nóng lòng hỏi:Tôn Quốc tín ngả lưng xuống đệm êm ái, rên một tiếng, hắn thậm chí nghe thấy xương sống của mình kêu răng rắc, khi thoải mái rồi mới đủng đỉnh nói: “ Vội gì.”“ Sao không vội chứ, Cao Kiệt đang nổi điên triệu tập quân sĩ thành Lam Điền, chuẩn bị quyết một trận tử chiến với Kiến Nô kìa.”“ Đó là chuyện của Cao Kiệt, chuyện chúng ta làm mười năm nữa mới thấy hiệu quả, không cần vội.”Lạt ma trẻ sốt ruột: “ Chẳng lẽ chúng ta cứ đi lang thang vô mục đích mãi thế này à?”Tôn Quốc Tín liếc hắn một cái: “ Trương Tân Lương, nếu như ngươi đã thành một lạt ma, vậy thì nên biến thành một lạt ma chân chính, chúng ta đang tu hành, đi khắp thảo nguyên, thăm từng mục nhân một, đem lời của Phật truyền cho họ, để họ được giải thoát.”“ Dùng đôi chân này đi khắp thế gian truyền bá thiện niệm của Phật chính là công việc của chúng ta, cũng là nghĩa vụ của một lạt ma.”Trương Tân Lương sờ cái đầu bóng loáng của mình: “ Ta không định làm lạt ma cả đời, ta còn định cưới vợ sinh con.”Tôn Quốc Tín mỉm cười: “ Tin ta đi, đợi ngươi thực sự nhập đạo rồi, người sẽ phát hiện, thăm dò thứ chưa biết, yên tĩnh, tịch diệt mới là thế giới cực lạc, thê tử nhi nữ chỉ là mây khói trôi qua trước mặt, hư vô cả thôi.”Trương Tân Lương liên tục lắc đầu: “ Không không, ta vẫn muốn cưới vợ sinh con, như thế tốt hơn.”“ Trước kia ta cũng nghĩ thế, giờ ta là đại lạt ma khoái hoạt.”Ngoài xe ngựa vô cùng náo nhiệt, không chỉ có 200 tùy tùng của Tôn Quốc Tín, đa phần là mục dân đương địa, cùng với tù phạm được hắn giải cứu.Bọn họ tụ tập xung quanh xe ngựa của Tôn Quốc Tín, nhảy múa ca hát, đem cáp đạt trắng muốt quấn quanh xe ngựa.So với những mục nhân vui vẻ đó, ba vương công Mông Cổ vô cùng khổ sở.Phật sống nói rất rõ ràng, nếu muốn sống sót trong cuộc chiến giữa người Hán và người Kiến Châu, con đường duy nhất là rời đi.Không còn mục trường cố định của mình nữa, phải đem tộc nhân của mình lang thang trên thảo nguyên, đồng cỏ, giống như thời đại đen tối nhất trên thảo nguyên, phải đi theo cây cỏ nguồn nước mà sống, mãi mãi không thể dừng bước.Từ đó né tránh con lợn rừng người Hán và con mãnh hổ người Kiến Châu.Chẳng giúp bên nào với người Mông Cổ mà nói là tốt nhất, chỉ có thế mới đợi được tới khi người Kiến Châu hoặc là người Hán chiến thắng, cũng chỉ tới khi đó người Mông Cổ mới có thể về cố hương, thần phục kẻ thắng lợi.“ Tô Cách Lạp Thấm, ngươi thực sự muốn lưu lãng sao?”“ Mã Cách, chẳng lẽ ngươi muốn dẫn tộc nhân xung phong thay người Kiến Châu, hay là muốn xung phong về phía người Kiến Châu.”“ Ta đều không muốn, ta chỉ chiến đấu vì gia súc của mình.”“ Ta cũng thế, chúng ta là mục dân, là chó chăn cừu, Phật Sống nói đúng, đi theo cừu dê của mình mới là đúng nhất.”Có những người đau khổ vì không thể dừng lại một chỗ, quay lại vinh quang ngày cũ, lại có những người hận mọi thứ sao cứ đứng yên, không thể cầm kim động hồ quay mạnh để vèo một cái mấy trăm năm trôi qua.Bọn họ đều thống khổ vì đó là điều không thể thực hiện, vì thế giới không ngừng tiến tới đồng thời phát sinh thay đổi, đó là quán tính của lịch sử, không ai có thể chạy thoát khỏi quy luận được.Có điều trong quá trình đó có người chạy nhanh hơn, ví như huyện Lam Điền, hoặc nói họ bị thúc chạy nhanh.Chủ yếu bởi vì tốc độ thay đổi của Đại Minh quá chậm, tới nơi này càng lâu thì Vân Chiêu càng không thể thích ứng với tiết tấu sinh hoạt chậm rì rì của nó.Ngọn đồi nhỏ đáng lẽ phải bị san phẳng trong một đêm chứ!Xây một cái cầu đá đáng lẽ chỉ tốn vài canh giờ, đồng thời còn trải được đá lên chứ.Từ Lam Điền tới Trường An đáng lẽ chỉ tồn một tuần trà thôi, chứ không phải là cưỡi ngựa chạy ê mông chưa tới.Với thân phận của y đáng là sáng ra ăn canh thịt cừu ở Trường An, chiều ăn hải sản tươi ở Quảng Châu mới phù hợp, giờ y gần như quên mất vị hải sản tươi rồi, toàn đồ khô ngửi mùi phát ngấy.Xem một màn biểu diễn Nghê thường y vũ có thể khiến người ta râm ran xu@n tình, ở phương diện khơi lên d*c vọng nam nhân, nữ tử Đại Minh đúng là chuyên nghiệp.Nhưng con người không thể luôn sống trong tâm trạng phấn khích, chẳng những không có lợi cho thận, mà cũng bất lợi với sự hòa hợp gia đình.Thế nên Vân Chiêu cũng thất vọng như vương công Mông Cổ kia..