Minh Thiên Hạ

Chương 657: 657: Phải Bế Quan Tỏa Càng





Đối với quan viên một lòng cầu tiến mà nói, thịnh thế đồng nghĩa với khô khan buồn tẻ.

Thiếu mất đám phỉ tặc ngày trộm trăm nhà, đêm ghé nghìn hộ, không có vụ án ly kỳ cổ quái, bách tính bận rộn cuộc sống của mình không rảnh phạm tội, đại hộ kiếm tiền mở rộng gia nghiệp, chẳng lý do gì bóc lột bách tính.

Con cái quan viên vẫn còn nhỏ, chưa tới cái tuổi ỷ thế bắt nạt người.

Chợ búa có thị bạc ti quản lý, kế hoạch có chính vụ ti soạn thảo, lúa mạch thì đã nhập kho, thu thuế có thuế lại, còn có vị chủ bạ già tinh minh mẫn cán quản lý đâu vào đó.

Thế là Vân Chiêu chẳng có đất dụng võ.

Làm huyện lệnh nhiều năm lắm rồi, mặc dù y đeo chức đồng tri phủ Tây An, nhưng mà chẳng có ai thảo luận cái quan chức đó, nên y vẫn là huyện lệnh.

14 năm trời làm huyện lệnh mà không được thăng chức, Vân Chiêu quen rồi.

Trong ý chỉ của hoàng đế không nhắc tới Quan Trung, công báo của triều đình cũng hủy bất kỳ thứ gì liên quan tới Quan Trung, nên lại bộ quên thăng chức cho vị huyện lệnh thành tích nổi bật như Vân Chiêu là điều dễ hiểu.

Mặc dù nơi dựng hình nộm quan tham lột da nhồi cỏ vẫn còn đó, bây giờ lại chỉ dùng xích khóa mấy tên lừa đảo, quan viên lúc này chẳng có việc gì làm.

Chính đường huyện nha gió mát lồ ng lộng, nơi này phồng ốc cao lớn, thành chỗ mát mẻ, mỗi năm Vân Chiêu vẫn tới tọa trấn mười ngày.

Đây là cơ hội duy nhất bách tính phổ thông Quan Trung có thể thấy Vân Chiêu.

Mới đầu mọi người còn rất tò mò, ngó nghiêng vào trong, nhưng bị nha dịch đuổi đi, sau này mọi người hiểu, nếu không có chuyện gì quá đáng lắm thì đừng tới quấy rầy huyện tôn.


Lưu chủ bạ khom lưng bê tới một ấm trà mát, đặt lên bàn Vân Chiêu, rồi lại khom lưng lùi khỏi đại sảnh.

Vân Chiêu đang xem sách không thèm nhướng mắt lên một cái, vậy là thiếu lịch sự.

Có điều Lưu chủ bạ thích thế, ông ta không cho rằng huyện tôn cần tỏ ra lễ hiền đãi sĩ với mình, ông ta tự thấy mình không xứng, huyện tôn nên làm thế với kỳ nhân dị sĩ có thể giúp huyện tôn thống nhất thiên hạ kìa, chứ không phải viên quan nhỏ xíu xuất thân từ hình dan sư gia như ông ta.

Một huyện tôn trên cao vời, mừng giận thất thường mới là vua Quan Trung.

Một tiếng ve kêu như sấm nổ bên tai Lưu chủ bạ, ông ta phẫn nộ dùng đôi mắt đã mờ tìm con cá lọt lưới đó, lấy gậy trúc đâm chết, dẫm nát nó thành bùn rồi mới thở phào.

Cách cửa sổ nhìn thấy huyện tôn uống trà ông ta mang lên, Lưu chủ bạ thỏa mãn, cái mặt già cười như hoa cúc nở, ưỡn ngực ngẩng cao đầu bước ra ngoài.

Hàn Lăng Sơn nên cảm thấy may mắn, Vân Chiêu chẳng cần mời cao sĩ nơi nào, nếu để ông già này biết hắn vô lễ ăn vụng thức ăn của huyện tôn, dù liều mạng già này ông ta cũng phải cho hắn một bài học.

Vân Chiêu tọa đường đối với toàn bộ quan viên thổ hào cự thương địa chủ là sự uy hiếp vô cùng nghiêm trọng.

Người toàn Quan Trung đều biết, cho dù mình bị oan từ thời nào thời nào rồi vẫn có thể tới trước mặt huyện tôn kể ra.

Mọi người đều biết, quan viên khác có thể bao che cho nhau, huyện tôn thì không, thế nào cũng làm ra được thị phi phải trái.

Huyện Lam Điền, thậm chí Quan Trung, luôn có nơi để nói lý.

Vì vậy mỗi năm tới thời gian Vân Chiêu tọa đường, quan viên Quan Trung không ai không nơm nớp lo sợ,Vốn từ khi Giải Trại nắm giữ tư pháp huyện Lam Điền tới nay, tư pháp có điều lệ rõ ràng, cơ cấu hợp lý, hoạt động ổn định, Vân Chiêu định không tọa đường nữa, nhưng Giải Trại ngăn cản, ông ta cho rằng, Quan Trung chưa tới mức mọi việc đều dùng pháp luật có thể xử lý.

Vẫn phải cần Vân Chiêu dùng uy vọng của mình ổn định lòng người.


Dù sao tình tiết Thanh Thiên đại lão gia đi vào lòng người Quan Trung nghìn năm, muốn trong thời gian ngắn để họ tin vào tính công bằng của luật pháp là không thể.

Vân Chiêu tọa đường chỉ quản vụ án hình sự, thứ khác không để ý.

Y rất muốn gặp vụ án kiểu Dương Nãi Vũ và Tiểu Bạch Thái để thể hiện tài hoa, nhưng mà người Quan Trung không cho y cơ hội.

Từ khi y tọa đường tới nay thì toàn xử những vụ án luân lý quan viên địa phương không cách nào giải thích một cách xác thực, chẳng có thứ nào khảo nghiệm trí tuệ như Vân Chiêu kỳ vọng.

Mắt thấy mặt trời ngả về phía tây, Vân Chiêu ngáp dài đặt sách xuống, chuẩn bị kết thúc thời gian tọa đường.

Đột nhiên nghe thấy tiếng trống tùng tùng bên ngoài truyền vào.

Vân Chiêu ngồi thẳng lưng, thay khuôn mặt nghiêm nghị, lạnh lùng nhìn ngoài công đường.

Cùng lúc này Lưu chủ bạ già nua chạy như bay từ phòng làm việc bên mé tới, hai tên đồng tử nhanh chóng chuẩn bị bút mực giấy trên bàn ông ta, ông ta vừa xuống, nha dịch hiên ngang đi vào công đường, cầm thủy hỏa côn hô to:” Uy vũ ! ”Đợi nha dịch hô xong Vân Chiêu đập đường mộc quát:” Kẻ nào kêu oan, đưa lên công đường.

”Hai bộ đầu kéo một nữ tử nước Oa, người mặc áo trắng, mặt bôi phấn trắng, lông mày chỉ có hai chấm, môi đỏ chót lên công đường ném xuống.

Vân Chiêu hơi ớn, y có hội chứng sợ mặt hề nhẹ, cau mày không hiểu vì sao nữ nhân này lại ở đây, đáng lẽ theo lý mà nói thì nữ nhân này do Hàn Lăng Sơn đưa về, có chuyện gì phải đi tìm tên đó chứ.

“ Nữ sử Thiên Đại Tử dưới trướng Đức Xuyên Gia Quang bái kiến Vân Chiêu tướng quân.


”“ Ngươi tới đây có chuyện gì?”Thiên Đại Tử quỳ gối đi hai bước, lần nữa cúi đầu sát đất nói:” Đức Xuyên Gia Quang tướng quân cho rằng, bất kể Trung Nguyên hay là nước Oa đều từ một mạch, không thể để tôn giáo dị quốc vấy bẩn.

Trung Nguyên an, nước Oa an, Trung Nguyên bị Thiên Chúa giáo đầu độc, vậy nước Oa cũng sẽ bị Thiên Chúa giáo đầu độc, nên đây tuy hai chuyện mà là một.

”Vân Chiêu khẽ gật đầu:” Câu này rất có lý, nhưng mà ta thấy, chuyện thần linh nên để thần đi giải quyết, quyền lực thế tục một khi quản lý tới thần quyền, một khi nhổ cỏ không tận gốc, sẽ hậu họa vô cùng.

”“ Nếu như các ngươi vẫn cho đám người Hồng Mao hoành hành trên quốc thổ thì nước Oa đáng lo ngại đấy.

”Thiên Đại Tử vẫn dán mặt xuống đất nói chuyện:” Tướng quân nói rất đúng, Thiên Đại Tử nhất định đem nguyên văn về cho Đức Xuyên tướng quân.

”“ Nghe nói Đức Xuyên tướng quân chuẩn bị bế quan tỏa cảng, có chuyện này không?”“ Có ạ, Đức Xuyên tướng quân chuẩn bị đoạn tuyệt liên hệ với người phương Tây.

”Vân Chiêu trầm mặc chốc lát:” Thương mại qua lại giữa Trung Nguyên và nước Oa đã duy trì nghìn năm nay rồi, nếu Đức Xuyên tướng quân phái ngươi tới đây, tức là có lòng hướng về phương đông, ta cho phép các ngươi mua sắm vật tư cần thiết ở huyện Lam Điền.

”Thiên Đại Tử mừng rỡ, nàng thậm chí còn chưa nói ra yêu cầu thì Vân Chiêu đã cho phép rồi, dùng đại lễ tham bái lần nữa:” Xin tướng quân ban thủ thư, Thiên Đại Tử lập tức mang về trình lên Đức Xuyên tướng quân, mở đường thương mại giữa Đại Minh và nước Oa.

”Vân Chiêu phất tay:” Ngươi cứ yên tâm nghỉ ngơi ở dịch quán, chuyện này sẽ có chính vụ ti đánh giá, sau đó đưa công văn chính thức cho ngươi.

”Thiên Đại Tử liên tục khấu đầu, khi ngẩng đầu lên thì Vân Chiêu đã rời công đường, nàng cố nén kích động, lần nữa thi lễ với cái ghế trống, định đứng dậy thì phát hiện ông già ngồi ở góc tường mặt âm trầm nhìn mình.

Lưu chủ bạ giận tới run người quát:” Vô cớ gõ trống kêu oan, đánh ba mươi gậy.

”Hai bộ khoái xông tới như bắt gà, ấn Thiên Đại Tử xuống ghế dài, kéo quần xuống, trói chặt giơ cao gậy đánh lên cái mông trắng nõn nà.

Thiên Đại Tử cắn chặt tóc không kêu một tiếng, trước khi gõ trống nàng biết hậu quả này rồi, tuy mỗi gậy đều đau thấu tim, nhưng lần này mạo hiểm gặp được Vân Chiêu lại còn thu lợi ích lớn, nàng không để ý tới chút trừng phạt nho nhỏ.

(*) Dương Nãi Vũ và Tiểu Bạch Thái là 1 trong 4 tứ đại kỳ án thời Thanh, mình thì chẳng thấy có gì xứng gọi là kỳ án hết.


Nguồn cơn là Dương Nãi Vũ là người đọc sách chính trực, phát hiện tri huyện (?) tham ô thì kiện, tri huyện ghim cái mẹt họ Dương từ đó.

Tiểu Bạch Thái là cô gái trẻ trung xinh đẹp, cùng chống thuê cái nhà sau của Dương Nãi Vũ sống.

Dương Nãi Vũ rộng rãi hào phóng, hay giúp Tiểu Bạch Thái, thế là có tin đồn hắn thích Tiểu Bạch Thái, hai người có tư tình, vì chồng Tiểu Bạch Thái quá kém cỏi, sao so với chàng cao phú soái Dương Nãi Vũ.

Một hôm anh chồng kia lăn đùng ra chết, tất lẽ dĩ ngẫu Dương soái ca bị nghi ngờ, vị tri huyện có thù với họ Dương hiển nhiên không bỏ qua, lao vào như với tốc độ nhanh nhất, chả cần biết đôi kia kêu oan, đánh đập một hồi rồi phán mùa thu thì xẻo … à thì chặt đầu.

Dương soái ca biết mình bị cờ hó kia trả thù cá nhân rồi, nhiều lần kêu oan, phản cung các kiểu con đà điếu, nhưng tri huyện đó câu kết đám quan viên khác nhất định phải giết họ Dương.

Hồi đó giết người thì phải dâng thư lên hoàng đế, hoàng đế duyệt thì mới giết.

Hoàng đế lúc đó phải gọi là hoàng phế mình vì chả nhớ ông nào, nên văn thư tới tay TỪ HY THÁI HẬU.

Vốn lão phật gia chả để ý tới sống chết của hai con kiến hôi đâu, số người chết oan trong tay bà ta lấy xe 18 bánh chở trăm chuyến chưa hết nữa là, thế không hiểu đến tháng hay lên cơn ngáo đá thế nào, lão phật gia lại nhón tay làm phúc phán, xử lại vụ này cho bà.

Án có gì khó tra đâu, chồng Tiểu Bạch Thái chết bệnh, quan viên đã xấu còn cấu kết vào vai phản diệt thôi, thế là bị lão phật gia lôi ra chém từ trên xuống dưới đâu trăm tên.

Kết cục là hai người kia được minh oan, đương nhiên, song chả có happy ending nào cả.

Dương Nãi Vũ thì ở trong tù bị tra tấn tới tàn tật nên chẳng bao lâu thì chết, Tiểu Bạch Thái không chịu nổi điều tiếng đi tu.

Mỗi Từ hy thái hậu được cái tiếng.

Mọi người thấy đấy, vụ án này chả cả gì ngoắt ngoéo cả, chắc có lẽ Từ Hy tham gia nên nó được liệt vào 4 đại kỳ án.

.