Vô tri với một số người mà nói là hạnh phúc, với tên béo và nữ nhân diêm dúa kia chính là như thế.
Hàn Lăng Sơn tất nhiên là mãnh hổ rời núi, Thi Lang cũng chắc chắn là cá mập ăn thịt người.
Người khác muốn tính kế bất kỳ ai trong hai người này, dù là anh hùng hảo hán cũng phải phí hết tâm cơ, hết sức cẩn thẩn, ấy vậy mà có đôi cẩu nam nữ muốn tính kế cả hai người họ một lúc.
Hàn Lăng Sơn khi ở Quảng Châu đi qua cái cửa hiệu này đã phát hiện trên rèm cửa ẩn dấu ký hiệu bạch liên, nghĩ tới Chu Quốc Bình hiện giờ là tiên cô của Bạch Liên giáo, cho nên hắn rất hứng thú với đám người này.
Về phần Thi Lang, chẳng qua chỉ là chiến lợi phẩm thuận tay dắt dê thôi.
Hắn tưởng rằng Thi Lang đã chết trong miếu Trịnh Chi Hổ rồi, không ngờ tên này còn sống, để cẩn thận, hắn muốn diệt Thi Lang, bù đắp sai sót của mình ở Hổ Môn.
Có điều sau đó truyền ra tin tức, Thi Lang thành nghi phạm giết Trịnh Chi Long, hơn nữa cả nhà bị Trịnh thị giết rồi, thế nên hắn không giết vội, thong thả xem người này thế nào.
Dù sao tên này rõ ràng không phải loại tầm thường.
Sau khi xác định Thi Lang thực sự thuộc loại không nhà để về, hắn thấy Thi Lang sống có vẻ hữu dụng hơn Thi Lang chết.
Hàn Lăng Sơn là người không tùy tiện lãng phí bất kỳ tài nguyên nào.
Ở thư viện Ngọc Sơn mỗi tháng có một lần gặm xương làm người ta hạnh phúc dâng trào, Hàn Lăng Sơn luôn tận dụng triệt để khúc xương mình được chia, khi gặm thịt nhất định sẽ phải tập trung toàn bộ tinh thần, điều động toàn bộ cảm quan hưởng thụ hạnh phúc, ăn từ xương tới tủy, đến chó cũng chẳng còn gì mà li3m.
Tại sao à, khi ăn sạch thịt thì trên xương có một lớp màng, cái lớp màng này mắt không nhìn thấy, phải dùng lưỡi li3m mới có thể cảm thụ được một chút.
Hắn sẽ li3m hết.
Đó là cái ngày long trọng, phải giành hết toàn bộ tinh thần cho nó.
Bây giờ Hàn Lăng Sơn vẫn nhớ cái cảm giác dùng tăm moi từng chút tủy một trong xương ra, chỉ cần nhớ đến một cái thì hắn nhất định phải ăn một bữa thịt mới có thể giải trừ cơn thèm.
Thực sự nói không hề ngoa, khúc xương mà Hàn Lăng Sơn từng ăn thì chó cũng không muốn ăn.
Nay Thi Lang chính là khúc xương mà Hàn Lăng Sơn mới có, lần trước mới gặm chút thịt, còn bao nhiêu phần ngon lành đằng sau, làm gì có chuyện hắn bỏ phí.
Lần đưa hàng này đối với người sống ở biển thì chẳng là cái gì, nhưng với người sống trong nội địa thì các loại hải sản khô mang theo vị tanh của biển là món ăn quý giá.
Cho nên đợt hàng này giá trị không nhỏ.
Song với Hàn Lăng Sơn thấy cái xe ngựa trông có vẻ cũ kỹ kia mới thực sự là giá trị, ít nhất sàn xe giá trị tuyệt đối hơn 5 ngàn lượng hoàng kim, vì ván sàn vốn là làm bằng vàng.
Không biết đôi nam nữ kia nghĩ cái gì, cho rằng lắp vàng trên xe là qua được mắt thiên hạ, không biết rằng nửa tháng qua Hàn Lăng Sơn gần như lục soát cả thương đội, ngay cả đồ lót của nữ nhân đó cũng bị hắn kiểm tra kỹ càng.
Bạch Liên Giáo, 5 vạn lượng hoàng kim, lại thêm Thi Lang nữa, Hàn Lăng Sơn thấy chuyến đi này của mình không uổng phi.
Đôi khi thậm chí hắn còn nghĩ, biết đâu còn có thu hoạch lớn hơn nữa.
Bởi thế hắn ở trong thương đội tỏ ra cực kỳ chăm chỉ, rất được tên béo Trương Học Giang và nữ nhân Tiết Ngọc Nương coi trọng, giao cho hắn thống lĩnh những người còn lại.
Tám tên còn lại chẳng phải loại tầm thường, nhất là không phải loại thành thật nghe lời, nếu như không phải là tên béo Trương Học Giang tựa vô tình lộ ra công phu tay không bẻ gãy đao, có lẽ bảy tên kia đã giết tên béo, Hàn Lăng Sơn, Thi Lang, cướp hàng hóa và mỹ nhân rồi.
Hồ Nam đang bị Trương Bỉnh Trung tàn phá, lúc này trên đường trừ lưu dân ra thì cơ bản không có kẻ nào là người tử tế.
Ngay cả lưu dân cũng có thể lắc mình biến thành cường đạo trong tích tắc.
Cái thương đội kỳ quái này chẳng ngờ cứ như thế bình an đi qua Thiều Quan, Sâm Châu, Cát An, Viên Châu, sau khi vượt qua Tương Giang liền tới được Trường Sa.
Hàn Lăng Sơn suốt dọc đường bận bịu, không chỉ quản lý thương đội, chỉ cần có thời gian còn chạy đi hỏi giá cả đồ hải sản khô ở thành trấn đi qua, có hỏa kế như vậy, tên béo Trương Học Giang và Tiết Ngọc Nương hài lòng tới không thể hài lòng hơn được.
Thế là chỉ tính riêng tiền thưởng, Hàn Lăng Sơn được một lượng bạc, nữ tử lả lơi Tiết Ngọc Nương ánh mắt nhìn Hàn Lăng Sơn cũng mang theo chút hàm ý khác.
Khi vào thành Trường Sa, Hàn Lăng Sơn nhìn thấy thanh y thư sinh tuấn tú đứng ở cổng thành nhìn núi xanh đằng xa, tựa hồ đang nổi cảm xúc hoài cổ.
Hàn Lăng Sơn tiếp xúc ánh mắt với thư sinh đó một cái liền cau mày, tùy ý phất tay như đuổi ruồi, thư sinh tuấn tú đó nhanh chóng biến mất.
Thi Lang ngẩng đầu nhìn thành lâu rất kỹ, loại người như hắn là thế, thấy thành trì là bất giác tính toán xem nếu mình đánh thành này thì ra tay ở đâu.
Hàn Lăng Sơn nghiêng người qua thì thầm:” Khi ta ở Quảng Châu nhìn thấy pháo của người Hồng Mao oanh kích, nếu có loại Hồng Di đại pháo đó, loại tường thành bằng gạch xây lên này phá dễ lắm.
”Thi Lang lắc đầu:” Ngươi đánh giá quá cao Hồng Di đại pháo rồi.
”“ Ý ngươi là sao, lúc ta nhìn Hồng Di đại pháo oanh kích thì trời long đất lở, không gì chống nổi, sao lại không được.
”“ Muốn dùng pháo mà phá được loại tường thành này, ít nhất phải dùng trọng pháo nặng ngàn cân, chúng ta đi từ Quảng Châu tới Trường Sa, ngươi nói xem có con đường nào chịu nổi loại trọng pháo ấy?” Thi Lang khinh bỉ bỏ đi, không thèm để ý tới tên sơn tặc bất học vô thuật còn hám gái:Đoàn người vào khách đi3m nghỉ lại, do nhiều ngày đi đường mệt mỏi, tên béo chui luôn vào khách đi3m ngủ rồi, còn về nữ nhân kia nói khách đi3m không sạch sẽ, thà ở trong xe ngựa.
Hàn Lăng Sơn khuyên mãi không được, tuyên bố tối nay mình sẽ gác ngoài xe ngựa bảo vệ Tiết Ngọc Nương.
Tiết Ngọc Nương nghe vậy tất nhiên là cười tới híp mắt, Thi Lang sớm đã leo lên giường chung ngủ như chết.
Hàn Lăng Sơn theo lệ ra chợ hỏi giá hải sản khô.
Vương Hạ đợi ngoài khách đi3m, thấy Hàn Lăng Sơn rời khách sạn đi ra liền đánh xe ngựa tới:” Hàn lão đại, mau về Quan Trung đi, chúa công tức giận rồi đấy.
”Hàn Lăng Sơn chui vào xe ngựa, Vương Hạ cũng theo vào, lập tức có hán tử đội nón nhảy lên đánh xe.
“ Đang về đây thôi.
” Hàn Lăng Sơn đáp qua loa, nhìn cái xe phát hiện xe này không khác cái xe ngựa của nữ nhân kia bao nhiêu:“ Có phát hiện gì sao?”“ Hừ, ngươi không ở Nhạc Dương khôi phục sự nghiệp của huynh trưởng ngươi, chạy tới Trường Sa làm gì?”“ Tiền giám sát sai phái, muốn ta tới đây đợi huynh.
” Vương Hạ lấy văn thư trong lòng ra đưa cho Hàn Lăng Sơn:Hàn Lăng Sơn xem xong thở dài:” Ta là sói hoang, không muốn ở trong nhà.
”“ Đó là quyết định của chúa công.
”“ Chúa công? Cách xưng hô này chẳng hay chút nào, ta về thì chuyện đầu tiên phải làm là khuyên huyện tôn bỏ đi cách xưng hô này.
Nếu ta đoán không sai thì đây là trò đám Dương Hùng bày ra chứ gì, mấy tên đó toàn làm chuyện vớ vẩn.
”Vương Hạ thừa nhận: “ Đúng là bí thư giám đi đầu xưng hô như thế.
”“ Đây không phải là dấu hiệu tốt, sặc mùi đám văn nhân cũ, Từ Ngũ Tưởng mà còn ở bí thư giám, hắn sẽ không bao giờ làm cái chuyện này.
Chúa công, chúa công, nói cách khác chúng ta là nô phó à? Đây không phải là điều huyện tôn theo đuổi.
”“ Hàn lão đại, không cần phải giả vờ khảng khái với ta, huyện tôn giận rồi, không về là phiền đấy.
”Hàn Lăng Sơn trừng mắt lên, hắn đã hiểu vì sao huyện tôn một mực gọi hắn về rồi, đám người bọn hắn , Hàn Tú Phân, Chu Quốc Bình, Tôn Quốc Tín, Trương Quốc Trụ, Đoàn Quốc Nhân nay đều phân tán mỗi người một nơi, không ai ở Quan Trung.
Xung quanh huyện tôn bây giờ là loại người như Dương Hùng, tức là con cháu thế hệ văn nhân cũ, khó tránh khỏi có mùi thối trên người.
Không được, mất cân bằng rồi, hắn phải về chỉnh đốn phong khí, không thể để huyện Lam Điền nhiễm mùi mốc meo cũ kỹ kia.
.