Tháng 9 đã tới, dưới chân Ngọc Sơn se se lạnh, bờ biển Triều Châu sóng cả cuồn trào, thùy triều ầm ầm đem vạn cân nước biển cuốn lên bãi cát, vỗ vào tảng đá, vỗ vào rừng cây vẹt.Trước thiên uy, con người nhỏ bé gần như không đáng nhắc tới.Bãi cát vốn rộng hai dặm, nay vì bão kéo sóng biển lên mà chỉ còn chưa tới nửa dặm. Lồ ng ngực trần của Hàn Lăng Sơn bị những hạt nước do cuồng phong cuốn tới đạp đau rát, dù mỗi bước gian nan, hắn vẫn ưỡn ngực chạy trên bãi biển, phía sau lưng hắn là hàng dài hán tử đen xì vừa chạy vừa hô khẩu hiệu.Đội ngũ 1000 người không ngừng có người mới gia nhập, rồi không ngừng có người hoặc chết, hoặc bị đào thải, tới giờ còn lại chưa đầy 800.Cho dù tri phủ Lỗ Văn Viễn thấy những người này đã tinh nhuệ lắm rồi, nhưng vị Cẩm Y thiên hộ Viên Mẫn vẫn chưa thỏa mãn, nhiều lúc làm ông ta thấy không phải huấn luyện mà là đầy đọa, chỉ sợ xảy ra chuyện biến loạn.Thế nhưng những hán tử trông đã dũng mảnh như hổ đó khi ở trước mặt Viên Mẫn lại ngoan ngoãn như con mèo, tận lúc ấy Lỗ Văn Viễn mới thực sự tin, Viên Mẫn tới Triều Châu không mấy liên quan tới ông ta, mà là để luyện binh.Buổi sáng chạy trên bãi cát một canh giờ, tiếp đó là huấn luyện đao thương một canh giờ, ăn trưa xong lại huấn luyện hỏa thương một canh giờ cùng huấn luyện ném cục sát.Đến tối bọn họ phải học nhồi thuốc súng, lắp đạn, lắp dây cháy trong tối.Cứ như thế lặp đi lặp lại, nhất là người có sức khỏe còn luyện tập bắn pháo, làm mỗi khi nghe thấy tiếng pháo là Lỗ Văn Viên lại rùng mình ...!Thế là mất 5 lượng bạc rồi.Kỳ thực có một chuyện mà tới giờ Lỗ Văn Viễn vẫn chưa rõ, dựa theo tính toán của ông ta, ông ta chỉ cung cấp cho Viên Mẫn 5 vạn lượng bạc, đáng lẽ tới giờ phải tiêu hết rồi, vậy mà Viên Mẫn vẫn có tiền phát cho đám tuần đinh bị gió biển thổi cho đen kịt.Cho tới khi đầu tên tặc Lưu Hà cùng 200 bộ hạ của hắn hoành hành ở Đầm Thanh Long bị phú thương Lưu Kim Long mua với giá 2 vạn lượng bạc, Lỗ Văn Viễn mới hiểu Viên Mẫn lấy đâu ra tiền.Trong mưa gió Hàn Lăng Sơn kết thúc buổi tập chạy, tới dưới làn cỏ để Lưu Bà Tích lau nước mưa trên người.Bụng Lưu Bà Tích vẫn chưa thay đổi gì, người lại càng thêm quyến rũ, đôi mắt câu hôn lúc nào cũng long lanh nước làm người ta động lòng.Tiếp nhận hầu hạ của nữ nhân này là khác biệt duy nhất của Hàn Lăng Sơn và đám bộ hạ.Cơn bão hoành hành ba ngày, đến ngày thứ tư thì bão dừng, nhưng bãi biển thì tan hoang.Rất nhiều người sống ở bên bờ biển đã bắt đầu ra biển, bão không chỉ mang tới mưa gió mà còn mang tới vụ đánh bắt cá hiếm có.Hàn Lăng Sơn cho phép bộ hạ của mình nghỉ hai ngày, hắn đi ra biển, dẫm lên sóng biển vẫn cuồn cuộn, mắt dõi về phía biển khơi phương xa.Từ lần đầu tiên nhìn thấy biển, Hàn Lăng Sơn đã thích rồi, đối diện với sóng biếc muôn trượng, không kìm được nói:” Nếu có thể hóa thành cá lớn bơi trên sóng thì tốt biết bao.”Lưu Bà Tích theo sau hai bước nói:” Chàng là anh hùng hảo hán, không cần biến thành cá cũng có thể đạp sóng cưỡi gió.”Hàn Lăng Sơn quay đầu lại:” Ta khả năng là không thể cưới nàng được.”Lưu Bà Tích cúi đầu:” Thiếp mang tấm thân tàn hoa bại liễu được hầu hạ chàng nhất thời đã là may rồi, nào dám mong tới cưới gả.”“ Không phải ta chê nàng có hai đứa con, mà là ....” Hàn Lăng Sơn nói tới đó khựng lại, liên tục lắc đầu không nói nữa:Lưu Bà Tích không hề để ý, nắm lấy tay hắn:” Gia thế của chàng nhất định không nhỏ, người như thiếp thân sao có thể vào được đại trạch môn, cũng không dám hi vọng xa vời được chàng sủng ái, chỉ mong lúc nào chàng rảnh rỗi tới thăm thiếp là được.”“ Như vậy cũng không tệ, hai ngày nữa sẽ có người đón mẹ con nàng rời Triều Châu, tới một nơi mới an cư, mặc dù ta sẽ bị đám huynh đệ chế nhạo, nhưng không sao cả.
Đứa lớn sẽ vào nơi ta từng cầu học, nàng nuôi đứa nhỏ, vài ba năm nữa nó cũng nên đi học rồi.
“ Hàn Lăng Sơn ngừng một lúc lại nói thêm:” Ở đó ta có một tiểu viện tử, một trăm mẫu ruộng tốt, cơm áo không cần lo, ta đã gửi thư về đó rồi, bổng lộc của ta sẽ giao cho nàng, mấy năm qua ta tích góp được không ít, đủ cho mẹ con nàng sống.”Lưu Bà Tích quỳ xuống khóc:” Thiếp thân sẽ giữ chặt cửa, không dám nói với ai về chàng.”“ Chuyện này thì không sao, nếu không phải bây giờ ta còn có việc quan trọng, nàng nói là phòng ngoài của ta cũng được, nàng đi thu dọn đi, vàng bạc trong hành trang của ta nàng cứ thoải mái lấy mà dùng.”Hàn Lăng Sơn an bài xong men theo bờ biển đi về phía trước, thi thoảng nhặt ít cá tôm ném vào giọ cá, nhìn qua không khác gì ngư phu bình thường.Lưu Bà Tích hoan hỉ tới nhảy cẫng lên, nàng cho rằng nam nhân này sẽ chỉ cho nàng một ít tiền rồi đuổi mẹ con nàng đi, vạn vạn lần không ngờ lại an bài mẹ con nàng ở đất phong.Điều này vượt quá mọi kỳ vọng của nàng.Mặc dù Cửu thúc nói trong Cẩm Y Vệ chẳng có ai tốt đẹp hết, nhưng Lưu Bà Tích nguyện tin vào nam nhân tướng mạo không ra sao này, ừm, nàng tin bằng cả mạng sống của mình.Trong lòng Lưu Bà Tích, nam nhân như mãnh hổ này không thèm làm những chuyện tổn thương nàng hoặc hại nàng, vì hoàn toàn không cần thiết.Lại thêm hai ngày nữa, ba chiếc thuyền Phúc Kiến cỡ lớn cập bến.Không trang bị hỏa pháo, vẻn vẹn là thương thuyền bình thường mà thôi, người đưa thuyền tới vẫn là Tiền Hằng mặt trắng không râu, lần này sắc mặt hắn vô cùng nghiêm nghị, không giống sự khôi hài ngày trước.“ Hết cách rồi, không có chiến hạm, chỉ đành thế này thôi, bọn ta liên hệ với Trịnh Chi Báo muốn ba chiến hạm, Trịnh Chi Báo nói không có, hỏa pháo không có, thủy thủ cũng không có.
Đoán chừng Trịnh Chi Long đã sợ Hàn Tú Phân rồi.”“ Mặc dù ta không biết vì sao ngươi chỉ cần ba chiếc thuyền Phúc Kiến, lực lượng này đối diện với con cá mập như Trịnh Chi Long thì hoàn toàn không đủ, ngươi phải cẩn thận.”“ Ta muốn toàn bộ báo cáo của Hàn Tú Phân liên quan tới Hồng Mao.” Hàn Lăng Sơn đưa ra yêu cầu:“ Ngươi cần thứ này làm gì, hiện nó vẫn là bảo mật, ta có thể giúp ngươi xin bí thư giám, song phê duyệt hay không chưa chắc.” Tiền Hằng khó xử:Hàn Lăng Sơn thở dài: “ Đó là hậu quả đám ngu ngốc các ngươi khi ở thư viện không chịu học cho tử tế, ngươi xem không hiểu văn thư bảo mật của Hàn Tú Phân, ngươi nghĩ ta cũng không hiểu chắc.”Tiền Hằng làu bàu: “ Khi đó làm sao ta biết văn tự nòng nọc đó quan trọng như thế.”Nói chuyện với bọn ngốc nhiều thì bản thân cũng ngốc theo, đáng lẽ khi gặp bọn ngốc, với tính cách Hàn Lăng Sơn hắn thích im lặng, sau đó dùng ánh mắt nói với kẻ đó một sự thực, ngươi là thằng ngốc.Nhưng mà Tiền Hằng ở trước mặt hắn rất ngoan ngoãn, cho nên Hàn Lăng Sơn phải để ý một chút: “ Phải chuẩn bị, triều đình chiêu an Trịnh Chi Long có liên quan lớn tới Tào Hóa Thuần đấy.”“ Hả, chiêu an? Năm xưa tên hải tặc Uông Trực bị Hồ Tôn Hiến chiêu an rồi chém chết, chẳng lẽ còn chưa đủ làm bài học sâu sắc à? Ta thấy Trịnh Chi Long thông minh hơn Uông Trực ba phần, không có kênh liên lạc trực tiếp với hoàng đế, ngươi cho rằng hắn sẽ đầu hàng sao?”“ Năm xưa người chiêu an Trịnh Chi Long là Hùng Văn Xán, mà Hùng Văn Xán thuộc nhóm người đầu tiên được Tào Hóa Thuần minh oan khi xử lý án oan của Ngụy Trung Hiền.
Chuyện này Chu Quốc Bình viết rất rõ ràng trong bản thống kê công tác ở kinh thành, ngươi làm việc mà không xem tin tức này à?”Tiền Hằng chưa xem thật, song cố biện bác:” Ngươi chỉ hoài nghi thôi.”“ Cút bà ngươi đi, ngươi đợi xem, lão tử mà hoài nghi ai thì ắt là có chuyện đó, ngươi nghĩ không có hoàng đế đồng ý, Trịnh Chi Long lại có thể thông thương tới tận các vùng Nam Dương à? Ngươi cho rằng hắn bằng vào cái gì có quân lực lên tới vạn người, phát triển tới mức có hơn 3000 chiến thuyền lớn nhỏ?” Hàn Lăng Sơn cứ hỏi một câu là bước về phía trước một bước, ép Tiền Hằng lui liên tục, tới khi dựa vào mạn thuyền: “ Đưa nữ nhân của ta tới Ngọc Sơn, đứa bé thì vào thư viện học, đứa nhỏ và đứa trong bụng thì bố trí ở thư lâu của ta, đợi nhà trên đất đai của ta xây xong thì đưa mẹ con nàng tới đó.”“ Nếu người khác hỏi, thì ngươi biết phải làm sao chứ?”Tiền Hằng mồ hôi đầm đìa gật đầu liên hồ, nếu sự thực như lời Hàn Lăng Sơn nói, Trịnh Chi Long có dính líu tới Tào Hóa Thuần thì công tác của hắn có sơ xuất lớn, tức là hắn nợ Hàn Lăng Sơn một món nợ lớn..