Minh Thiên Hạ

Chương 580: 580: Lễ Khất Xảo





Đến lễ Khất Xảo ( Thất Tịch), Quan Trung vào đêm sáng bừng bởi muôn vàn ngọn nến.

Nói tới nguồn gốc ngày lễ này của Quan Trung phải truy tới thời Hán.

Có điều những ngày lễ nhàn nhã thế này chỉ xuất hiện vào những lúc mưa thuận gió hòa, cuộc sống sung túc, cho nên tuy trước kia cũng có nhưng chưa bao giờ long trọng như mấy năm vừa rồi.

Các cô nương ở huyện Lam Điền từ tháng 5 đã gom tiền với nhau thành lập "Thất tỷ hội", công tác chuẩn bị đã tiến hành từ lúc đó.

Bọn họ dùng các loại vật liệu như giấy màu, gạo vừng, dưa, chế tác thành bông hoa, đồ dùng, nhân vật vừa tinh xảo lại đẹp đẽ.

Đến tháng 6, còn đem các loại ngũ cốc, lục đầu vào bát sứ ngâm cho nảy mầm, làm thành "Bái tiên hòa" và "thái thần thái".

Đến tối Mùng 6 tháng 7, các cô nương ai nấy ở sảnh đường hoặc trước cửa nhà mình bày bàn bát tiên, cắm nến thơm, châm hương đàn tốt nhất, đem món đồ nhỏ do mình chế tác phối với món đồ cổ, hoa tươi cùng phấn son bày ra cho mọi người tham quan.

Liên tục ba đêm từ ngày Mùng 6, quần chúng bản địa hoặc thôn xóm bốn phương tới trước nhà các cô nương tham quan, gọi là "xem thất nương".

Người tới "xem thất nương" ngày càng nhiều thì cô nương nhà đó càng có thể diện.

Trong khói thơm lượn lờ, các chàng trai lén lút nhìn trộm nhất cử nhất động của các cô nương, nếu như vừa ý thì về nhà tìm bà mai tới cầu thân.

Liên tiếp hai tối mùng 6, 7 các cô nương ăn mặt đẹp đẽ, đốt hương châm nến, quỳ bái bầu trời sao, từ canh ba tới canh năm, bái bảy lần mong Chức Nữ ban hạnh phúc mỹ mãn, gọi là "bái tiên".


Bái tiên xong các cô nương tay cầm chỉ màu lên tú lâu, hướng về phía ánh trăng xâu kim, gọi là "khất xảo", nếu liên tục xuôn qua bảy lỗ kim thì được gọi khéo léo, không thì là không khéo léo.

Trước kia Vân Chiêu chẳng mấy chú ý tới chuyện này, cho rằng đó là hoạt động giải trí của nữ nhi thôi, cho nên tỷ muội trong nhà muốn làm khất xảo, y đều ủng hộ mạnh mẽ.

Giờ thì không được rồi, lý trưởng, túc lão bản địa Lam Điền kết đoàn kết đội dâng thư cho Vân Chiêu, khẩn thỉnh huyện tôn năm nay dẫn bọn họ đi "xem thất nương".

Vân Chiêu không hiểu, chuyên môn thỉnh giáo Từ tiên sinh mới biết "xem thất nương" là chuyện có ý nghĩa vô cùng trọng đại, nó liên quan tới chuyện thanh niên nam nữ cưới gả, là đại sự sinh sôi nảy nở, không thể xem nhẹ.

Mọi năm hoàng đế ở kinh sư đi "Xem thất nương", huyện Lam Điền không cần lắm chuyện.

Năm nay thì khác, bách tính huyện Lam Điền bị thê nữ bắt cóc, cho rằng huyện tôn nhà mình tự đi một chuyến có ngụ ý tốt hơn.

Hoàng đế mấy năm qua đã không đi xem thất nương nữa, vì bách tính kinh thành chẳng coi trọng sự kiện này, ăn chẳng đủ, sống chẳng yên, ai thừa hơi đi thỏa mãn chút tâm tư nhỏ của đám tiểu nhi nữ.

Còn ở Quan Trung thì khác.

Dưới uy hiếp và dung túng của Vân Chiêu, giá trị của nữ nhi Quan Trung tăng mạnh.

Có người vào các công xưởng kiếm tiền, có người tự làm buôn bán nhỏ, có người vao học đường đọc sách, cũng có người tốt nghiệp thư viện Ngọc Sơn xong tới nha môn làm quan.


Nữ tử Quan Trung lớn gan cần cù, làm thủ công kiếm tiền không ít, biết làm ăn thậm chí còn thành gia chủ, nữ tử tốt nghiệp thư viện đi làm quan càng lợi hại ! về tới nhà phụ mẫu, huynh trưởng quen làm nông thấy muội tử làm quan thiếu điều quỳ xuống đón.

Mười năm qua nữ tử có tiền, có địa vị, có học vấn đã thành một lực lượng mạnh mẽ, lễ Khất Xảo năm nay chính là vũ đài lớn để họ thể hiện sức mạnh của mình với tầng lớp xã hội Quan Trung.

Ầm ĩ nhất chính là đám tiểu nữ tử thư viện Ngọc Sơn.

Tiền Đa Đa đang hướng về phía ánh trăng mù mờ xâu kim, nheo một mắt lại, xâu thế nào cũng không qua.

Phùng Anh làm dễ như không, còn khoe trăng sáng thế này nàng có thể bắn cung xuyên lỗ kim.

Cái trò vô vị của hai phụ nhân đã kết hôn tất nhiên là Vân Chiêu lờ đi, hôm nay y ăn mặc chỉnh tề chuẩn bị cùng các cô nương chưa xuất giá ở Lam Điền trải qua một đêm đẹp.

Tiền Đa Đa muốn đẩy Vân Hiển cho Vân Chiêu trông, nàng nói là để con ra ngoài cho biết, Vân Chiêu từ chối thẳng thừng, phá tan âm mưu của nàng.

Nên khi y ra ngoài Tiền Đa Đa gọi đệ đệ tới, sai theo sát Vân Chiêu.

Vân Chiêu dẫn cả một đám đông tới nhà này, qua nhà nọ, chuyên môn xem tác phẩm thê thảm của các khuê nữ bày trước nhà.

Túi thơm méo mó, quạt đàn hương xộc xệch, vòng ngọc xấu xí, mũ đầu hổ khó coi, gối đầu hổ hai màu cam đen, rồi đai lưng, hài, đủ mọi thứ.


Chỉ có các cô nương chẳng thấy đâu.

Nhỏ nhất có tiểu cô nương sáu tuổi, già nhất còn có khuê nữ 50 vẫn nỗ lực đem mình gả đi.

Vân Chiêu rất hài lòng, các khuê nữ ở huyện Lam Điền đều mong được gả cho lang quân như ý, mỗi người đều sẵn lòng cống hiến cho tăng trưởng nhân khẩu ở Quan Trung.

Vì thế Vân Chiêu lớn lúc thì lớn tiếng khen ngợi để cho các khuê nữ nấp trong nhà nghe thấy, thi thoảng cười lớn thu hút chú ý của các nàng, sau đó vắt óc ra nói những lời khen ngợi trái lương tâm.

Đặt biệt là khuê nữ 50 tuổi, Vân Chiêu cầm từng món đồ Khất Xảo lên khen ngợi, khiến cho khuê nữ 50 ở trong nhà khóc lớn, thiếu chút nữa coi y là tri kỷ trong đời.

Còn về phần có ai cưới khuê nữ già đó không thì Vân Chiêu không biết, dù sao hi vọng khuê nữ 50 tăng thêm nhân khẩu cho huyện Lam Điền là không hiện thực.

Hoạt động xem thất nương này Vân Chiêu làm rất chuyên tâm, hơn nữa đặt cả tấm lòng mình vào đó.

Đó là chuyện người cầm quyền phải làm được, nếu không hoạt động thân dân trực quan nhất này sẽ gay phản tác dụng.

Đi mệt rồi thì ngồi nghỉ chân ở ghế nhà người ta chuẩn bị trước, uống ngụm trà rõ ràng bị hộ vệ kiểm tra một nghìn lần, ăn hai miếng bánh rõ ràng bị đám hộ vệ cắn qua, thế cũng đủ làm nhà đó vinh diệu ba đời.

Vân Chiêu nhớ lời Tiền Đa Đa nói, ngày y ra đường bách tính reo hò là ngày đăng cơ.

Reo hò thì không thấy, chỉ có toàn dân thành lính, nào là hương dũng, nào là đoàn luyện, nào là cả ông già chẳng liên quan cứ nhìn chằm chằm bất kỳ ai có ý đồ tiếp cận Vân Chiêu, dưới tình huống đó mà có ai còn tâm trạng reo hò thì y sai bắt luôn kẻ ý đồ bất chính đó.

Vân Chiêu rất bực, y tin tưởng đội ngũ hộ vệ của mình, không cần đám người này đi theo cho sinh lắm chuyện, đá đít bọn họ, bảo họ đi tham gia hoạt động trêu ghẹo phụ nữ quang minh chính đại hiếm có này đi, đám người đó không chịu, tự phát theo sau Vân Chiêu, sau đó đợi huyện tôn khen ngợi khuê nữ nhà nào xong mới vừa xem Khất Xảo vừa nói mấy lời phong lưu.


Đi hết huyện thành rồi phải cưới ngựa tới mấy trấn lớn, người ở những nơi đó mới là những người trung thành tuyệt đối với Vân Chiêu, cho nên Vân Chiêu cưỡi ngựa mận chín chuyên môn đi qua mỗi con ngõ, đem lời chúc phúc của mình tới mỗi khuê nữ chưa xuất giá.

Hai ngày sau Vân Chiêu về tới nhà, mệt tới mức chẳng muốn nhúc nhích dù một ngón tay.

Tuyên truyền chính trị là công việc đòi hỏi thể lực.

Khi hai lão bà ở bên xoa bóp an ủi, Vân Chiêu thực lòng nói: “ Hai nàng mới là tuyệt sắc giai nhân thật sự.

”Tiền Đa Đa vươn cổ như thiên nga trắng của mình ra, làm bộ làm tịch hỏi: “ Phu quân vì sao nói lời ấy?”“ Hai ngày qua có rất nhiều nữ trung hào kiệt thừa lúc ta tới, đem dung mạo của mình khoe với thế gian, nói thật, tướng mạo các cô nương huyện Lam Điền ta thật là đáng ái ngại.

”“ Đều là do nghèo mà ra thôi, khi ở trong bụng mẹ không được nuôi dưỡng, sinh ra thiếu ăn thiếu mặc, suốt ngày làm lụng, chàng còn muốn họ xinh đẹp nữa thì làm khó người ta rồi.

Nữ cũng vậy, nam cũng thế, trẻ con sinh ra mấy năm qua khác rồi, đứa nào đứa nấy chắc khỏe như nghé con, nữ hài tử có da có thịt, thế nào lớn lên cũng xinh đẹp.

”Vân Chiêu tán đồng lời này của Tiền Đa Đa: “ Nàng nói đúng lắm, đói nghèo thực sự gây ra quá nhiều vấn đề.

”Phùng Anh cũng tham gia câu chuyện: “ Thiên hạ đều nói đất Thục là nơi sinh mỹ nhân, nhưng khi thiếp tới thành Bạch Đế thu nạp nạn dân, cũng chẳng thấy khá hơn người Quan Trung.

Phu quân, chúng ta có nên mở rộng binh lực không, chàng sớm ngày xuất binh thiên hạ cũng sớm ngày được sống thoải mái một chút.

”Vân Chiêu an ủi: “ Cố nhịn thêm một năm, đợi chúng ta hoàn thành kiến thiết cơ sở là có thể đặt toàn bộ tinh lực vào chuyện mở rộng quân đội rồi.

”.