Sau khi Vân Phúc dời binh tới Tử Kinh Quan vào tháng 4, chiến sự ở Hồ Bắc dưới áp lực của Vân thị liền kết thúc vội vàng.
Lý Hồng Cơ lo lắng Tương Dương có sơ xảy lui quân về Nam Dương, Trương Bỉnh Trung một mình đối diện với Dương Tự Xương, Vương Văn Trinh đành ngừng tấn công Vũ Xương, lui về Kinh Châu.
Tháng 4 năm Sùng Trinh thứ 13, thiên hạ an.
“ Hồng Thừa Trù bắt đầu tập trung binh quyền ở Liêu Đông, chuẩn bị nắm hết quyền quân chính ở Liêu Đông, đồng thời lộ rõ ý đồ vứt bỏ tiền tuyến Ninh Cẩm, quan viên và bách tính đã chuẩn bị rút lui.
“ Tiền Thiểu Thiểu đặt văn thư lên bàn Vân Chiêu, báo thêm tin nữa: “ Hàn Lăng Sơn đã rời Liêu Đông an toàn, lên thuyền nam hạ rồi.
”“ Sao hắn không về Ngọc Sơn?”“ Hắn nói huyện tôn nhất định sẽ khinh bỉ hắn, cho nên chuẩn bị làm thêm vài việc huyện tôn khinh bỉ, sau đó quay về để huyện tôn khinh bỉ liền một lần cho gọn.
”Vân Chiêu hừ lạnh: “ Kẻ nào kẻ nấy đều tự tung tự tác cả rồi, bảo hắn, mệt thì xéo về đi, huyện Lam Điền không thiếu một con gia súc mà phải nhờ vào hắn chạy khắp nơi.
”Tiền Thiểu Thiểu cười hì hì: “ Ti chức sẽ nói với hắn, ngoài ra Phúc vương không chịu trả tiền, ông ta dứt khoát chỉ trả 1 vạn 2, dù Tần vương khuyên can hết lời không được.
”Vân Chiêu thở dài: “ Ông ta tự tin chúng ta không dám giết con ông ta đây mà.
”“ Vậy thì chặt một chân đưa cho Phúc vương.
”“ Có chặt chân thì chắc chỉ thêm được 5000, thôi đi, trả người cho ông ta, đừng vì chút tiền để thiên hạ cho rằng Vân thị vẫn giữ tính thổ phỉ.
”Tiền Thiểu Thiểu rất không cam lòng bỏ qua miếng thịt béo đã dâng tận miệng như thế :” Chẳng lẽ bỏ qua như thế?”“ Gặp phải kẻ keo kiệt khư khư giữ tiền, coi tiền như mạng thì chúng ta biết phải làm sao, vả lại Lý Hồng Cơ tấn công Vũ Xương thất bại, nhất định sẽ đông tiến, hắn gửi thư hỏa giải, chuẩn bị vòng qua An Huy tới Lạc Dương, Khai Phong đấy.
Vốn Phúc vương mà giao tiền thì ta cầm chân hắn chút nữa, giờ ông ta không chịu thì đóng biên cảnh, nói với Lý Hồng Cơ, chỉ cần hắn không phạm vào huyện Lam Điền ta, hắn muốn đi đâu thì đi.
”“ Nhưng mà Chu vương đã trả tiền rồi, còn nhiều hơn yêu cầu của chúng ta.
”Vân Chiêu bình thản đáp:” Vậy báo với ông ta, Lý Hồng Cơ sắp đánh Khai Phong để ông ta chuẩn bị, chúng ta thu tiền chỉ giúp ông ta một lần, chả lẽ ông ta bỏ một lần tiền mà chúng ta phải bảo vệ ông ta hai lần sao?”Lý Hồng Cơ muốn từ Tương Dương tới thẳng phủ Đức An mà hắn quen thuộc, rồi từ phủ Đức An tới Lư Châu xem có cơ hội không, nếu có thể cướp bóc ở Lư Châu thì hắn có đủ lương thực bắc thượng tới Hà Nam binh lực bạc nhược.
Đó là kế hoạch hành quân căn cứ vào đặc điểm của đại quân Lý Hồng Cơ định ra.
Vân Chiêu không phải là đồng minh có thể tin cậy, Lý Hồng Cơ biết rõ điều này, hắn còn mơ hồ nhận ra Vân Chiêu không có bất kỳ thiện ý gì với mình, sở dĩ không giao chiến chính diện với hắn là vì nghĩ cho lợi ích của bản thân huyện Lam Điền mà thôi.
Hà Nam đã ngàn dặm hoang tàn rồi, quan binh lại tặc khấu luân phiên cướp bóc, rồi Vân Chiêu ra sức thu gom nạn dân nơi này đưa ra quan ngoại, mảnh đất màu mỡ này liền không thích hợp nhân loại sinh tồn nữa, vùng hoang dã trừ chó hoang kế thành đàn và quạ bay đầy trời thì chẳng tìm thấy mấy sinh vật sống khác.
Thế là bách tính cứ lũ lượt đổ về Quan Trung lánh nạn, mà huyện Lam Điền như con dã thú không biết no vậy, không cần biết có bao nhiêu bách tính tới Quan Trung đều thu nạp hết.
Trong thống kê nhân khẩu năm mới của huyện Lam Điền, lúc này Quan Trung đã có 800 vạn bách tính, theo dự báo của chính vụ ti, hai năm nữa Quan Trung sẽ có 1000 vạn nhân khẩu.
Giờ Lý Hồng Cơ cảm thụ được nguy cơ từ chính sách vườn không nhà trống của Vân Chiêu rồi.
Không có lượng lớn bách tính đi theo thì hắn không thể tấn công thành trì lớn như Lạc Dương, Khai Phong được, không có địa chủ không có phú hộ, hắn không thể có tiếp ứng cho đại quân của mình.
Vì thế hắn không cách nào là phải vòng qua Hà Nam, tới Lư Châu cướp đủ lương thực, binh lực rồi mới quay lại Hà Nam.
Huống hồ một khi hạ được Lưu Châu thì Ứng Thiên phủ đã ở ngay trước mắt, bất kể là hoàng đế hay là thân sĩ Giang Nam, không một ai cho phép Nam Kinh có sơ xuất, ắt điều quan binh khắp thiên hạ tới Nam Kinh.
Lúc đó hắn có thể quay đầu bắc thượng đánh một hơi hạ Lạc Dương, Khai Phong, có vùng đất rộng lớn này, có thể từ từ mưu đồ bá nghiệp rồi.
Đây là chiến lược cực tốt, nếu Vân Chiêu là Lý Hồng Cơ thì y sẽ lựa chọn phương lược này.
Lúc này Lý Hồng Cơ tích cực chuẩn bị còn huyện Lam Điền lại đóng biên cảnh, vì riêng chuyện tiêu hóa lãnh địa mới thu nạp được năm qua thôi đã đủ bọn họ vất vả rồi, chưa kể bách tính tới nhiều như thế, chính vụ khó tránh khỏi có chút hỗn loạn, cần củng cố đã.
Đôi khi Vân Chiêu cũng áy náy với vị hoàng đế trong Tử Cấm Thành.
Tháng 5, hoàng đế cắn răng giảm đồ ăn, từ mỗi bữa bốn thái giám hầu hạ chỉ còn hai, hiệu triệu hoàng tộc tông thân quan viên phú hào thiên hạ sống đơn giản giống mình, để giảm bớt gánh nặng cho bách tính.
Vân Chiêu là người chấp hành kiên quyết nhất, cho nên hôm nay khi y ăn cơm cùng hai lão bà hai nhi tử chỉ có hai món ăn, một món canh, nhà thêm người mà đồ ăn lại giảm đi, y chỉ biết thở dài.
Một bát bánh trứng thật to hấp cách thủy tất nhiên là của hai đứa bé, Vân Chiêu và Phùng Anh, Tiền Đa Đa chỉ đành ăn một món.
Hôm qua nhà họ đánh nhau to.
Tiền Đa Đa tuy rất lợi hai, nhưng tay không đánh không lại Phùng Anh, bị Phùng Anh bế lên ném cho Vân Chiêu cách đó cả trượng.
Vốn mới đầu giao hẹn là tỷ muội giao lưu đơn giản thôi, về sau không biết thế nào lại dùng tới 18 loại vũ khí rồi, Tiền Đa Đa lấy trường thương đánh không lại trảm mã đao của Phùng Anh, nàng đổi sang đại kích vẫn không đánh lại lang nha bổng.
Vân Chiêu mới đầu còn cùng hai nhi tử reo hò, về sau hết hồn giao nhi tử cho cho Hà Thường Thị đang nơm nớp lo sợ, để lại Vân Xuân, Vân Hoa phòng khi chuyện không ổn thì tách họ ra.
Lang nha bổng đập lên đại kích, tay Tiền Đa Đa run bần bật, phải miễn cưỡng lắm mới giữ được đại kích, không để rơi xuống đất, cười rất giả:” Muội muội quả nhiên thật giỏi.
”Phùng Anh múa lang nha bổng nhẹ như không, thuận tay c ắm vào giá binh khí:” Gọi tỷ tỷ, tuổi ta ta nhiều hơn muội một tháng.
”Tiền Đa Đa như đã đợi sẵn mỉa mai cay độc:” Nhiều hơn ích gì, con mình còn phải nhờ người ta nuôi.
”Phùng Anh không đối đáp được.
Một món ăn của Vân Chiêu kỳ thực vô cùng phong phú, trong đó có thịt, có rau, có trứng, có miễn, đủ cho ba người ăn no, nhìn ngang nhìn dọc thế nào y cũng thấy giống cám lợn.
Hai lão bà của y thường ngày rộng lượng tới không có gì để chê trách, nhưng lần này chuyện liên quan tới hai đứa bé, thế là xong rồi, không ai muốn nhượng bộ.
Vân Chiêu vô cùng khó xử.
Cũng may là cuộc chiến của bọn họ chỉ hạn chế ở nội trạch, tối đa là ở trước Vân Chiêu cùng với người thân tín như Hà Thường Thị, Vân Xuân, Vân Hoa, Sở Sở thôi, trước mặt người ngoài các nàng luôn giữ thể diện Vân thị.
Cuộc sống gia đình là thế, chẳng thực sự tồn tại cái gọi là tương kính như tân, nhưng thế mới có mùi vị cuộc sống, nếu phu thê gặp nhau thi lễ, ăn cơm thi lễ, khi ân ái cũng thi lễ hỏi có thể làm mạnh hơn một chút hay không ! Thế thì không sống nổi, nghĩ đã rùng mình.
Nhưng thế này mãi cũng không sống được, thật may là tháng 5 tới rồi.
.