Minh Thiên Hạ

Chương 542: 542: Quyền Uy Vân Thị





Lý Hồng Cơ không có được Quan Trung, điều này với hắn mà nói là vô cùng bất tiện, muốn từ Tương Dương tới thẳng Trung Nguyên, đi đường Quan Trung là tiện nhất, không cần phải tranh đoạt Nam Dương với quan phủ hết lần này tới lần khác.Tôn Truyền Đình chẳng còn nhớ đây là lần thứ mấy mình rời khỏi phủ Nam Dương nữa, cũng chẳng nhớ lần thứ mấy mình chiếm lĩnh phủ Nam Dương, ông ta và Lý Hồng Cơ đã giằng co với nhau suốt một năm.Điều này làm ông ta vô cùng hối hận vì sao năm xưa không dốc quân tới diệt Lý Hồng Cơ ở Hàn Thành, để hắn dẫn tới bộ dạng thế này.Nay phủ Hà Nam trải qua binh tai nhiều năm đã là nơi xương trắng phơi ngoài đường, vạn dặm không có tiếng gà gáy rồi, dù bản thân Tôn Truyền Đình cũng chẳng nhìn thấy bất kỳ dấu hiệu nào là chiến tranh sẽ kết thúc.Đại quân chầm chậm di chuyển về phía đông, trên bình nguyên bao la, cỏ khô héo cao hơn người, hai bên đường thi thoảng thấy xương trắng, chó hoang ăn tới to lớn trừng trừng đôi mắt đỏ ngầu theo sau đại quân từ xa.Đám súc sinh này biết đi theo đại quân là có thi thể ăn mãi không hết.Đồng hoang vào mùa đông chẳng yên bình, quạ kết thành bầy đông nghịt từ trong rừng bay ra, kêu quang quác rợn người bay xà quần trên đầu đại quân, cuối cùng đáp xuống cây, như đám ma quỷ nhìn đại quan không chớp, bọn chúng gần như không biết sợ người, kể cả quân đội, vì chúng biết con người chết rất nhanh.Chiến tranh liên miên quân đội đã chẳng còn cái gọi là sĩ khí nữa, rệu rã lắm rồi, giờ đánh nhau cũng giống như ăn với ngủ thôi, thành một phần tất yếu của cuộc sống ...!Gặp địch thì vung đao lên giết là được, địch là ai chả cần biết, lệnh thì đánh, đánh không nổi thì chạy ...!hoặc chết.Quân tốt theo Tôn Truyền Đình rời Đồng Quan năm xưa chẳng còn nhiều, trong quân không phải toàn giọng Tần, thêm vào giọng Trung Nguyên và Hồ Quảng, nếu tai thính sẽ nhận ra cả giọng Sơn Tây.Có một số quân tốt chiến bại đầu hàng tặc khấu, lại có nhiều tặc khấu đầu hàng được quan binh thu nhận, tới giờ chẳng phân biệt nổi ai là tặc khấu, ai là quan binh nữa.Thậm chí đến Tôn Truyền Đình còn hoài nghi mục đích tác chiến của mình, cuối cùng mình đánh vì cái gì, vì quân vương hay vì xã tắc?Hình như đều không phải, hình như chỉ biết đánh vì mình là quan chúng là tặc, nhưng trong quân mình cũng toàn là tặc, thế là chỉ còn hai đám người cứ vậy đâm đầu vào chém giết thôi.Đây không phải là kết quả mà ông ta muốn.Những lúc hoang mang như thế, cuộc sống bình an giàu có của huyện Lam Điền thành cám dỗ cực lớn.


Ông ta rất muốn đánh xe lên Long Thủ Nguyên nắm nhìn Chung Nam Sơn xanh biếc, trải chiếu bên suối tắm nắng, sai vài ba đứa đồng tử nhặt cùi lấy nước đun trà, dựa mình vào gốc cây cầm cuốn sách nghe gió thôi vi vu nghiền ngẫm thâm ý sâu xa trong lời hiền nhân.Mệt rồi cứ thế úp sách lên mặt mà ngủ, tỉnh lại thì men đường nhỏ mà lên, cùng tiều phu vấn đáp, cùng tiên nhân luận đạo, tiêu dao biết bao.Xe ngựa vấp phải cục đá, cắt ngang suy tư của ông ta, rồi thân binh mang tới một phong thư, Tôn Truyền Đình thở dài lấy kéo cắt vỏ thư, nhìn một cái ngồi thẳng lên, gọi phó tướng tới: “ Chúng ta về Khai Phong.”Phó tướng do dự: “ Đại nhân, Hoàng Hà đóng băng, Khai Phong không có chỗ hiểm để thủ, chúng ta còn về đó làm gì?”Tôn Truyền Đình sao không biết điều ấy, nhưng chẳng còn cách nào Khai Phong mà mất, e là thiên hạ ắt rung chuyển: “ Đi thôi.”Tần quân khi đi qua Phục Ngưu Sơn thì Vân Chiêu đứng trên đỉnh núi nhìn đội quân thiện chiến có tiếng này.“ Tần quân không còn cái dũng năm xưa nữa rồi.” Vân Chiêu hết sức thất vọng, y còn định thu lại đội quân cũ này, nhưng mà nhìn quân trận lộn xộn, cờ xí tùy tiện, hành quân lề mề thì biết thực lực đội quân này phóng đại quá mức rồi:Vân Dương nhìn một hồi lắc đầu: Đó không phải Tần quân, tổn thất quá nghiêm trọng, binh lực bổ xung lộn xộn, sức chiến đấu của người Tần không kém thế đâu.”“ Ngươi là tướng quân, đánh giá phải công bằng, đừng xen lẫn cảm xúc cá nhân.”“ Vốn là như thế, ngươi có cầm quân đâu mà biết, đơn giản đây không thể gọi là Tần quân, chỉ là đội quân hỗn tạp thôi.”Vân Chiêu đợi một lúc không thấy gì, hỏi Vân Dương:” Thám báo của họ đâu, đi qua vùng núi nguy hiểm này mà không phái người kiểm tra núi à?”“ Đấy là trong sách nói thế, ngươi nhìn quân của họ đi, sức đi đường còn không đủ, ai rảnh đi kiểm tra cái gì, mà tìm thấy thì sao nào, cũng chỉ lao vào đánh thôi.” Vân Dương khinh thường thứ người ngoài nghề lại hay lắm chuyện:Vân Chiêu chỉ cái đầu trọc của hắn:” Chính vì ngươi không chịu phái thám báo đi nên mới có cái đầu trọc này đấy.”“ Vặn vẹo ta hả, khi đó do thời gian thôi, nếu không ta cần gì lao qua tường lửa, đi đường vòng mà xong.”“ Í, thông minh hơn nhiều rồi.”Vân Dương đốp chát lại ngay:” Ta lúc nào mà chẳng thông minh, chẳng qua đi theo ngươi giả vờ ngốc một chút, tránh cho thẩm thẩm nghi thần nghi quỷ, cho rằng ta muốn làm chuyện gì bất chính, có ý đồ với chức tộc trưởng, bớt được vài trận gia pháp.”Vân Chiêu gật gù khen: “ Xác định vị trí chính xác đấy, miễn cho ta phải tính xem để cái đầu trọc của ngươi ở đâu mới hợp.”“ Đầu thì phải để trên cổ chứ sao.”“ Kiếm cái khay đẹp đẹp đặt lên cũng được lắm.”Vân Dương không muốn đi thảo luật chuyện cái đầu của mình đặt ở đâu nữa, chuyển đề tài:” Nhân mã tiên phong của Lý Hồng Cơ sắp tới rồi, lãnh binh là Lưu Tông Mẫn, hai ngày nữa thôi, ta chặn Lưu Tông Mẫn, ngươi gặp Lý Hồng Cơ.


Nếu ngươi muốn giết chúng ngay bây giờ thì đây là cơ hội cuối cùng, ta sẽ an bài.”“ Ngươi định giết thế nào?”“ Đơn giản thôi, dùng đại pháo, địa lôi, không thì dùng tử sĩ ôm thuốc nổ chọi với chúng thôi.”Vân Chiêu miệng co giật, tên này đánh nhau như đồ tể vào lò mổ, chơi kiểu hắn huyện Lam Điền không hết sạch quân cũng hết sạch người, hỏi mất cả hứng: “ Không cần đâu.”“ Không cần thì thôi, mà Tôn Truyền Đình cũng muốn gặp ngươi đấy.”“ Có gì hay mà gặp đâu, ông ta đã là anh hùng nhụt chí rồi.”Nói thế, gặp vẫn phải gặp.Tôn Truyền Đình ho khù khụ, khoác một cái áo choàng lông chồn đen, ngồi được một tuần hường thôi mà đã ho tới quá nửa thời gian rồi.Vân Chiêu thấy ông ta ho dữ quá phải ngồi chếch đi một chút, lỡ lây bệnh truyền nhiễm gì thì chết oan quá rồi, đáng lẽ không nến gặp mới đúng:” Bệnh thế này đừng cố nữa.”“ Nếu ngươi chịu tác chiến thay ta, ta sẽ về Tây An dưỡng bệnh.”“ Hoàng đế không chịu đâu.”Tôn Truyền Đình ho liền một tràng dài:” Giờ ngươi làm gì còn cần hoàng đế cho phép à?”“ Không thể nói thế được, ta vẫn là trung thần bệ hạ, năm nay Dưỡng Tâm điện bị sập một nửa, ta vội vàng gửi 5000 đồng bạc cho bệ hạ tu sửa.” Vân Chiêu đường hoàng nói:” Đám người tự xưng là thần tử Đại Minh các ông có ai làm thế không?”“ Đó là vì sau này ngươi muốn vào đó ở, ngươi sửa hoàng cung cho bệ hạ khác gì ngươi sửa nhà cho mình.” Tôn Truyền Đình nói không kỵ húy gì cả:“ Thiên hạ anh hùng nhiều lắm, ta chắc gì là người cười cuối cùng.

“ Vân Chiêu khiêm tốn nói:“ Đó chẳng qua chỉ là chuyện sớm muộn thôi, chỉ cần ngươi không phạm phải sai lầm quá lớn thì ngươi sẽ là người cười cuối cùng, mà ta thấy khả năng này không cao.” Tôn Truyền Đình dừng lại để ho:” Hoặc là ngươi không may chết trẻ.”Vân Chiêu tủm tỉm cười quay sang hỏi Vân Dương khoanh tay đứng bên cạnh:” Nếu ta không may chết trẻ, ngươi sẽ cướp vị trí của con ta hả?”Vân Dương đáp không suy nghĩ:” Ngươi mà chết ta tự cung vào đại trạch ngày ngày bảo vệ nhi tử của ngươi.”Vân Chiêu cười lớn nói với Tôn Truyền Đình: “ Vậy thì ông nói rất có lý đấy, ha ha ha.”.