Kỳ thực Phùng Anh vô cùng nhớ con.
Nàng dẫn cường đạo Phục Ngưu Sơn tiến vào Thục được một thời gian rồi, không ngày nào nàng không nhớ con, nhưng nàng có chuyện quan trọng hơn phải làm nên cắn răng xa con.
Vì nơi này là quê hương của nàng, nàng có thể lớn lên thế này là nhờ bách tính đất Thục, cũng đồng thời vì Vân thị tranh thủ địa bàn ở Thục, đây là điều vô cùng quan trọng, trước kia mọi hành động của Vân thị ở Thục chỉ có thể tiến hành một cách ngấm ngầm, cho nên cũng không thể có được sự ủng hộ của cư dân đương địa.
Quỳ Môn chính là cánh cửa nhiều lần vào Thục của Trương Bình Trung, lần này cũng không phải ngoại lệ.
Tiên phong của Ngả Năng Kỳ tiến vào Quỳ Môn lần nào, lần đó Quỳ Môn bị vơ vét chín thành, đại đội nhân mã của Trương Bỉnh Trung vào thêm lần nữa, tòa sơn thành tú lệ ấy liền thành tòa thành chết.
Phùng Anh tới được Quỳ Môn thì nơi này chẳng còn một bóng người, chỉ có mùi xác chết xông lên tận trời, chỉ riêng thành Bách Đế nho nhỏ gần Quỳ Môn, bộ hạ của nàng đã thanh lý gần 3000 cỗ thi thể, không lấy một người sống.
Chuyện này không khiến Phùng Anh ngạc nhiên, đất Quỳ Môn đã chẳng có cư dân đương địa nữa, người chết đều là cư dân di cư từ núi ra sau lần tặc khấu vào Thục trước đó.
Quan Binh chẳng bận tâm Quỳ Môn đầy thi thể, tặc khấu cũng không thích đóng trong tòa thành này, cho dù nó có ý nghĩa quân sự trọng yếu, chúng cũng vứt bỏ.
Điều ấy nói lên rằng, lần này Trương Bỉnh Trung vào Xuyên, căn bản không định quay đầu ra nữa, cho nên Phùng Anh nhặt được tòa thành trống.
Cho dù Phùng Anh đã vào tới Thục, thư tín đưa tới chỗ Tần phu nhân vẫn như trâu đất xuống biển, một đi không trở lại.
Lúc này đất Thục đã rối như canh hẹ, trước có tuần phủ Thiệu Tiệp Xuân tổ chức hai vạn quân Thục kháng cự cuộc tấn công chớp nhoáng của Ngả Năng Kỳ, lại cùng Tần Lương Ngọc suất lĩnh số ít Bạch Can Quân cùng đoàn luyện do Trần Sĩ Kỳ chiêu mộ giằng co với đại quân của Trương Bỉnh Trung ở phủ Trùng Khánh, tiếp đó tổng binh Hồ Bắc Liêu Đại Dũng suất lĩnh một vạn bốn nghìn quân đánh bất phân thắng bại với Tôn Khả Vọng ở Kiếm Các, toàn bộ đất Thục biến thành chiến trường quan tặc.
Mọi lối ra đã bị loạn quân lấp kín, bách tính đất Thục muốn chạy cũng không được.
Bất kể là ai tới, tựa hồ đều không hữu hảo với bách tính cho lắm, Trương Bỉnh Trung hận người đọc sách tới mức khắc cốt ghi lòng, cho nên đi tới đâu thấy người đọc sách là giết, hào môn đại hộ cũng không thoát.
Tức thì hào môn đại hộ đất Thục rơi vào cảnh chó lợn cũng không bằng, nam tử bị giết, nữ tử sung làm doanh kỹ, gia sản bị cướp đoạt, phòng ốc bị thiêu hủy.
Bách tính bị ép đi theo tiến về tòa thành lớn, dọc đường khói bụi ngất trời, máu chảy thành sông.
Quan binh sau khi đánh lui tặc khấu, đám đoàn luyện và quan binh thiếu quân lương vung đồ đao lên với bách tính, gian dâm cướp đoạt, chẳng điều gì không làm.
Tin tức tình báo do mật điệp Vân thị đưa về cũng hỗn loạn không biết đâu mà lần, còn mâu thuẫn với nhau, người này đưa tin Trương Bỉnh Trung ở Trùng Khánh, tin tức khác nói hắn ở Nhạc Sơn, cứ như tên này biết bay, không cách nào phân biệt được.
Bộ thuộc của Phùng Anh không nhiều, chưa tới 6000 người, vì phía trước tình hình không rõ, đành trù binh ở thành Bạch Đế.
Khi Lưu Như bê thức ăn tới thì Phùng Anh mới tuần doanh về, khuất khỏi tầm nhìn của thủ hạ, nàng bê bát cơm lên nước mắt chảy dài, nghẹn ngào nuốt bát cơm chan đầy nước mắt.
Phùng Anh không biết con mình ăn được cơm chưa, biết bò chưa, biết nói chưa, nàng bỏ lỡ tất cả những chuyện đó rồi, đó là con đầu lòng của nàng, sao nàng không yêu thương cho được.
Còn nàng không biết bao giờ mới quay về được, lúc đó con nàng không cả nhận ra nàng nữa.
Dù là thế nàng cũng không cho phép mình mềm yếu quá lâu, chẳng mấy chốc khôi phục lại vẻ kiên cường lạnh lùng.
Hiện giờ tình hình của nàng hiện giờ tiến thoái lưỡng nan, một khi tiến sâu hơn nữa vào đất Thục, rất có khả năng đối diện với sự đả kích từ tất cả các phía, bao gồm bách tính, quan phủ, tặc khấu.
Chẳng ai tin rằng giờ lại có một thế lực vào Thục để cứu vớt bách tính.
Thế nên giờ chuyện đất Thục chỉ có thể trông cậy vào trai tráng đất Thục, nếu bọn họ kém cỏi, vậy thì hết cách rồi ! Phùng Anh ngồi trên thành lâu, từ nơi này có thể nhìn thấy Trường Giang, nước sông chảy qua dải Quỳ Môn rất gấp, cuồn cuộn sóng, dù là thế nàng vẫn thấy thi thể trôi nổi bập bềnh trên mặt sông.
Đôi khi chỉ thi thể rải rác, nhưng có lúc thậm chí biến thành từng mảng lớn.
Lúc này dù có là thủy tặc hung hãn nhất cũng không dám xuống nước, con sông lớn này giờ chứa đầy oan hồn.
Vào ngày thứ sáu Phùng Anh thanh lý Quỳ Môn, một tín sứ Bạch Can Quân đầu quấn vải lam tới, mang theo thư của Tần Lương Ngọc, phong thư này chỉ có một câu, khiến Phùng Anh đọc ra được phẫn nộ ngợp trời của bà.
"Đất Thục thành hươu béo, Lam Điền cũng muốn xẻo sao?"Tín sứ tất nhiên không biết nội dung của bức thư, với bọn họ tới chỗ Phùng Anh cũng không khác gì về nhà, giao thư xong là cười hì hì đi xin cơm ăn, không cần có gì khác, chỉ cần có muối ăn cùng là đủ rồi.
Phùng Anh xem thư xong lòng chua xót, song vẫn hết sức nhiệt tình chiêu đãi tín sứ, trong đó có hai vị từng cùng Bành Thọ dẹp loạn trong Thục, hết sức quen thuộc.
“ Chẳng còn gì để nói nữa, Trùng Khánh đánh tới nát hết rồi, khinh kỵ của Trương Bỉnh Trung như bóng ma vậy, lúc đông lúc tây.
Vừa mới chặn hắn ở Trùng Khánh, thoắt cái đã tới Ba Huyện, hắn công phá Ba Huyện xong thì bọn ta mới tới, sau đó Trường Thọ, Vĩnh Xuyên, Kỳ Giang cũng cấp báo, bọn ta không biết phải đi đầu.
”“ Chạy suốt ngày, chỉ có Bạch Can Quân bọn ta vất vả cứu viện, đám quan lão gia thì ở lỳ trong thành Trùng Khánh không đi đâu hết, thế là từ Nam Xuyên tới Hợp Châu, Đồng Lương, Đại Túc, Bích Sơn đều bị tặc quân họa hại hết.
”Tín sứ nhắc tới tình hình trong Thục là vừa đau lòng vừa giận, nghe hỏi tới quân Trương Bỉnh Trung càng lửa giận ngợp trời, bọn họ đều ở trong quân lâu năm, giết người đã quen, thấy người chết cũng quen rồi, nhưng từ khi tác chiến với quân Trương Bỉnh Trung thì mới biết trên đời này thực sự có súc sinh.
Bọn chúng tới đâu là nam tử chạy tới đó, nữ tử bó chân và trẻ nhỏ không chạy được, xinh đẹp một chút bị bắt làm doanh kỹ, không xinh đẹp thì bị giết rồi ướp làm quân lương.
Với trẻ nhỏ chúng ném lên không trung, dùng mũi đao đón lấy, nhìn đứa bé giãy giụa làm trò vui, gọi đó là "cá tuyết".
Với đứa bé lớn một chút hoặc là thiếu niên, chúng gom mấy trăm đứa lại, chất củi thành vòng tròn bên ngoài rồi châm lửa, chúng ở ngoài vòng lửa dùng mâu đâm chết, coi trẻ con la hét chạy quanh bên trong là trợ hứng, đặt tên là "quán hí".
Phàm có người không chịu xem thì bắt lấy lột da lưng tới tận vai, vắt qua vai, đuổi ra nơi hoang dã, cấm bất kỳ ai thu nhận cho ăn, đa phần trú thân trong mộ cổ, hơn tháng là chết.
Từng lời từng chữ rơi vào tai Phùng Anh như sấm sét, người lảo đảo không đứng vững, được Lưu Như đỡ lấy vẫn thấy trước mắt toàn sao, chẳng mấy chốc khóe miệng có máu chảy ra.
Tín sứ thương xót nhìn Đại cô nương mà hắn nhìn lớn lên từ nhỏ:” Đại cô nương chớ thương tâm, những cái đó đều là số mệnh cả, ai cũng bảo người Thục quá an nhàn, ông trời chướng mắt nên phái ác tặc như Trương Bỉnh Trung tới giết người.
”Phùng Anh giận dữ hét lên:” Ai nói câu đó?”Tín sứ tay chấm ít muối cho vào miệng m*t:” Quan lão gia nói đấy, họ nói cái gì mà người Thục xa hoa đã lâu, phụ nhân xinh đẹp như thế, thậm chí có người đục hài đặt túi thơm bên trong để mỗi bước đi có hương thơm tỏa ra ! ”(*) Đoạn miêu tả trên lấy trong bốn quyển Thục Bích của Bành Tuân Tứ thời Thanh, ghi lại việc làm của Trương Bỉnh Trung ở Tứ Xuyên, căn cứ vào lời tác giả nghe được khi còn nhỏ cùng chép lại lời kể người khác mà thành.
Trương Trung mở ra tiền lệ cực xấu, sau đó bất kể Mãn Thanh, Nam Minh, lưu khấu vào Thục là đồ sát, dân Thục 10 phần chết 9, bốn quyển Thục Bích ghi lại những tội ác này.
Nói thêm Tần Lương Ngọc trong quá trình kháng Thanh sau này cũng giết dân Thục không ít, nói chung không ai muốn bách tính rơi vào thế lực còn lại nên cứ không được là giết thôi.
.