Nhân khẩu tăng lên, vùng phồn hoa ở Quan Trung đã không chỉ là thành Tây An và huyện Lam Điền nữa, mà không ngừng mở rộng ra xung quanh, Vị Nam, Bảo Kê, Tần Châu cũng thay đổi từng ngày.Nay Quan Trung cũng thành nơi sản xuất sắt thép lớn nhất trong biên cảnh Đại Minh, không chỉ thế còn là nơi cung ứng vải vóc lớn nhất, một trong số nơi sản xuất lương thực lớn nhất, nơi trung chuyển gia súc lớn nhất ....Sản lượng pha lê, đồ gốm đã đuổi kịp Giang Tây, không chỉ cung ứng toàn bộ tây bắc, còn vươn ra nước ngoài.Đó chỉ là thứ thấy được bề ngoài thôi, còn trong góc khuất không nhiều người biết, huyện Lam Điền còn là nơi sản xuất điểu súng, hỏa pháo lớn nhất.Nay một nửa thuốc súng, đạn pháo trong quân đội Đại Minh là tới từ huyện Lam Điền.Ở mức độ nào đó mà nói, các khu vực giao chiến trên lãnh thổ Đại Minh đều liên quan tới huyện Lam Điền, nhiều cuộc chiến hai bên dùng vũ khí tới từ huyện Lam Điền.Trừ điểu súng, hỏa pháo không thể bán ra thì huyện Lam Điền cái gì cũng có thể đem bán hết, khó bên nào có thể độc lập tác chiến mà không cần tới huyện Lam Điền.Đó là lý do mà Vân Chiêu có thể ngó lơ Lý Hồng Cơ.Hơn nữa giữ thái độ trung lập đối với huyện Lam Điền mà nói lợi ích rất lớn.Ở huyện Lam Điền kiếm sống rất dễ dàng, cho dù là không có đất đai cũng có thể kiếm được việc nuôi gia đình, thế là bách tính luyến quê trở thành vấn đề.Theo kế hoạch Vân Chiêu, bách tính trong huyện nên dũng cảm bước ra ngoài khai thác tài nguyên mới, đáng tiếc, bách tính bản địa không muốn đi, ngược lại tốt nghiệp sinh của thư viện chỉ cần tham dự lễ tốt nghiệp xong trừ số bị quan phủ cưỡng chế giữ lại, đám khác chớp mắt một cái là biến mất.“ Nên đi thì không đi, không nên đi thì lại chạy khắp thế giới ...!“ Vân Chiêu đọc báo cáo của Mật điệp ti, không nhịn được lẩm bẩm:Từ Ngũ Tưởng hôm nay tới thành Ngọc Sơn làm việc, lúc này có mặt ở đại thư phòng: “ Huyện Lam Điền chúng ta nay đã hoàn thiện về mọi mặt rồi, trong mắt đám nói như rồng leo làm thì như mèo mửa đã không còn cơ hội lập công dựng nghiệp nữa, làm mấy việc vặt như văn thư hay sổ sách không bằng ra ngoài vùng vẫy cho thống khoái.”“ Ti chức biết một kẻ tên Thiệu Văn, nay đã thành khách khanh trọng yếu của tri phủ Hàng Châu rồi, ấy chưa kể tên Bồ Tồn Trí càng ...!Chậc chậc ....”“ Muốn chọc tức ta hả?” Vân Chiêu đập cuốn sách xuống bàn, nhìn cái mặt rỗ là nhớ tại sao hồi xưa mình mỗi ngày lại muốn đạp hắn vài cái:” Lão bà ngươi sao rồi? Không có vấn đề gì chứ?”“ Nàng sắp sinh rồi ạ, sao huyện tôn còn nghi ngờ nàng?”“ Ngươi không có thói quen nói mớ đấy chứ?”Từ Ngũ Tưởng cười khổ, huyện tôn giận cá chém thớt đây mà, không có cách nào dụ bách tính huyện Lam Điền ra ngoài lập nghiệp cho nên trút giận lên mình, hắn lạ gì cái tính nhỏ nhen của huyện tôn, cứ mỗi lần gặp chuyện khó chịu là kiếm cớ gây khó dễ người khác:” Huyện tôn, kỳ thực muốn bách tính ra ngoài không phải không có cách, đơn giản là lấy lợi mà dụ thôi.”“ Nói vớ nói vẩn, trừ khi ta cho họ lợi ích lớn hơn ở lại huyện Lam Điền, nếu mà ta đưa ra được lợi ích lớn như thế thì bách tính Ninh Hạ sớm giàu rồi, cần gì ép bách tính xuất quan.”“ Nơi đó đất rộng người thưa.”“ Ngu xuẩn, có phải lấy lão bà rồi đầu óc chỉ nghĩa tới chuyện đó không, có biết khẩu quyết của bách tính huyện Lam Điền là, thà lấy một cái giường ở huyện Lam Điền còn hơn là nghìn mẫu ruộng ở quan ngoại không?”Chuyện này Từ Ngũ Tưởng đâu có cách nào, đành giả ngốc để huyện tôn trút giận thôi ...Kế hoạch của Đoàn Quốc Nhân phải nói là rất kín kẽ, hắn chỉ không lường tới một vấn đề là con người.Bất kể là bách tính từ Thiểm Bắc di cư tới hay là từ Cố Nguyên, Hải Nguyên chạy sang, sau khi tới trấn Ninh Hạ đều xuất hiện triệu chứng không quen thủy thổ ở mức độ khác nhau.
Người vừa tới nơi liền lũ lượt ngã bệnh, tiêu chảy, nôn ọe, mất ngủ, mới đầu còn tưởng dịch bệnh, ai nấy sợ hãi một hồi, sau khi đại phu khám cho mới biết, chỉ là không quen thủ thổ mà thôi.Nếu số lượng ít đã đành, nhưng mà tới tận ba thành bách tính có triệu chứng này, thế nên cực kỳ bất lợi với việc khai hoang sắp tới.Nhưng mà trong nhân viên huyện Lam Điền phái đi chỉ huy khai hoang thì lại chẳng ai làm sao, không chỉ họ, quan viên, thương đội huyện Lam Điền đều khỏe phây phây.Chuyện kỳ lạ báo cáo tới chỗ Vân Chiêu, y suy đoán, chuyện này có liên quan lớn tới thói quen ăn uống của bách tính huyện Lam Điền.
Ở nơi này chủng loại thực phẩm phong phú, bách tính tiếp nạp nhiều loại thức ăn khác nhau, dinh dưỡng đầy đủ, nên dù tới nơi lạ, dinh dưỡng tích trữ trong thân thể đủ chống đỡ một hồi, tới khi quen với ẩm thực địa phương, nên không có vấn đề gì.Với bách tính Thiểm Bắc nghèo khó thì lại khác, bọn họ quanh năm sống trên cao nguyên nghèo khó, lương thực thực phẩm đơn nhất, thân thể quen tiếp nạp một vài loại hạn chế đó thôi.
Đột nhiên di chuyển tới thảo nguyên Ninh Hạ, kết cấu dinh dưỡng bị phá hủy, thế là xảy ra vấn đề không hợp thủy thổ.
Bách tính Cố Nguyên, Hải Nguyên cũng tương tự, nhưng đỡ hơn.Về cơ bản suy đoán của Vân Chiêu là đúng, nhưng y không thể giải thích với người khác, dù là Từ Ngũ Tưởng cũng vậy.
Vì một khi phải giải thích rõ chuyện này sẽ liên quan tới vô số tri thức mà họ chưa từng tiếp xúc, một khi Từ Ngũ Tưởng theo thói quen thỉnh giáo tới cùng, Vân Chiêu không giải thích nổi, vì y chỉ biết nó như thế chứ không hiểu vì sao lại như thế.“ Chết mất 162 người rồi ạ, hiện giờ rất phiền phức, tâm tình bách tính không tốt, cho rằng tới Ninh Hạ là sai lầm.”“ Các ngươi có biện pháp gì rồi?”“ Một số người cao tuổi khi rời quê mang theo đất ở quê, bọn họ ngâm nước uống, rất lạ, người trong cùng thôn uống vào khá hơn, người ngoài thôn uống vô dụng.”Điều này chứng thực thêm suy đoán của Vân Chiêu, song chẳng ích gì.Nếu biện pháp này lan truyền đi, rất nhanh sẽ xuất hiện thần linh hương thôn, tiếp tới bách tính cùng quê liên kết với nhau, cuối cùng thành từng nhóm người được thần linh hoặc anh linh tổ tiên gắn kết với nhau, bài xích người ngoài, sau này ắt xưng bá địa phương, cực kỳ bất lợi.Tông tộc thôn quê chính là tổ chức xã hội tự nhiên mà quan phủ ghét nhất, cái thứ này tới đời sau Vân Chiêu xuống quê vẫn nắm chắc chính quyền tầng thấp nhất quốc gia.Vân Chiêu từng thấy trưởng thôn dám đánh cả xã trưởng rồi, cho dù cảnh sát tới thì thôn dân cùng tộc cũng dám chống lại.Chuyện phát triển tới cuối cùng là xã trưởng phải rộng lượng tha thứ, trưởng thôn đó vẫn nghênh ngang như anh hùng xả thân vì nghĩa, uy tín trong thông chỉ tăng không giảm.
Còn nghênh ngang bước vào văn phòng chính phủ xã nộp đơn thôi việc, tuyên bố muốn bắt giam muốn chặt đầu thì tùy, lỗi của ông ta không liên quan tới người khác ...Xã trưởng tím mặt, hận không thể bóp ch3t lão già đó, nhưng vì đại cục vẫn phải trà nước vỗ về một phen, để ông ta tiếp tục làm trưởng thôn, không lâu sau thì xã trưởng đó xin chuyển đi nơi khác ...Vân Chiêu thấy hết, khi đó y coi lão già gày gò đen đúa ngồi vắt chân trong xã trưởng ấy không khác gì thần.Đó chính là sức mạnh của tông tộc ở thôn quê, Vân Chiêu chỉ chứng kiến một lần là cả đời khó quên, tông tộc như thế phải cấm chỉ, nếu không họ là nguồn bất ổn lớn nhất của xã hội.Nhất là ở thời đại này, ở nơi xa xôi như trấn Ninh Hạ, bọn họ đoàn kết với nhau sẽ thành bản năng, như thế cần dùng phương thức khác giải thích chuyện này ...Vân Chiêu chợt nhờ kiếp trước mình xuống quê điều tra, đi tới đâu cũng được mời lên giường, dùng nửa vỏ lon đồ uống đun trà cho y uống ...!Tới đâu cũng vậy.“ Uống trà đi ...!Vận chuyển tới trấn Ninh Hạ 10 vạn cân trà ...”Đây là cái giá quá đắt mà Vân Chiêu cực kỳ không muốn, nay chín thành trà ở Quan Trung được vận chuyển lên thảo nguyên, cao nguyên đổi lấy vô số gia súc, mười vạn cân trà đổi được bao nhiêu gia súc.Vân Chiêu không dám tính, ra quyết định thôi cũng làm y nhỏ máu rồi.“ Uống trà giải quyết được chuyện này ạ?”Đúng như Vân Chiêu dự tính, Từ Ngũ Tưởng lấy ngay sổ ghi chép ra, đợi y giải thích, tích tắc đó Vân Chiêu biến thành vị xã trưởng kia, rống lên:” Xéo!”Ai cũng cho rằng trở thành chủ nhân một vùng suốt ngày phải giải quyết vấn đề quốc quân đại sự, kỳ thực không hoàn toàn như thế, vấn đề lớn không phải một câu nói của Vân Chiêu giải quyết được, đó là quá trình quyết sách của tập thể.Chuyện mà Vân Chiêu có thể dùng một lời định đoạt đa phần là đại sự kiểu bách tính đau bụng, nôn ọe, không ngủ được mà thôi ....