Tên bày vù vù không dứt, đám đao khách tác chiến với người Đa Lạp Nhĩ bộ liên tục trúng tên, vừa bị tập kích bất ngờ lại bị áp đảo về nhân số, khiến đám đao khách không thể tổ chức phòng thủ hiệu quả.
Các vị trí thuận lợi cho bắn tên đều bị chiếm lĩnh, khiến tốc độ cướp bóc tăng lên rất nhiều, rốt cuộc Hàn Lăng Sơn chẳng phải giết mấy, thong thả đi trong đám đông hỗn loạn, chỉ có kẻ nào không may tới gần hắn mới cho một nhát đao gọn gàng giế t chết.
Cuối cùng Hàn Lăng Sơn tìm được cái rương lớn toàn vàng cám, gọi: “ A Cổ, lấy vàng đi.
”A Cổ là tên Kiến Nô có tuổi rồi, râu tóc đã hoa râm, hắn gầy gò quắt queo chứ chả hùng tráng như người Mãn thông thường.
Song chớ nhìn bề ngoài mà xem thường, hắn khỏe mạnh lắm, đang ra sức nhét bạc vào lòng kêu một tiếng quái dị chạy tới, vội dốc hết vàng trong túi ra, ra sức vốc vàng cho vào, kích động thở gấp lẩm bẩm: “ Chúng ta có tiền rồi, có tiền rồi.
”Hàn Lăng Sơn kệ hắn lên cơn, kiếm rương nhỏ khác, cũng toàn vàng cám, vác lên vai, hỏi: “ Đã được một tuần hương chưa?”A Cổ sực nhớ thò đầu nhìn hương giờ cắm trên khăn một tên đồng bọn đứng ở cửa phụ trách cảnh giới, báo:” Cháy được hơn một nửa rồi.
”Hàn Lăng Sơn chửi thầm một tiếng, mấy ngày qua bọn họ đã theo dõi rồi, từ doanh trại Tương Hồng Kỳ tới đây nhanh nhất gần một tuần hương, quyết đoán vung đao quát:” Mau, mau, mau, rút lui, không cần biết còn bao nhiêu đồ, phát hiệu lệnh phóng hỏa đi.
”Viu! Mũi tên mang tên tiếng gió rít chói tai bắn lên trời, lập tức thì mấy hướng khác nhau có tên lửa bắn xuống, lửa bám vào lều da tẩm dầu trống thấm, thế là nhanh chóng bốc cháy ngùn ngụt, ngọn lửa chia thị tập thành ba phần, khung cảnh hỗn loạn vô cùng.
Một đội chiến mã từ xa lao như điên vượt qua đống lửa, những tráng hán cưỡi trên ngựa vươn tay bắt lấy vô số túi được ném tới, cười đắc chí.
Hàn Lăng Sơn Sơn nhảy lên chiến mã, hô to: “ Đến giờ rồi, rút!”Chỉ trong khoảnh khắc đám người từ trong cửa hiệu của Đạt Thịnh Xương, Huệ Nguyên Hành chui ra, nhanh chóng nhảy lên lưng ngựa, ném cây đuốc đã châm lửa vào cửa hiệu đơn giản, hú hét múa đao theo Hàn Lăng Sơn giết ra ngoài.
Chiến mã mặc sức dẫm đạp bất cần biết phía trước là ai, cung thủ ở phòng ốc hai bên đường chạy băng băng, chính xác ghim những mũi tên vào kẻ liều mạng cản đường.
Một đội ngũ quân Kiến Nô nhỏ nhận được tin báo đã tới, giương cung quát tháo dừng ngựa, bị trăm con chiến mã dẫm cho máu thịt be bét, Hàn Lăng Sơn còn không quên hô: “ Đừng giết người mình.
”Nhưng đám người Đa Lạp Nhĩ bộ lúc này chất trên lưng ngựa toàn vàng bạc, lụa, lông điêu quý giá, toàn bộ tinh thần đặt ở số tài sản này, còn để ý phía trước ngăn cản mình là ai.
Giết!Đó là suy nghĩ duy nhất trong đầu đám người này, chiến đao dễ dàng đâm thấu giáp da, để lại vết thương lớn trên bụng quân tốt Kiến Nô, lang nha bổng đập xuống không chút thương xót, đầu quân tốt đó vỡ toác như dưa hấu.
Giết!Chiến mã chồm lên, hai cái móng sắt to như bát đạp vào ngực, tiếng xương cốt gãy nghe như rang đậu.
Giết!Cung tiễn thủ trút tên chính xác vào những tên khó nhằn nhất, ở trên nóc nhà đã chạy hết đường, hét lớn nhảy lên cao, được đồng bọn ở trên ngựa giơ tay kéo để giảm bớt lực rơi, lăn trên mặt đất hai vòng bám yên ngựa trống leo lên.
Vốn phóng ngựa đi đầu là Hàn Lăng Sơn, nhưng đám người giết say máu lần lượt vượt qua, hắn chủ động tụt lại sau cùng, đỡ lấy một đồng bọn trúng tên vào lưng rơi xuống ngựa, ném hắn lên lưng con ngựa còn trống.
Quân đội Kiến Nô tuy vừa rồi bị đánh tan tác, ý chí của chúng không tồi, cả những tên mang thương tích vẫn quất ngựa đuổi theo, cố sức bắ n ra những mũi tên truy kích, thêm cả vào những người Mãn khác và đao khách người Hán muốn trả thù, lực lượng truy sát đông gấp đôi quân số bọn họ.
Thấy có hai con ngựa không người cưỡi, Hàn Lăng Sơn chém hai nhát vào túi trên lưng ngựa, thế là vàng cám vàng rực, bạc trắng phau phau cứ như thế rải khắp mặt đất lẫn lộn sình lầy tuyết trắng, vô cùng bắt mắt.
Truy binh vì thế cứ giảm dần, Hàn Lăng Sơn không thả lỏng, liên tục thúc giục đám người phía trước tăng tốc, dốc sức mà chạy ! Lúc này mặt trời đã hoàn toàn bị mây đen che phủ, gió lạnh căm căm mang theo băng tuyết thốc vào mặt, Hàn Lăng Sơn quay đầu nhìn mặt đất bị chiến mã dẫm đạp be bét, quát : “ Chạy tiếp đi, đợi khi nào tuyết đủ dày che hết dấu vết của chúng ta mới dừng lại.
”A Cổ cười ha hả: “ Tô Hợp Thái, ngươi còn quá trẻ, mặt trời đã nấp sau mây, bão tuyết sắp nổi lên, chỉ một bữa cơm thôi, tuyết lớn đổ xuống, không ai biết nữa đâu.
”Nói rồi huýt sao chỉ khu rừng bên cạnh, đội ngũ chuyển hướng vào rừng, vòng vèo qua những gốc cây mọc thẳng đứng.
“ Tô Hợp Thái, truy binh bị cắt đuôi rồi, không cần chạy nữa đâu.
” Đa Long tới giờ vẫn chưa kiểm tra được thu hoạch của mình, nóng ruột gọi Hàn Lăng Sơn vẫn đang phóng ngựa tốc độ cao:Hàn Lăng Sơn chống gió ngược hét lên:” Nghe ta đi, cứ tiếp tục chạy, dựa vào tuyết che dấu vết không đảm bảo đâu, ắt có cao thủ truy dấu vết tìm ra, tộc Đa Lạp Nhĩ chúng ta chỉ còn chừng này thôi, không được sơ xuất, chạy đi, chạy tiếp đi.
”A Cổ nghe vậy cảm động lắm, Tô Hợp Thái mới đúng là huynh đệ, lòng chửi rủa Đỗ Phú không kiếp, làm chết bao nhiêu người trong tộc rồi, không thể mất thêm ai nữa, cũng lớn tiếng quát:” Chạy, không ai được dừng lại.
”Thế là đội ngựa tiếp tục lao đi trong gió tuyết mù mịt, che phủ cả trăng sáng trên trời.
…………….
…………Từ Nguyên Thọ nâng chén mời trăng, trăng chẳng thèm không để ý tới ông ta, vì thế ông ta lại mời cái bóng trên tường, lần này cái bóng đáp lại, ông ta rất hài lòng.
Một chén rượu mạnh xuống bụng, người liền nóng hẳn lên.
Lưu Chương cực kỳ chướng mắt với hành vi cố ý bắt chước Lý Bạch của Từ Nguyên Thọ, đặt mạnh chén xuống:” Ông rảnh quá à?”Từ tiên sinh lắc đầu:” Ông không hiểu, đây là một loại ý cảnh, cũng là một loại hạnh phúc, nếu như không phải là hiện giờ ta còn chưa hoàn toàn uống say, nói không chừng là ta sẽ nhảy khỏi vách núi này ôm trăng sáng.
”“ Ông tự mãn quá rồi đấy.
”“ Ha ha ha, không chỉ ta tự mãn, các ông cũng nên tự mãn chút đi, giờ anh tài thiên hạ đều từ tay chúng ta mà ra, sao có thể không tự mãn.
”Chuyện này thì Lưu Chương thấy Từ Nguyên Thọ tự mãn rất đúng, mỉm cười nâng chén:” Đắc ý rồi định áo gấm về quê hả?”“ Ta đúng là định tự mình đi Giang Nam một chuyến, thăm lại thân bằng cố hữu, đây chắc chắn là chuyến đi thú vị.
”“ Chớ quên bây giờ chúng ta đều là tặc khấu đấy.
”Từ tiên sinh ngửa cổ cười lớn:” Quốc tặc hôm qua, trụ cột hôm nay, ai mà nói chắc được chứ.
”Lưu Chương khe khẽ lắc đầu:” Kiến giải học thuyết, cao hơn núi non, sâu hơn vực thẳm, chớ nói huyện Lam Điền ta chưa nắm quyền thiên hạ, dù có một ngày huyện tôn dẫn quân xuất quan, cuốn phăng thiên hạ, vẫn có lý giải khác xuất hiện, giết không hết, cấm không xong.
Huyện tôn xem chừng muốn dùng sách lược mềm dẻo với Giang Nam, ông tới nơi đó, e là đấu tới sứt đầu mẻ trán đó.
”“ Thì cũng phải đi xem thế nào chứ.
”“ Ài, ta chỉ sợ ông chết ở Giang Nam thôi.
”Chuyến đi Giang Nam này ẩn tàng nguy hiểm khó nói hết, huyện Lam Điền từng lấy máu cho người Giang Nam một câu trả lời đanh thép nhất, nếu người ta có gậy ông đập lưng ông thì cũng là chuyện thường tình mà thôi, Từ tiên sinh thong thả rót rượu vào hai chén rượu: “ Nếu ta chết ở Giang Nam, với người thuộc mạch Hoành Cừ chúng ta chưa chắc là chuyện xấu.
”.