“ Nói như vậy chúng ta sau này có thể thẳng tay mà làm rồi hả?” Lý Định Quốc ngoạm một miếng khoai lang, ánh mắt tàn nhẫn, tới giờ tính cường đạo chưa mất:“ Hiện giờ vẫn chưa thể, lưu dân Thiểm Bắc đang tụ lại, một khi họ tới, các ngươi có thể thẳng tay thanh trừng, hoàn thành đại kế hoạch cưu chiếm tổ thước này.” Đoàn Quốc Nhân lắc đầu:Trương Quốc Phượng khen ngợi: “ Đám bi3n thái thư viện ác ngươi làm việc đúng là kín kẽ, tội có người gánh thay, truy cứu trách nhiệm có người chịu giúp, còn lấy được tiếng, giết người lại thành bồ tát.”Đoàn Quốc Nhân lạnh nhạt nói:” Với một quan viên mà nói, nhân khẩu địa phương tăng lên, cho thấy cuộc sống người dân tiến bộ, còn cái khác, chắc chỉ trời, sao, và gió ở nơi này mới biết, dưới con đường huy hoàng chôn vùi bao nhiêu hài cốt ...”..........!.............Từ Ngũ Tưởng bàn giao 16 vạn cân ngọc mễ, 20 vạn cân khoai lang, 20 vạn cân khoai tây cùng 8 vạn cân kê xong, hắn chuẩn bị lập tức về huyện Đại Lệ.Hắn chẳng muốn ở lại cái phủ Duyên An này dù chỉ một khắc.Lúc này phủ Duyên An người đông nhung nhúc, quân tốt lùa lưu dân như gia súc, thô bạo nhét vào túi lưu dân mỗi người một ít lương thực, chỉ cần đầy một túi rồi là quát tháo họ theo đại đội nhân mã lên đường.Chẳng có lấy một câu nói tử tế, có điều khi phân chia lương thực cho bách tính thì rất công bằng, không phân biệt đối xử.Lần này đem bách tính di dân tới trấn Ninh Hạ là công tác chủ yếu của huyện Lam Điền vào mùa đông năm nay, thực tế nhân khẩu di dân tới trấn Ninh Hạ không chỉ có bách tính Thiểm Bắc, đồng thời binh bộ thiêm sự của trấn Cố Nguyên, Hải Nguyên cũng không thích bách tính trong địa phận của mình, cho nên bách tính ở hai nơi này cũng bắt đầu tập trung ở trấn Ninh Hạ.Mới đầu chỉ có chưa tới 40 vạn người Thiểm Bắc muốn di dân, bây giờ biến thành, 70 vạn người rồi, thành cuộc đại di dân hiếm có trên lịch sử.
Bao nhiêu người như thế muốn hoàn thành nhiệm vụ di dân trong vòng chưa tới 2 năm, Từ Ngũ Tưởng là người phụ trách vận chuyển lương thực trong lòng đưa tổ tiên mười tám đời của Đoàn Quốc Nhân lên giường rồi.Kế hoạch của Đoàn Quốc Nhân mắt xích này nối mắt xích khác, chỉ cần một mắt xích có sai sót, cuộc đại di dân này sẽ thành tai họa.Cho nên tên khốn đó ỷ vào nắm trong tay đại quyền, điểm tướng khắp nơi, gần như nhân thủ tinh túy nhất của huyện Lam Điền đều bị hắn rút sạch.Có điều cũng chỉ những người này mới có thể hoàn thành kế hoạch to lớn như thế.Dù là vậy dựa vào bảng tiến độ mà Từ Ngũ Tượng làm ra mà xét, tiến độ công tác của hắn hoàn thành chưa tới ba thành mà bách tính phủ Duyên An lại tụ tập vô cùng nhanh chóng.Vì chẳng thu được đồng thuế nào từ những người này, cho nên quan phủ đã quên bọn họ rất nhiều năm rồi.
Nhưng chỉ cần quan phủ phát lệnh triệu tập, bọn họ vẫn tin tưởng quan phủ như cũ, không chút do dự vứt bỏ nhà cửa, hoan hỉ chuẩn bị theo người quan phủ phái tới đến nơi cỏ cây tươi tốt quê hương thóc cá để sống.Thì cũng còn cách nào nữa đâu, cái phủ Duyên An này hạn hán liên tục 16 năm rồi, ngay cả chuột còn thưa thớt nói gì tới người ở đây.Di cư tới một nơi tốt hơn rõ ràng là tốt hơn tạo phản, đó là nhận thức thuần phác nhất của bách tính nơi này.Chính bởi vì những lưu dân này nhu cầu về lương thực cực lớn, khiến cho tạp lương huyện Lam Điền năm nay được mùa được cả giá, chẳng lo không bán được.Bởi người mua duy nhất của họ là quan phủ huyện Lam Điền.Huyện Lam Điền tất nhiên là không thiếu tiền, nhưng tốc độ kiếm tiền không bì được với tốc độ tiêu tiền của huyện tôn, vì thế lần đầu tiên trái khoản của quan phủ xuất hiện.Một năm lợi tức năm phân, ba năm sau thanh toán.Sau đó Vân Nương đại từ đại bi là người đầu tiên đứng ra, cả Vân thị mua lấy trái khoản 10 vạn đồng bạc của quan phủ.
Các phú hộ khác của huyện Lam Điền cũng bỏ tiền ra mua, 100 vạn trái khoản phát hành lần đầu tiên bị người ta tránh nhau mua hết, đám phú hộ này thậm chí mua luôn cả trái khoản từ trong tay bách tính bán lương thực.Cho dù chữ tín của quan phủ huyện Lam Điền đúc bằng vàng, nhưng mà bách tính nắm trong tay trái khoản vẫn đem bán cho đám phú hộ để đổi lấy tiền thật bạc thật.Điều này làm Vân Chiêu thất vọng lắm, xem ra bách tính phổ thông định sẵn chẳng thể đại phú đại quý được là có nguyên nhân.Khi trải khoản có uy tín cao xuất hiện, nói lên rằng một loại tiền tệ khác sinh ra, loại tiền tệ này không còn đại diện cho vàng bạc nữa, mà là loại tiền tệ mới dựa trên chữ tín của quan phủ huyện Lam Điền.
Hơn nữa, loại tiền tệ này ngoại trừ dễ mang theo, dễ giao dịch, lại còn đảm bảo giá trị gia tăng, mỗi năm 5 phân lợi.Lợi ích thực tế không phải chỉ là 5 phân lợi này, mà cùng với huyện Lam Điền ngày càng phồn hoa, sản vật ngày càng phong phú, quan phủ vì cần tiền, nên ngày đêm đúc tiền.Trước kia ở huyện Lam Điền 800 đồng tiền có thể đổi được một lượng bạc, bây giờ 800 đồng chỉ đổi được 1 đồng bạc ở huyện Lam Điền.
Các nơi khác thương cổ chỉ có thể dùng bạc của mình đổi lấy đồng bạc của huyện Lam Điền, tỉ lệ quy đổi tất nhiên là một lượng bạc đổi một đồng bạc.Đạo lý trong đó thì quan phủ sẽ không nói cho mọi người, nhưng đám phú hộ thì rõ, trong vụ giao dịch một đổi một nhìn có vẻ rất công bằng, quan phủ huyện Lam Điền béo tới chảy mỡ rồi.Trái khoản thì khác, phú hộ thương cổ sau khi xác nhận với quan phủ là không có kỳ hạn, trên thị trường huyện Lam Điền liền bắt đầu xuất hiện cảnh đem trái khoản dùng thay tiền, nhất là những trái khoản có giá trị càng lớn thì càng được hoan nghênh.Một đặc điểm lớn của thư viện Lam Điền là luôn bắt kịp với thời đại, vì thế biến động ngoài kia nhanh chóng đi vào bài giảng.Hoàng Tông Hi cầm thước trúc, chắp tay sau lưng đi dọc lớp học giảng bài:” Tập trung bách tính sinh hoạt vào một chỗ sẽ giảm bớt chi phí quản lý địa phương của quan phủ, tăng tốc hoạt động thương nghiệp, chỉ cần nơi đó sản vật phong phú một chút là dễ dàng trở nên phồn vinh, đó là vì sao chúng ta nhất định phải đưa bách tính sống rải rác khắp nơi tập trung vào một chỗ.”“ Có câu sơn cùng thủy tận xuất điêu dân, nói nghe thì vô lễ, nhưng rất có đạo lý, bởi những nơi như thế ắt quan phủ không quản tới được, con người khó khăn trong việc giao lưu, dân số ít dẫn tới sản xuất kém, tài nguyên ít, vì thế xảy ra chuyện xấu xa, hạn chế khả năng thoát nghèo.”“ Những nơi như vậy phú hộ địa phương thành kẻ thống trị địa phương, để duy trì sự thống trị của mình, dễ sinh ra ý nghĩ xưng bá một phương, điều này hiển nhiên không có lợi gì cho bách tính, vì họ sẽ phải dựa vào phú hộ mới sống được.
Cuối cùng thành nô lệ.”“ Chuyện nhân khẩu đông đúc sẽ không thể xuất hiện loại chuyện bóc lột, chèn ép bách tính một cách rõ ràng, vì đó là đặc quyền của quan phủ, bất kỳ phú hộ nào muốn nhúng tay vào đặc quyền này ắt bị đả kích.”“ Vì thế, các ngươi có thể nhìn ra được từ vụ án của huyện Lam Điền, luật pháp thường rất khoan dung với bách tính.
Mặc dù từ năm Sùng Trinh thứ 4 tới nay có 140 kẻ bị chém đầu, nhưng có nguyên nhân không thể không giết.”“ Tương ứng, từ năm Sùng Trinh thứ 4 tới thứ 8, huyện Lam Điền giết phú hộ, địa chủ lên tới 1783 người, diệt tộc 11 hộ.
Các ngươi đem so sảnh sẽ phát hiện, cùng một loại tội, mức độ xử phạt khác nhau, bách tính bình thường chỉ đánh đòn, còn phú hộ thì phải ngồi nhà lao.”“ Từ điểm này các ngươi nhìn ra, chính sách của huyện Lam Điền vẫn ngả về duy trì sự thống trị của Vân Chiêu làm cơ sở kiến lập lên, bọn họ đang thúc đẩy chế độ thống trị càng nghiêm ngặt hơn.”“ Về thương mại, phú hộ rất quan trọng, nhưng ở phương diện duy trì nền thống trị, bách tính mới quan trọng hơn, hiển nhiên huyện Lam Điền lựa chọn tăng cường thống trị chứ không phải phát triển thương nghiệp.
Học sinh ở đây phàm là nhà ai có chút gia sản thì về nói với phụ mẫu các ngươi, đừng vì có tiền mà quên hết tất cả, tiền rất quan trọng với huyện Lam Điền, nhưng không phải quan trọng nhất.”“ Được rồi, ghi chép cho kỹ, đây có khả năng là vấn đề sẽ xuất hiện trên bài thi của các ngươi, tan học.”.